Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 317



Nhưng không sao cả, cô ấy không còn là một cô bé nữa.

Bây giờ cô ấy là một người lính.

Hai người lại ôm nhau, sau đó Trình Quý Khoan đi tới, Trình Quý Lịch lập tức ôm lấy anh trai mình.

Đôi mắt của Trình Quý Khoan tràn đầy sự nhẹ nhõm.

Hai anh em nhanh chóng tách ra, Trình Quý Lịch lau nước mắt trên mặt: “Anh, Vy Vy, vẫn còn có thể gặp lại hai người, em thật sự rất vui.”

Trình Quý Khoan hỏi: “Trên đường có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Trình Quý Lịch kiêu ngạo nói: “Là người khác xui xẻo gặp được chúng tôi, tài thiện xạ của em là anh dạy, anh còn không biết sao?”

“Anh chờ xem em nhận huân chương đi, sớm thôi em sẽ trở thành cấp trên của anh.”

Trình Quý Khoan dở khóc dở cười.

Tống Vy trêu chọc: “Trình Quý Lịch, không ngờ cậu lại muốn trèo lên đầu anh trai cậu phải không?”

Trình Quý Lịch mỉm cười, đang định nói chuyện thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đang đi về phía ba người họ, cô đột nhiên trở nên tò mò.

Tống Vy chú ý tới ánh mắt của cô ấy, nhìn sang bên đó.

Vừa nhìn một cái cô đã suýt ho thành tiếng.

Vừa rồi cô vui mừng nhìn thấy Trình Quý Lịch đến nỗi quên mất Lục Tân Hoa và Lục Trạch vẫn còn ở đó.

Hai cha con hình như không đi xem náo nhiệt, Lục Trạch đi tới trước mặt ba người, nói với Tống Vy: “Có rảnh không?”

Trình Quý Lịch đến gần Tống Vy, tò mò hỏi: “Vy Vy, người này là ai? Tại sao tớ chưa từng gặp qua?”

Tống Vy chỉ có thể nói: “Bạn trai cũ.”

Trình Quý Khoan nhìn Lục Trạch, nhưng ánh mắt Trình Quý Lịch lại sáng lên: “Đây là bạn trai cũ yêu thích hoạt động ngoài trời của cậu sao?”

Tống Vy suýt phun nước bọt, nhưng cô lại giả vờ bình tĩnh nói: “Không, đây là một người bạn trai cũ khác.”

Lục Trạch nghe được có chuyện không đúng, lập tức nói: “Còn có bạn trai cũ nào, Tống Vy, không phải cô nói tôi là mối tình đầu của cô sao?” Vẻ mặt Tống Vy ủ rũ, cô nói: “Anh cũng là mối tình đầu, anh ta cũng là mối tình đầu, hai người đều là mối tình đầu.”

“Phì.” Trình Quý Lịch phun nước, cô ấy lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sặc nước.”

Lục Trạch rất muốn hỏi, cô uống nước chưa?

Nhìn Tống Vy không nói lời nào, Lục Trạch thản nhiên nói: “Quên đi, có phải là mối tình đầu của cô hay không cũng không quan trọng, hiện tại cô có rảnh không? Cha tôi muốn nói chuyện với cô.”

Anh ra nhấn mạnh từ “nói chuyện”.

Tống Vy suy nghĩ một chút, dù sao thì Lục Tân Hoa hiện tại đang sống trong trại tị nạn, sau này không thể tránh khỏi việc liên lạc với ông ta.

“Được,” Tống Vy nói: “Đợi tôi hai phút.”

Lục Trạch gật đầu.

Tống Vy quay lại với Trình Quý Lịch và nói: “Gặp lại cậu sau. Hôm nay cậu sẽ không bận phải không?”

Trình Quý Lịch nói: “Chúng tớ có hai ngày nghỉ ngơi.”

Đi xa về mà chỉ có hai ngày nghỉ? Tống Vy không để ý chút nào, nói: “Vậy lát nữa tớ đến phòng y tế tìm cậu.”

Trình Quý Lịch: “Được.”

Sau khi tạm biệt anh em họ Trình, Tống Vy đi về phía Lục Trạch.

Lục Trạch nhìn cô một cái, dùng giọng bực bội nói: “Tống Vy, không ngờ cô lại là người như vậy.”

Tống Vy kiên quyết không xấu hổ: “Tôi thực sự coi anh như mối tình đầu của mình. Người trước chỉ mới hẹn hò với tôi có nửa tháng thôi.”

“Đây không phải là lừa người, đối với tôi có phải là mối tình đầu hay không thực sự không quan trọng.” Lục Trạch nói: “Quên đi, tôi nên nghĩ cách đối phó với cha tôi, ông ấy cho rằng cô lừa bánh quy nén của ông ấy, vẫn luôn canh cánh trong lòng.”

Tống Vy không nói gì.

Trong nguyên tác, Lục Tân Hoa được coi là thủ lĩnh nhỏ của căn cứ, nắm trong tay một nhóm người.

Nhưng thời thế bây giờ đã thay đổi, lực lượng vũ trang tư nhân của thành phố Tân Bắc không thể phát triển nên ông ta chỉ có thể ở trong hầm tránh bom, hiện tại không thể tấn công cô.

Cả hai nhanh chóng đến một không gian rộng mở bên ngoài hầm trú ẩn.

Bây giờ mọi người đều đang theo dõi quá trình lắp đặt các tấm năng lượng mặt trời, ngoại trừ nơi người dân xếp hàng lấy nước, mọi nơi khác đều yên tĩnh.