Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 408



Quả hồng mềm dễ bóp, thấy Lưu Nhị sợ tới mức mặt mày tái nhợt, Tô Tuệ chĩa thẳng s.ú.n.g vào ót anh ta: “Mấy người là ai?”

Lưu Nhị lo sợ không dám nói, nhưng người bên cạnh lại vội vàng nói: “Chúng tôi là những kẻ lang thang nhặt rác! Chị ơi, chúng tôi chỉ tình cờ đến đây thôi, thật sự là vô tình thôi.”

Tô Tuệ nói: “Anh nghĩ tôi là tên ngốc đấy à?”

Không nhiều lời vô nghĩa, cô ta lấy con d.a.o ở bên hông ra, ở trước mặt Lưu Nhị c.ắ.t c.ổ người kia.

Máu chảy khắp mặt đất vào đầu mùa đông.

Lưu Nhị không sợ máu, không có ai ở trong tận thế lại sợ máu, nhưng anh ta sợ chết.

Anh ta vội vàng quỳ xuống đất: “Nữ hiệp, anh hùng, chúng tôi là người của Phụng Thiên Thần giới.”

Tô Tuệ nhíu mày: “Là cái căn cứ vẫn còn chế độ phong kiến mê tín trong tận thế?”

Lưu Nhị ấp úng nói: “Không phải phong kiến mê tín, chúng tôi chỉ là…”

“Mấy người tin rằng tất cả mọi tai họa đều do thần phạt, chỉ cần kiên nhẫn cầu nguyện với thần thì thần sẽ tha thứ cho mấy người.” Tô Tuệ nói: “Nhưng điều đó không ngăn cản mấy người giam giữ phụ nữ, ăn thịt người.”

Cả người Lưu Nhị run lên.

Niềm tin của anh ta không kiên định cho lắm nên rất dễ bị sao động.

Tống Vy cảm thấy, thật ra trong lòng mấy người tuyên truyền tà giáo ở tận thế này ít nhiều cũng hiểu, chỉ là bọn họ muốn tìm một lý do chính đáng để ăn thịt người thôi.

Ta chỉ tin thần, ăn thịt người thì làm sao?

Lúc này, người đứng cạnh Tô Tuệ nói: “Chị Tuệ, hơn nửa tháng trước chúng ta đã cứu được mười mấy chị em từ cái chỗ gọi là thiên đường này về, những người này hẳn là đến đây để báo thù, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Tô Tuệ nói: “Làm thịt cái tên Lưu Nhị này trước, vứt t.h.i t.h.ể xa một chút, đừng dọa mấy đứa nhỏ.”

Những người xung quanh đều tuân theo. Lưu Nhị vội vàng nói: “Đừng mà, tôi có thể làm nội gián cho mấy người, hay là mấy người muốn biết tin tức gì ở thiên đường, tôi cũng có thể nói với mấy người.”

Tô Tuệ liếc anh ta một cái: “Chúng tôi còn đến cả thiên đường của mấy người để cứu người, có thông tin nào mà chúng tôi không biết?”

Lưu Nhị c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Chắc chắn là có! Chắc chắn các cô không biết chuyện này.”

Không đợi Tô Tuệ hỏi, Lưu Nhị đã vội vàng khai: “Thật ra là tôi vô ý nghe lén được, cái ngày mà mấy cô đến thiên đường của chúng tôi cứu người, không cẩn thận mang theo cả thánh nữ của chúng tôi.”

Tô Tuệ nghĩ bản thân đã nghe lầm: “Nói cái gì vậy?”

Lưu Nhị có hơi xấu hổ: “Thánh nữ, thánh nữ là sứ giả truyền lời của thần, thân phận đời thường của cô ấy là con gái của thần sử.”

Thần sử tương đương với chỉ huy của căn cứ.

Lúc này Tô Tuệ mới hiểu rõ mọi chuyện: “Cho nên thần sử của mấy người mới vội vàng phái người đi tìm kiếm căn cứ của chúng tôi?”

Lưu Nhị nói: “Cũng không phải, tóm lại, thần sử của chúng tôi nghi ngờ con gái của ông ấy bị các cô bắt đi. Hoặc là nói, trong lúc cứu người hỗn loạn, cô ấy bị cho là nô lệ rồi được các cô cứu về.”

Tô Tuệ nheo mắt: “Những lời anh nói là thật hay là giả, nếu là giả...”

Lưu Nhị giơ tay lên trời thề: “Những chuyện này đều là tôi không cẩn thận nghe được, tôi bảo đảm tôi không hề nói dối, dù sao lúc tôi ra ngoài, quả thật đã mấy ngày rồi tôi không thấy thánh nữ đi truyền đạo.”

Tô Tuệ ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cạnh.

Lưu Nhị bị trói lại.

Tô Tuệ nói với hai người: “Mấy cô trước cứ coi chừng anh ta cẩn thận, tôi trở về xin chỉ thị của chỉ huy căn cứ trước khi đưa ra quyết định.”

Hai người đồng ý.

Trên đường trở về, có người nói: “Có khi nào anh ta đang nói dối không, những người chúng ta cứu chắc sẽ quen biết nhau, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy kỳ lạ khi trong đám người có người lạ sao?”

Tô Tuệ suy nghĩ một lúc: “Trước tiên chúng ta cứ về căn cứ đã có chuyện gì thì nói sau.”