Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 369



Tống Vy nói: “Còn đang làm.”

Sắc mặt Khương Phó Hải trở nên nặng nề: “Lâu như vậy rồi, còn cần bao lâu nữa?”

Tống Vy mỉm cười nói: “Ông Khương, dù sao cũng là tận thế rồi, lại không cần làm việc, không phải thứ mà chúng ta dư dả nhất chính là thời gian sao?”

Khương Phó Hải không tức giận, nhưng cũng không hài lòng lắm.

Khương Phó Hải: “Nhưng làm ăn cũng phải chú trọng đến năng suất, làm xong sớm kiếm được tiền sớm chẳng phải tốt hơn sao?”

“Chuyện tôi nhờ ông, mong ông Will hiểu rõ, đến lúc đó đương nhiên tôi sẽ chia chác lợi lộc cho ông.”

“Chẳng phải ông thích số kho báu mà tôi mang đến sao, tôi sẽ tặng hết cho ông.”

Tống Vy cũng không biết ông ta nhờ vả chuyện gì, nhưng chắc chắn là không dễ dàng, nếu không Will sẽ không cần phải kéo dài như vậy.

“Ông Khương à, ông cần gì phải thế chứ?”

Khương Phó Hải nghe thấy giọng điệu của cô, đáp lại ngay: “Lúc trước ông đã đồng ý rồi, sao giờ lại từ chối, có phải là vì chê tôi cho quá ít không? Will này, tôi còn tưởng ông là người biết giữ chữ tín.”

Tống Vy không nói gì.

Khương Phó Hải nhíu mày: “Con thuyền Noah còn nhiều thiết bị như vậy, chúng tôi chỉ cần một tổ máy phát điện cỡ lớn, cái này cũng không khó.”

Hóa ra đây chính là mục đích lên thuyền của Khương Phó Hải, Tống Vy ra vẻ chần chừ: “Thực ra cũng không phải không được, chỉ là phía ông ra giá...”

Khương Phó Hải dừng lại, ánh mắt đầy đau lòng.

So với cảnh ca múa thái bình trên con thuyền Noah, quả thật bọn họ chẳng có thứ gì tốt.

“Lần trước tôi đã hứa với anh bốn mươi tấn than.” Khương Phó Hải nói thêm: “Chúng tôi có thể cho thêm đến năm mươi tấn, đây là do người sống trong căn cứ chúng tôi làm từng bước từ đào than đến khuân vác ra ngoài đấy.”

“Hơn nữa, vận chuyển nó đến bờ biển không dễ dàng gì.” Tống Vy nói: “Than đá không có tác dụng với Noah, trên thuyền hầu như sử dụng dầu diesel nặng”.

“Như vậy đi.” Tống Vy mỉm cười nói với Khương Phó Hải: “Thay vì tìm kiếm lợi ích cho con tàu Noah, không bằng cho riêng tôi đi, tôi sẽ phối hợp với ông.”

Khương Phó Hải nghi ngờ: “Ông muốn cái gì?”

Tống Vy mỉm cười.

Trong lòng Khương Phó Hải rất sốt ruột, hiểu được đàm phán rơi vào thế yếu.

Ông ta sốt ruột không chỉ vì cảnh ngộ của nước nhà, mà còn con gái ông ta vẫn đang ở một mình trong căn cứ Tân Hy Vọng, sau khi nhìn thấy tình hình hỗn loạn trên con tàu Noah, ông ta càng thêm lo lắng hơn.

Tống Vy dứt khoát nói: “Ông Khương, để tôi nói rõ hết cho ông vậy, với điều kiện mà ông đưa ra thì căn bản ban điều hành tàu Noah không đồng ý.”

“Có lẽ ông không biết, hai ngày nay Noah mới vừa tiến hành đàm phán với nước Mỹ, hỗ trợ bọn họ gia công đồ hộp, thu một nửa phí gia công vật tư của bọn họ.”

“Một nửa thành viên trong ban điều hành đều đến từ nước Mỹ, thế mà đãi ngộ đã như thế, nói chi đến thứ các ông yêu cầu là tổ máy phát điện dung tích lớn?”

Khương Phó Hải mím môi: “Vậy ông có ý gì, không muốn giúp đúng không?”

Tống Vy mỉm cười: “Vừa rồi tôi đã nói rồi đó, ông và Noah giao dịch với nhau, chẳng bằng giao dịch với tôi, tôi có thể bảo đảm cung cấp tổ máy phát điện cho ông.”

“Còn về than đá tôi cũng không cần.”

Tống Vy lấy tờ giấy ra, viết lên trên một dãy chữ số: “Nếu ông tin tưởng tôi, hiện tại đưa đồ vật mà ông đã mang lên thuyền cho tôi, sau đó chuẩn bị số lượng vàng trị giá một tỉ, ba mươi ngày sau tới điểm tọa độ này lấy hàng.”

Khương Phó Hải mở tờ giấy ra, phát hiện mặt trên viết kinh độ và vĩ độ.

Tống Vy nói: “Có tin tưởng hay không, thì phải xem lựa chọn của chính ông Khương đây rồi.”

Nói thật, khoản giao dịch này Tống Vy coi như nửa mua nửa tặng, khoảng vàng trị giá một tỉ hoàn toàn nằm trong mức Khương Phó Hải có thể chấp nhận được.

Chứ nếu còn thấp nữa, thì ai ngu lắm cũng phát hiện ra điểm bất thường.

Cô cũng có thể nhận than đá, dù sao năng lượng cũng là tiền, còn có thể tiêu dùng, nhưng mà như vậy sẽ khiến Tân Hy Vọng oằn mình thêm.