Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 364



Trên đường cẩn thận từng li từng tí, sợ bị dẫn vào trong xoáy nước

May mắn là bây giờ vận may của cô thật sự rất tốt, nhanh chóng tìm được cái thang của con tàu, rồi men theo đó lên khu vực chứa hàng.

Trên người cô có thiết bị tàng hình nên không sợ bị phát hiện.

Tống Vy cởi đồ lặn ra, quần áo bên trong hơi ướt, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được lối vào khoang thuyền.

Đi vào bên trong, Tống Vy nhướng mày.

Trong này cũng không phải tổ chức Noah, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, có vẻ như bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc.

Trong khoang thuyền vừa có nam có nữ, có một số người đang khiêu vũ, có vài người nói chuyện phiếm, trên bàn tiệc bày biện chủ yếu là hải sản, còn có một ít thịt đóng hộp, rượu và nước.

Đa phần những người có mặt ở đây đều là người da trắng.

Tuy Tống Vy không biết nhiều với thế giới này, nhưng dù sao cô cũng đã xem tin tức mười mấy ngày, nhận ra trong số đó có một người là tổng thống nước láng giềng.

Tống Vy “Oh” lên, rồi nói với hệ thống: “Hôm nay được mở mang kiến thức rồi.”

Hệ thống căn cứ vào tình tiết mà phán đoán: “Đây hẳn là tàu chỉ huy của đội tàu nước Mỹ.”

Tống Vy gật đầu: “Tám phần mười là vậy.”

Nếu đã như vậy, chiếc thuyền này vô dụng với Tống Vy, lúc cô đang chuẩn bị xuống thuyền thì bỗng nhiên nghe thấy một người dùng tiếng Anh nói: “Tổ chức Noah chúng tôi thật sự rất muốn hợp tác với các vị.”

Tống Vy lập tức dừng bước, lùi lại.

Cẩn thận quan sát bộ dạng hai người, cô không biết người đối thoại hai bên là ai, nhưng người nói chuyện này rõ ràng là người đại diện của tổ chức Noah.

Anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, là người da trắng, không giống với người trên bờ, sắc mặt anh ta hồng hào, trông rất khỏe mạnh.

Ở nơi tận thế như này, quả thực là rất đẹp trai tuấn tú.

Tống Vy quyết định tiếp tục lắng nghe. Đại diện của tổ chức Noah nói: “Tổ chức Noah chúng tôi có một dây chuyền sản xuất có thể chế biến đồ hộp ngày tận thế, miễn là các bạn cung cấp cá cho chúng tôi, chúng tôi chỉ thu bốn mươi phần trăm phí chế biến.”

Đại diện nước Mỹ nói: “Ông Smith đùa à?”

“Bốn mươi phần trăm là không thể.”

“Không có gì không thể, bây giờ còn có tổ chức nào có thể chế tạo ra đồ hộp chất lượng tốt ngoài chúng tôi chứ.”

“Hãy nghĩ mà xem, chúng tôi không chỉ cung cấp dây chuyền sản xuất, năng lượng mà còn có bao bì đóng hộp.”

“Nếu không phải vì tôi sinh ra ở Mỹ, tuyệt đối sẽ không đưa ra điều kiện có lợi như vậy.”

Đại diện của nước Mỹ nói: “Như vậy thì đắt quá, anh hãy nghĩ đến đồng hương của mình vẫn đang chịu đói chịu khổ đi.”

Người đàn ông tên là Smith lắc đầu: “Nếu phía ông không chấp nhận điều kiện này, tôi nghĩ chúng ta không thể hợp tác được.”

“Đây là mức giá tiền công thấp nhất mà tổ chức chúng tôi quyết định, và cũng là mức giá ưu đãi nhất mà tôi có thể đưa ra.”

Hai người tiếp tục cò kè mặc cả, Tống Vy ở bên cạnh nghe ba mươi phút, cuối cùng tổ chức Noah thắng.

Bốn mươi phần trăm chi phí chế biến.

Nói cách khác nước Mỹ thu được năm tấn cá biển, thì phía bên đối phương sẽ thu lại hai tấn, còn chưa kể đến số lượng hao hụt.

Ước tính sau khi chế biến xong Noah có thể lấy được một nửa.

Chờ sau khi đại diện của tổ chức Noah rời đi, đại diện nước Mỹ chửi ầm lên: “Fuck, nếu không phải do núi lửa phun trào, chúng ta không phải hèn mọn cầu xin bọn chúng.”

“Chúa ơi, khi nào thế giới này mới có thể trở lại như ban đầu đây?”

Sau đó người kia thở dài thườn thượt.

Tống Vy đi theo đại diện tổ chức Noah, thấy anh ta im lặng đi về phòng của mình.

Anh ta không chửi ầm lên như phía bên kia, mặc dù tâm trạng Smith không mấy vui vẻ, nhưng nét mặt vẫn ổn, chỉ là đang than vãn con tàu này quá tồi tàn.

Vì muốn tiết kiệm thiết bị tàng hình, Tống Vy quyết định trốn ở trong phòng anh ta.

Ngày hôm sau, đại diện hai bên ký kết hợp đồng trên giấy.