Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 407



Từ thung lũng này đạp xe tới căn cứ Huyết Sắc mất khoảng bốn mươi phút, gần đây thời tiết rất lạnh nên bình thường Tống Vy sẽ lựa chọn lái xe, đi đường vòng mất một giờ.

Hôm nay cô lựa chọn đi xe đạp là muốn nhân cơ hội nhìn xem có tảng đá nào thích hợp để cô sử dùng kỹ năng Midas biến đá thành vàng hay không.

Hệ thống quy định giới hạn cao nhất là hai tấn rưỡi, nếu tìm một tảng đá chỉ nặng hai tấn bốn trăm chín mươi chín ký thì vẫn nằm trong giới hạn.

Tiếc là tìm được viên đá phù hợp cũng không dễ.

Tống Vy đi được một chút thì lại dừng lại, vừa đạp xe vừa quan sát xung quanh, giữa đường còn đi đường vòng.

Dù sao thời gian cũng còn sớm.

Đi khoảng nửa lộ trình, vẫn không tìm được thứ phù hợp, Tống Vy đang định tiếp tục tìm đá thì bỗng nhiên nghe được tiếng trò chuyện của ai đó.

Cô lập tức sử dụng thiết bị ẩn thân.

Chẳng bao lâu cô đã tìm được hai người đàn ông đang nói chuyện kia.

Quần áo trên người họ rất cũ, nhìn qua còn trông rất bẩn, chẳng khác gì một tên ăn mày, trên quần áo không có ký hiệu gì rõ ràng nên cô không thể nhìn ra bọn họ đến từ căn cứ nào.

Xung quanh không có ai, bọn họ nói chuyện không lớn nhưng nội dung tán dóc lại rất tự do, chủ yếu nói về phụ nữ.

Nói xong, một người tức giận mắng: “Cuối cùng cái căn cứ Huyết Sắc kia ở đâu thế! Mẹ nó, nếu không phải bọn họ giải cứu hết nô lệ thì tôi cũng không phải tự thủ dâm.”

“Từ từ tìm đi.” Một người khác nhẫn nại hơn nói: “Chỉ huy đã nói chỉ cần tìm được căn cứ Huyết Sắc thì sẽ được thưởng lớn, đến lúc đó còn sợ không có phụ nữ?”

Người lên tiếng đầu tiên gật đầu: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, những người phụ nữ này vô cùng độc ác, anh tôi vốn là lính canh, lúc đám người đó xông vào cứu người đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t không thương tiếc.”

Người còn lại không nói gì.

Hai người tiếp tục đi vòng quanh gần đó.

Đột nhiên một người trong đó nói: “Anh nhìn xem đây là cái gì?”

Hai người đàn ông tụ tập lại nhìn dấu chân trên mặt đất.

“Ít nhất phải có bốn người, kích thước cũng không lớn, có lẽ đều là dấu chân của phụ nữ.” “Nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ chỗ này chính là phụ cận của căn cứ Huyết Sắc?”

“Tốt quá, chúng ta mau tìm đi.”

Tống Vy thường xuyên đi xe đạp, cũng may hôm qua trời mưa to, xóa hết mọi dấu vết.

Mấy dấu giày chắc hôm nay mới lưu lại.

Chỉ cần con người còn hoạt động thì không thể tránh khỏi việc để lại nhiều dấu vết khác nhau.

Hai người đàn ông cẩn thận lần theo dấu giày, cuối cùng cũng tìm được địa điểm doanh trại.

Nhìn từ xa, ở đây trông sạch sẽ hơn nhiều, còn có cả phụ nữ nữa.

Phải biết, ở các căn cứ tư nhân bình thường, gần như không thể nhìn thấy các cô gái được tự do hành động.

“Thật sự là căn cứ Huyết Sắc.” Hai người mừng như điên.

“Lưu Nhị.” Một người hưng phấn nói: “Anh ở đây quan sát, tôi quay về báo tin.”

Lưu Nhị bất mãn: “Địa chỉ là hai chúng ta cùng tìm được, dựa vào cái gì mà tôi phải ở đây quan sát mà anh về báo tin?”

Người nọ đau đầu nhức óc: “Có gì khác biệt đâu? Dù sao cũng là hai chúng ta tìm được, chẳng lẽ ông chủ lại không thưởng cho anh?”

“Được rồi, anh thích đi thì cứ đi đi, tôi ở đây quan sát.”

Lưu Nhị quay đầu lại vừa muốn nói chuyện, đáng tiếc căn cứ Huyết Sắc không cho anh ta cơ hội đó.

Là một căn cứ có hơn một ngàn người, việc phòng vệ của căn cứ Huyết Sắc cũng không phải chỉ là trên giấy tờ, hai người vừa đến gần đã bị đội tuần tra phát hiện và báo cáo lên.

Trong lúc họ đang mải tranh cãi xem ai nên về thì ba khẩu s.ú.n.g đã chĩa vào bọn họ.

Tống Vy ở bên cạnh chặc lưỡi.

Lúc hai người Lưu Nhị phát hiện thì đã quá muộn, s.ú.n.g của đội tuần tra đã đặt sau ót bọn họ.

Có lẽ nhớ tới cái c.h.ế.t thê thảm của anh trai mình, vừa nhìn thấy đội tuần tra nữ, Lưu Nhị đã sợ tới mức ngã lăn ra đất, la to tha mạng.

Ân Gia Nhu không đích thân đến, người dẫn đầu là một người phụ nữ bốn mươi tuổi, Tống Vy nhớ rõ cô ta là phó chỉ huy của căn cứ, tên cô ta là Tô Tuệ.