Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 197



Cuối cùng, vị chuyên gia này đã thuyết phục được một số quan chức cấp cao cho ông ấy một cơ hội.

Vị chuyên gia này bắt đầu tìm kiếm các loài giun đất trên núi, rồi chỉ huy quân sĩ xây cho mình một ngôi nhà đơn giản ở trên cây.

Thậm chí, ông ấy còn phớt lờ sự phản đối, ra lệnh gửi mùn và giun đất đến từng hộ gia đình khi phân phát bánh quy nén.

Ban đầu mọi người còn cười nhạo, ghét bỏ thậm chí là xỉ vả ông ấy.

Nhưng một tháng sau, những người bị mắc kẹt tại chỗ đói đến mức chuyển sự chú ý sang giun đất được nuôi trong đất.

Những gia đình không vứt đồ đều rơi nước mắt.

Lúc này, nhiệt độ ở phía Bắc đã hạ xuống.

Chuyên gia lại tung tin, nói với mọi người rằng nếu cảm thấy chán ghét việc ăn giun đất thì có thể hơ khô trên lửa trước khi ăn, đây cũng là một bài thuốc Đông y.

Đến lúc này rồi thì ai thèm quan tâm nó có ghê hay không chứ?

Bản thân đã sắp c.h.ế.t cóng đến nơi rồi còn quan tâm ăn nóng ngon hay không à?

Bằng những con giun đất khô này, việc đốt phá, g.i.ế.c chóc và cướp bóc đã giảm đi rất nhiều, gần một nửa dân số thành phố vẫn sống sót.

Sau khi tiểu đội viễn chinh tới, bánh quy nén mà họ mang theo đã được hoan nghênh nhiệt liệt, họ trở về với hơn một nghìn bộ quần áo mùa đông và năm trăm ký giun đất khô.

Sự việc này đã gây ra chấn động lớn trong trại tị nạn, có khoảng bốn triệu con giun đất khô trong năm trăm ký giun đất khô, mỗi người đều được cung cấp một ít protein.

Sau khi Trình Quý Lịch lấy được giun đất khô, cô ấy còn đặc biệt chạy đến nhà Tống Vy để chia sẻ tin tức này, thuận tiện còn hỏi cô có muốn ăn hay không.

Người nào trong trại tị nạn cũng ăn.

Tống Vy trừng mắt, vẻ mặt kháng cự, nhưng Tống Thứ Phong lại thử một miếng.

Ăn xong, Tống Thứ Phong suy nghĩ một chút mới nói: “Thật ra cũng không tệ, chỉ là một miếng thịt thôi, đừng nghĩ nó là giun đất.”

Tống Vy nhìn trời. Trình Quý Lịch nói: “Sau sự việc tấn công thư viện lưu trữ lần trước, bên phía trại tị nạn không khuyến khích người dân đi ra ngoài nhưng lần này sau khi tìm được quần áo mùa đông cho bọn họ, Thiếu tướng Tôn nói sẽ bắt đầu để người dân bị nạn ra ngoài làm việc.”

Cô ấy cụp mắt nói: “Cũng có thể đẩy nhanh tốc độ thu thập t.h.i t.h.ể bên ngoài.”

Tống Vy không nói gì.

Trình Quý Lịch thở dài: “Không biết khi nào thời tiết mới nóng lên, còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, liệu mùa xuân có đến sau Tết Nguyên đán như trước không?”

Tống Vy lắc đầu nói: “Tạm thời đừng nghĩ tới chuyện đó, cậu ở trại tị nạn thế nào rồi?”

Trình Quý Lịch mỉm cười: “Tớ còn có thể làm gì nữa, ngày nào tớ cũng dành thời gian ở chung một chỗ với mấy người chị Linh Hạ, thời gian trôi qua khá nhanh.”

Cô ấy còn kể hai chuyện thú vị xảy ra ở trại tị nạn.

Hai người nói chuyện rất lâu, sau khi Trình Quý Lịch rời đi, Tống Vy tự hỏi có phải bản thân không nên lười biếng nữa không.

Vì thế cô bóc hàng chuyển phát trong không gian, làm vậy sẽ giúp cô dư ra rất nhiều diện tích để tích trữ các mặt hàng khác nhau.

Cộng thêm năm trăm mét khối được tặng thêm trong lần trước và tăng trưởng trong tháng qua, hiện tại thể tích không gian trống d.a.o động trong khoảng một ngàn hai trăm mét khối.

Giá trị may mắn mỗi ngày là một phẩy tám điểm, gần đây cô chỉ nằm ở nhà thôi cũng được sáu mươi tám phẩy bốn điểm.

Ngày mai cô có nên đi gặp Triệu Na Na không?

Trong lòng Tống Vy vẫn còn hơi do dự, cô quyết định tạm thời quên chuyện này đi bởi vì thứ nhất, gần đây bên phía Trương Minh không có động tĩnh gì, thứ hai thật ra cô không cần kích thích Triệu Na Na nữa.

Có lẽ cô ta còn muốn g.i.ế.c Trương Minh hơn cả cô.

“Có nên nằm chờ đến Tết và đón Tết trước không?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương
3. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
4. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
=====================================

Nói thật, nằm im một chỗ rất thích.

Gần đây ngoại trừ ở nhà làm cá mặn, cứ cách một ngày Tống Vy lại dành ra chút thời gian đưa cha mẹ ra ngoài, dạy bọn họ b.ắ.n súng.

Cô có hơn hai mươi nghìn viên đạn cho nên lúc lấy ra luyện tập, cô không hề đau lòng chút nào.