Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 126



Giữa trưa, mọi người ngồi trên bờ để nghỉ ngơi, ăn một ít bánh quy nén và uống chút nước ấm để bổ sung thể lực.

Bọn họ mang theo tổng cộng ba chiếc thuyền cao su đi ra ngoài, trong đó một chiếc hiện đang dùng để chở cá, ông Vưu vừa mừng vừa đau lòng nhìn chiếc thuyền chở đầy cá tươi.

“Phải chở cá về thế nào đây? Chắc chắn là không thể sống được.”

Châu Lượng Lượng nói: “Chắc chắn là không được, nếu không nó sẽ nhảy xuống trong nước hết, đến lúc đó làm sao bắt nó lại được.”

Ông Vưu nói: “Như vậy chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t rồi mang về thôi.”

Vương Linh Hạ nói: “Sống hay c.h.ế.t đều như nhau, nhưng mùi cá nồng nặc như vậy, nếu người khác ngửi thấy chắc chắn sẽ đến hỏi chúng ta lấy ở đâu ra.”

“Đến lúc đó chúng ta có nên nói ra không, nói hay không nói đều là quyền của chúng ta.”

Mọi người đều im lặng, nói thì chắc chắn là không thể rồi, tuy làm vậy có hơi ích kỷ nhưng đối mặt với sống c.h.ế.t ai mà không ích kỷ chứ?

Ông Vưu do dự nói: “Hay là chúng ta ở đây thêm hai ngày đi, hoặc là mấy người về trước để tối tôi ở lại đây canh chừng cho.”

“Làm sao chúng ta có thể ở lại nơi hoang dã này? Đừng để bị bệnh.” Vương Linh Hạ nói.

Tống Vy suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết trên ngọn núi này có một tòa nhà, nhưng không biết chỗ đó làm gì.”

Châu Lượng Lượng: “Trên núi này? Đâu thể nào xây dựng một viện nghiên cứu khoa học ở trên này đúng không?”

Tống Vy không có ý kiến gì với suy đoán của anh ta, ngược lại Nghiêm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cô bất ngờ nói: “Đó là chi nhánh cũ của Thư viện Quốc gia.”

Tống Vy ngạc nhiên: “Hả?”

Nghiêm Nhược Tuyết giải thích: “Nơi đó lưu trữ các ấn phẩm, không chỉ các ấn phẩm hiện đại, mà còn cả sách cổ từ các triều đại trước và các phiên bản khác của sách đã được lưu truyền.”

“Đây là một chi nhánh của Thư viện Quốc gia, tổng cộng có năm chi nhánh trên toàn quốc, nó được xây dựng để bảo vệ sách ở mức tối đa, ngay cả khi phải đối mặt với thảm họa.”

“Chi nhánh này có diện tích hơn chín mươi nghìn mét vuông, có hơn hai mươi triệu cuốn sách, trong đó còn có một số cổ vật địa phương.” Vương Linh Hạ hỏi: “Vậy trên đó có ai bảo vệ không?”

Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Đương nhiên là có.”

Tống Vy thầm nghĩ may mắn bản thân chưa lên đó, cô không ngờ ở đây lại có một nơi quan trọng như thế, còn nghĩ đây chỉ là một trang viên của nhà giàu nào đó.

Vương Linh Hạ suy nghĩ một lúc: “Vậy nếu trời mưa thế này, sách có được chuyển đi không?”

Nghiêm Nhược Tuyết lắc đầu: “Không có cách nào chuyển đi được, hơn nữa tạm thời chúng nó vẫn an toàn, cơn mưa này không thể làm ngập ngọn núi cao nhất trong thành phố đâu.”

Tống Vy âm thầm thở dài một tiếng, trận mưa này sẽ không làm ngập nơi này, nhưng tương lai trong thời kỳ cực lạnh sẽ xảy ra chuyện gì thì không thể xác định được.

Trình Quý Lịch không quan tâm tới chuyện lớn như vậy, chỉ chán nản nói: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, hôm nay đánh cá xong quay về luôn hả? Chúng ta chỉ có thể câu được khoảng hai mươi con cá lớn, nhân số của chúng ta lại nhiều thế này, chia ra mỗi người còn chưa được ba con nữa.”

Trên ngọn núi đối diện có một vài tòa nhà, nhưng chúng ở quá xa, nếu không có thuyền xung kích chỉ đi bộ chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.

Ông Vưu nói: “Chúng ta có thể đến đây vào ngày mai, nhưng tất cả mọi người đều phải giữ bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ với những người khác ở trong khu chung cư.”

Ánh mắt ông ấy đảo nhanh qua khuôn mặt những người đứng đây: “Mấy người có làm được không?”

Tống Vy: “Đương nhiên là có thể, những người mà tôi biết đều đang ở chỗ này.”

Trình Quý Lịch cũng lập tức nói: “Tôi cũng làm được.”

Châu Lượng Lượng và Vương Linh Hạ không có ý kiến.

Nghiêm Nhược Tuyết không có bày tỏ lập trường, ông Vưu lo lắng nói: “Không phải là chúng ta không nói cho bọn họ biết, ngày mai chúng ta bắt thêm một ngày nữa rồi quay về nói cho bọn họ biết.”