Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 307



Một lúc sau, Trình Nghĩa Lãng suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trưởng căn cứ, nếu hắn đã bất nhân, thì không thể trách tôi bất nghĩa.”

“Thật ra tôi biết Trương Minh đã làm gì, nhưng chuyện này có liên quan đến bí mật của căn cứ, tôi không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.”

Trịnh Khôn nheo mắt: “Ồ?”

“Bây giờ tôi bị trói rồi. Nếu như ngài đồng ý đến gần tôi, trưởng căn cứ, tôi có thể hạ giọng nói cho ngài biết.”

Trịnh Khôn nhìn Trình Nghĩa Lãng.

Ánh mắt Trình Nghĩa Lãng tràn đầy khẩn cầu.

“Được.” Trịnh Khôn không đến gần cậu ta, bảo mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trình Nghĩa Lãng.

Trịnh Khôn nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi nghe được rồi chứ? Cậu có biết Trương Minh đã làm gì không?”

Thật ra Trình Nghĩa Lãng đã đoán được: “Có phải hắn đã tới nhà kho trộm rất nhiều đồ không?”

Trịnh Khôn vẫn bình tĩnh: “Đây là suy đoán của cậu à?”

Trình Nghĩa Lãng lập tức trở nên kích động, nói: “Trưởng căn cứ, tên khốn Trương Minh đó có năng lực đặc biệt, trong một lúc hắn đã có thể trộm được rất nhiều đồ. Điều này khiến căn cứ bị tổn thất nặng nề.”

“Bố tôi từng thấy hắn mang thịt bò tươi và táo tươi ra, lúc đó ông ấy nói với tôi thì tôi không quan tâm!”

“Bây giờ nghĩ lại, hắn chưa bao giờ tìm kiếm vật tư. Tại sao lại có thể lấy bánh quy nén ra bất cứ lúc nào, lại không bao giờ đói?”

“Tiếc thay tôi làm bạn với hắn lâu như thế, hắn cũng không giúp được tôi chút nào, mẹ tôi nói không sai, hắn là đồ tiểu nhân vô ơn.”

Trình Nghĩa Lãng tỏ vẻ đau khổ: “Trưởng căn cứ, tôi nghi ngờ hắn có không gian chứa đồ. Giống như những món bảo vật thần tiên trên TV vậy, có thể chứa rất nhiều đồ, không mục nát.”

“Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, lại càng không nghĩ đến chuyện hắn dám ăn cắp đồ của trưởng căn cứ.”

Trịnh Khôn trầm tư suy nghĩ: “Thì ra là thế sao, tôi nói tại sao trong nhà kho đột nhiên lại mất nhiều đồ đến như vậy, lẽ nào thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?”

Trình Nghĩa Lãng thấy mình đoán đúng, lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Đúng vậy, trưởng căn cứ, xin ngài tha cho tôi lần này. Tôi thề, tôi sẽ giúp ngài bắt Trương Minh về, sau đó ép hắn khai ra hết mọi thứ.” “Nói không chừng trong không gian của hắn có nguồn vật tư vô tận!”

Nói đến cuối, Trình Nghĩa Lãng tự mình làm mình sôi máu, trong mắt có sự tham lam điên cuồng, giống như thật sự đã nhìn thấy một bảo bối.

Trịnh Khôn liếc nhìn cậu ta: “Liệu cậu có giữ lời không?”

“Đương nhiên!” Trình Nghĩa Lãng nói: “Tôi là bạn của hắn, tôi biết rõ hắn sẽ đi đâu, sợ điều gì. Chỉ cần tôi bắt được cậu ta, tôi nhất định phải báo thù hắn vì ngày hôm nay đã bỏ rơi tôi.”

Trịnh Khôn nói: “Cũng không tính là hắn bỏ rơi cậu.”

Trình Nghĩa Lãng giật mình.

Trịnh Khôn vỗ tay, rất nhanh đã có người từ bên ngoài đi vào chờ lệnh, Trịnh Khôn nói: “Đi đưa người lên.”

Trình Nghĩa Lãng sững sờ.

Tống Vy chớp mắt, cô đã hiểu tại sao Trịnh Khôn lại nhất quyết khẳng định là do Trương Minh làm.

Bởi vì kẻ trộm đã bị bắt quả tang rồi.

Trong lòng cô dở khóc dở cười, hứng thú nhìn về phía cửa, quả nhiên không lâu sau, Trương Minh bị người ta trói ra sau lưng áp giải lên, người đó còn đá Trương Minh, khiến hắn suýt ngã xuống đất.

Trịnh Khôn nhẹ nhàng nói: “Cậu ra ngoài đi.”

Người đó dù bối rối nhưng vẫn kính cẩn đóng cửa lại rồi rời đi.

Trịnh Khôn vẫn nhìn về hướng đó, nhìn cặp anh đang quỳ trên mặt đất với ý cười trong mắt.

Một lúc sau, ông ta mới nói: “Cái tên Trương Minh này thật không biết tốt xấu, ban ngày hắn đến khu S của tôi, muốn cướp đi hai người phụ nữ của tôi.”

“Cho dù có ý gì cũng nên nghĩ đến nhiệt độ hiện tại bên ngoài. Hai cô gái yếu đuối có thể chịu đựng được không?”

“Có phải vừa ra khỏi cũng đã ngất rồi không?”

Trịnh Khôn nói: “Cậu làm chuyện không trong sạch, liên lụy anh em, cậu ta phản bội cậu thì cũng không có vấn đề gì to tát cả, phải không?”