Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 334



Nếu đó là một người phụ nữ bình thường, chắc chắn Trình Nghĩa Lãng sẽ không gặp riêng cô ta.

Với địa vị hiện tại của anh ta ở Tân Hy Vọng, anh ta muốn lén lút không để ai phát hiện ra là điều dễ như trở bàn tay.

Tống Vy ôm tinh thần hóng chuyện đi vào bên trong hang động, nhìn thấy Trình Nghĩa Lãng ôm một cô gái mang khuôn mặt dễ thương ngọt ngào, anh ta đang đưa tay sờ bụng cô gái ấy.

Tống Vy: “Ồ.”

Trình Nghĩa Lãng hỏi: “Hai ngày qua nó có ngoan không?”

Cô gái nũng nịu: “Không ngoan đâu, cái miệng này tham ăn lắm đó.”

Trình Nghĩa Lãng cười: “Mang thai đều như vậy, ăn được uống được là may mắn rồi.”

Cô gái ôm lấy tay Trình Nghĩa Lãng: “May mắn gì đâu chứ, bây giờ mấy món em thích chẳng thể nào nuốt nổi, mang thai thật sự rất vất vả.”

Trình Nghĩa Lãng nói: “Không phải hôm qua tôi tìm cho em trái cây và canh gà sao, khó khăn lắm tôi mới tìm ra.”

“Em chỉ tham ăn thôi.” Cô gái lắc cánh tay Trình Nghĩa Lãng hai cái: “Anh Nghĩa Lãng, có phải anh hết yêu em rồi không?”

Nét mặt Trình Nghĩa Lãng thẳng thắn: “Không yêu em mà đi kiếm hoa quả cho em? Bây giờ người ngoài còn chẳng có bánh quy nén mà ăn, chỉ có em được ăn những món tốt như này.”

Cô gái cười lên và hôn vào má anh ta một cái.

Nét mặt Trình Nghĩa Lãng lặp tức trở nên tươi vui, đưa tay xoa bụng cô ta: “Đứa bé này rất may mắn, chắc chắn sẽ bình an, em nhớ bảo vệ bụng cẩn thận là được.”

Cô gái hỏi: “Đã tìm được bác sĩ chưa?”

“Bây giờ vẫn chưa tìm được.” Trình Nghĩa Lãng: “Nếu tới lúc đó vẫn không tìm ra thì phải đi căn cứ bắt người, dù sao Trịnh Khôn vẫn cho rằng em đang mang thai con của ông ta nên ông ta sẽ đồng ý tất cả yêu cầu.”

Cô gái nói: “Bắt người thì có ích gì? Anh phải đối xử tốt với bác sĩ, nếu không anh ta sẽ không cố hết sức để điều trị cho chúng ta.”

Trình Nghĩa Lãng bỗng cười phá lên: “Được, anh sẽ nghe theo lời em.”

Tiếp đó, Tống Vy bật hệ thống. Cô tò mò hỏi: “Tại sao Trình Nghĩa Lãng lại gian díu tới phụ nữ của Trịnh Khôn, với lại làm sao bọn họ biết đứa con trong bụng là của ai?”

Hệ thống suy đoán: “Chắc chắn điều này sẽ khiến Trịnh Khôn nổi điên. Hai người bọn họ sẽ tranh chấp với nhau nhanh thôi.”

“Chậc.” Tống Vy lắc đầu: “Chuyện này không dễ giải quyết, nếu c.h.ế.t cũng không có ích gì cho chúng ta, mà sống lại càng không.”

Sau khoảng nửa tiếng, hai người cũng kết thúc cuộc vui, Trình Nghĩa Lãng nói: “Em quay lại căn cứ cẩn thận một chút, anh phải ra ngoài làm một số việc, sau khi về sẽ mang đồ ngon cho em.”

Mắt cô gái sáng lên: “Cám ơn anh Nghĩa Lãng, anh yên tâm, bây giờ cho dù em có ngang ngược cách mấy thì ở trong căn cứ chẳng có ai dám đến kiếm chuyện với em.”

Trình Nghĩa Lãng cười vui vẻ.

Hai người còn nói chuyện thêm một lúc, Tống Vy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cuối cùng chờ hai người bọn họ chia tay nhau.

Sau đó, cô tiếp tục đi theo Trình Nghĩa Lãng.

Bời vì cuộc trò chuyện này, Tống Vy đã lãng phí một thiết bị tàng hình, trong lòng cô hối hận không thôi.

Khoảng mười phút sau, lần này Trình Nghĩa Lãng không đến hang động nào nữa mà đi đến một cái nghĩa trang cũ.

Sau khi quan sát xung quanh tầm hai phút, anh ta bới móc mảnh nhựa, tấm ván gỗ và vài miếng đá lên, để lộ ra cái hố đang nhốt Trương Minh trong trạng thái nguy kịch.

Trình Nghĩa Lãng dùng tay vỗ lên mặt hắn: “Dậy, dậy đi.”

Trương Minh mở mắt ra.

Sau gần một năm bị giam cầm, nhìn hắn có vẻ ốm yếu, thân hình gầy gò nhìn giống như người tàn tật, tưởng chừng có thể ra đi bất kỳ lúc nào.

Trình Nghĩa Lãng không có một chút đồng cảm nào, tát một cái mạnh hơn: “Mau giao đồ ra, nếu không muốn bị đánh thêm.”

Ánh mắt Trương Minh đờ đẫn, một đống đồ ăn xuất hiện bên cạnh.

Trình Nghĩa Lãng cầm bánh mì cắn một miếng lớn: “Trương Minh, cậu không ngờ mình sẽ có kết cục như này đúng không?”

Trương Minh không muốn nhìn anh ta.