Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 401



Trông cô ấy không khác gì mấy ngày trước, trên môi vẫn nở nụ cười, như thể cô ấy rất vui khi được gặp mọi người và không hề đau buồn.

Nếu Tống Vy không tận mắt nhìn thấy cô ấy châm ngòi ly gián Trình Khôn và Trình Nghĩa Lãng, còn bắt Trương Minh tới căn cứ thì cô cũng không thể tin cô gái này lại lợi hại như vậy.

Sau khi quan sát một hồi, cô vẫn phát hiện thêm được cái gì.

Buổi tối, Tống Vy không để thiết bị theo dõi vào nhà gỗ mà để nó ở bên ngoài quan sát nhà gỗ, như vậy không chỉ có thể nhìn chằm chằm Trương Minh mà còn có thể phát hiện động tĩnh ở bên ngoài.

Ba ngày sau, người máy trồng trọt đã bị hệ thống thu hồi.

Lúc này thung lũng nhỏ đã thay đổi rất nhiều, nhìn chung hiệu quả khá lớn, đặc biệt là cỏ dại, còn mọc tốt hơn cả rau.

Hy vọng năm tới nó vẫn sẽ tràn đầy sức sống như vậy.

Tống Vy tới căn cứ Huyết Sắc xem thử.

Máy theo dõi không hữu dụng lắm cho việc quan sát hiện trường, hơn nữa ngày nào Tống Vy cũng có thời gian trống, không sử dụng thì quá đáng tiếc.

Sau khi đến bên ngoài căn cứ Huyết Sắc, Tống Vy sử dụng thiết bị ẩn thân rồi mới đi vào.

Vì nguồn cung ứng vật tư ổn định nên bây giờ căn cứ luôn tạo cho mọi người cảm giác an cư lạc nghiệp, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất mà mọi người phải làm chính là gia cố nhà gỗ để chuẩn bị cho mùa đông sắp đến.

Đầu tiên Tống Vy đến lều của Ân Gia Nhu.

Bên trong đang họp, tổng cộng có bảy người, Lệ Lệ cũng đang ở trong đó.

Tống Vy nghe một lúc, phát hiện các cô ấy đang bàn cách làm thế nào để chuẩn bị nhiều quần áo dày. Hiện tại dân số trong căn cứ lên tới gần một ngàn người, trong đó có gần bốn trăm cô gái ở các độ tuổi khác nhau, thấp nhất là bốn năm tuổi, nên kích thước quần áo cũng không giống nhau.

Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều biết Trương Minh nên có người đề nghị bắt hắn phục chế.

Có người băn khoăn: “Quần áo mà hắn phục chế đều giống y chang nhau, bình thường thức ăn thì không nói nhưng nếu chúng ta có nhiều quần áo giống nhau mà ngày nào cũng mặc nó trên người, chắc chắn sẽ bị người khác chú ý.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, không lẽ phải lục lọi trong đống đổ nát?”

Lệ Lệ lập tức nói: “Trong đó làm gì còn quần áo? Tôi thấy đơn giản nhất vẫn là để Trương Minh phục chế, nhưng quả thực làm như vậy sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ. Hay là chúng ta ra ngoài giao dịch?”

Ân Gia Nhu không nói gì.

Một người nhíu mày: “Bây giờ chỗ có thể giao dịch cũng chỉ có Tân Hy Vọng, nhưng chỗ đó cách chúng ta quá xa, chưa nói đến chuyện trên đường đi vô cùng nguy hiểm, sau khi giao dịch chúng ta mang quần áo về thế nào?”

Lúc này Ân Gia Nhu mở miệng hỏi: “Chúng ta còn thiếu bao nhiêu quần áo giữ ấm?”

“Mọi người cùng nhau nghĩ cách, có thể cho nhau mượn để mặc, mùa đông cố gắng hết sức ở trong phòng không đi ra ngoài.”

“Quan trọng nhất là năm nay chúng ta có thu nhận trẻ em, hầu như bọn chúng không có gì cả, ít nhất cũng phải chuẩn bị hai trăm chiếc áo bông, và tám mươi cái chăn bông.”

Ân Gia Nhu nhíu mày: “Năm nay không biết mùa đông sẽ diễn ra như thế nào, phải chuẩn bị tốt nhất có thể, để Trương Minh phục chế chăn mền, dùng nhiều mẫu khác nhau, rồi làm cũ chúng, phục chế nhiều mẫu như vậy sẽ không làm người khác nghi ngờ.”

“Về phần quần áo.” Ân Gia Nhu suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Nếu cái tên Trương Minh kia đã chuẩn bị đồ ăn thì có khi nào hắn cũng giấu phương tiện vận chuyển trong không gian không?”

Hai mắt Lệ Lệ sáng lên: “Đúng, sao tôi lại không nghĩ tới chứ. Chỉ cần bắt hắn giao xe ra, chúng ta sẽ tiết kiệm được một nửa công sức.”

Ân Gia Nhu: “Chỉ sợ đường đi khó khăn.”

Có người nói: “Tôi thấy cách đơn giản nhất là mang Trương Minh đi cùng, để hắn dùng không gian để cất đồ, như vậy chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề sao?”