Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 148



Nghe thấy chữ đổi, vẻ mặt của thôn trưởng mới bình thường trở lại, nhưng vẫn không cho là đúng: “Hai người dùng cái gì để đổi, chính phủ đã phái người tới chỗ chúng tôi, bảo chúng tôi phải cẩn thận với người ngoài như mấy người.”

Tống Vy nói: “Chỉ bằng hai người phụ nữ chúng tôi mà có thể cướp sạch thôn mấy người sao?”

Nói xong, cô bỏ ba lô trên lưng xuống: “Hơn nữa, không phải là tôi tự tìm đến đây, ông chủ của chúng tôi phái chúng tôi tới, tôi sẽ lập tức thể hiện thành ý của ông chủ.”

Tống Vy giả bộ lấy năm bịch muối nặng nửa ký, năm bịch đường và một hộp thuốc chống viêm ở trong ba lô ra.

Vừa nhìn thấy thuốc, hai mắt trưởng thôn lập tức phát sáng: “Cô có thuốc?”

Tống Vy nói: “Đúng, chắc mấy người cũng cần muối với đường, đã ba tháng rồi, mấy người cũng không mua được mấy thứ này, không có muối thì làm sao sống được?”

Trưởng thôn bắt đầu do dự.

Tống Vy lại nói: “Chúng tôi không cần gì nhiều, chỉ cần một cặp gà trống, một cặp gà mái, dù sao chỉ cần còn sống là được, tốt nhất là có thể ghép thành một cặp.”

Trưởng thôn còn chưa trả lời, một dân quân đã vui vẻ nói: “Trứng đã có trống được không, nhà tôi có sẵn.”

Tống Vy chớp mắt: “Cũng được.”

“Tôi biết bây giờ cái gì cũng quý, mấy người có thể ra giá, tôi tuyệt đối sẽ không chặt c.h.é.m mọi người, dù sao đây cũng là địa bàn của mấy người.”

Thấy mọi người nóng lòng muốn trao đổi, thôn trưởng cũng do dự nói: “Không phải là không thể đổi, nhưng cách đây không lâu chính phủ đã thu mua rất nhiều gà trống và gà mái còn sống, chỗ chúng tôi cũng không còn nhiều nên muốn giữ lại để đẻ trứng.”

Tống Vy nói: “Thế này đi, tôi dùng hai ký rưỡi đường, năm ký muối và một hộp thuốc hạ sốt để đổi lấy một con gà hoặc một con vịt.”

“Nếu mấy người không đủ thức ăn, tôi cũng có thể dùng bánh quy nén để đổi.”

Trưởng thôn cố gắng kìm nén sự vui mừng trong bụng, quan sát hai người bọn họ: “Hai người các cô chỉ có hai cái ba lô, làm sao đựng được nhiều đồ như vậy?”

Tống Vy: “Chúng tôi tới đây bằng thuyền cao su, thuyền được giấu dưới chân núi, chỉ cần mấy người đồng ý chúng tôi sẽ lập tức xuống lấy đồ lên.” Trưởng thôn nháy mắt với một người trong đội dân quân, người nọ vội vàng chạy về thôn.

Khoảng mười phút sau, cậu ta mang một cặp gà con đến.

Đúng, là một cặp gà con.

Bình thường vào mùa này gà con vẫn chưa nở nên Tống Vy có ngạc nhiên: “Nhỏ như vậy?”

Trưởng thôn nói: “Cách đây không lâu chính phủ có phái người tới nói là muốn thu mua những thứ này, bảo chúng tôi nhanh chóng ấp nở chúng.”

Tống Vy à một tiếng, lấy mười bịch đường, hai mươi bịch muối và hai hộp thuốc chống viêm ở trong ba lô của mình và Chu Tố Lan ra.

Trưởng thôn nói: “Không phải cô bảo có bánh quy nén sao, nửa ký đường có thể đổi được bao nhiêu bánh quy nén.”

Tống Vy nhíu mày: “Hai ký rưỡi bánh quy nén, nhưng có một ít là do ông chủ chúng tôi dự trữ, không phải quân lương do bên trên tiếp tế, hạn sử dụng không lâu giống vậy.”

Trưởng thôn vui vẻ, nói cách khác hai ký rưỡi muối có thể đổi được mười hai ký rưỡi bánh quy nén, còn có cả thuốc nữa, thế này vẫn tốt hơn nhiều so với giá thu mua của chính phủ!

“Vậy chúng tôi đổi sang bánh quy nén nhé!” Ông ta vội vàng nói.

Dân quân kia khẩn trương nói: “Chú Lý, lâu lắm rồi con trai nhà tôi chưa được ăn đường, đường có thể bổ sung dinh dưỡng.”

Trưởng thôn nói: “Bổ sung dinh dưỡng cái gì? Bây giờ no bụng vẫn quan trọng hơn.”

Người nọ nói: “Không phải trời đã nắng lên rồi sao, nắng như thế nhiều nhất là hai tháng nước sẽ rút hết.”

Trưởng thôn tức giận: “Đến lúc đó còn lương thực để ăn không? Ít nhất sang tới hè năm sau chúng ta mới có thể bắt đầu trồng lương thực lại, hơn nữa còn phải đợi đất hồi phục lại thì mới trồng trọt được, nếu không năm sau cũng chưa chắc có lương thực mới! Đồ ngu!”

Người nọ im lặng.

Tống Vy vội vàng ngắt lời bọn họ: “Vậy mấy người cầm muối và thuốc trước, đưa cho tôi một con gà con, tôi sẽ lập tức xuống núi mang đồ lên đổi con gà còn lại.”