Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 412



Trần Minh Minh căng thẳng lắc đầu, nhìn Ân Gia Nhu, giống như muốn từ biểu cảm của cô ta nhìn ra được cái gì đó.

Vẻ mặt Ân Gia Nhu bất biến: “Chúng tôi nghi ngờ trong căn cứ có nội gián, hiện tại phải tìm ra và g.i.ế.c c.h.ế.t người này.”

Trần Minh Minh vội vàng đứng dậy khỏi ghế: “Chỉ huy, tôi không phải nội gián, thật sự không phải tôi.”

Ân Gia Nhu: “Nếu không phải cô thì Trịnh Tiệp chính là nội gián, vậy cô có cảm thấy cô ấy có gì lạ không?”

Trần Minh Minh sửng sốt, nhíu mày vẻ mặt rối rắm.

Ân Gia Nhu nói: “Cô không muốn ra mặt làm chứng? Nhưng vì căn cứ, cô nhất định phải nói ra sự thật.”

Trần Minh Minh do dự nói: “Tôi cũng không biết đây có phải là điểm lạ không, cô ấy không thích nói chuyện, nhóm chúng tôi cũng không có ai biết lai lịch của cô ấy.”

Ân Gia Nhu bình tĩnh hỏi: “Còn gì nữa không? Hai người ở bên nhau lâu như vậy, lẽ ra phải để ý đến cô ấy mới phải.”

Cả người Trần Minh Minh run lên.

Ân Gia Nhu cũng không hối cô ta.

Một lúc sau, nước mắt Trần Minh Minh rơi xuống, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ân Gia Nhu, nói: “Chỉ huy, tôi thật sự không biết, tôi không biết cái gì cả.”

Vẻ mặt Ân Gia Nhu vô cảm: “Cô có biết cô đang làm gì không, cô muốn bao che cho nội gián sao?”

Trần Minh Minh không nói gì.

Dù Tống Vy có kém tới đâu cũng hiểu được.

Có lẽ Trần Minh Minh chính là “Thánh nữ.”

Thật ra đứng trên lập trường của cô ta mà nói chỉ cần cô ta nguyện ý chỉ ra và xác nhận Trịnh Tiệp thì với tình trạng hiện giờ của Trịnh Tiệp, chắc chắn cô ta sẽ không thể giải thích rõ ràng, như vậy Trần Minh Minh có thể thoát được một kiếp nạn.

Nhưng không biết tại sao Trần Minh Minh lại không muốn vu oan cho Trịnh Tiệp, cho nên bây giờ mới rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ân Gia Nhu nhíu mày nhìn Trần Minh Minh: “Cô không muốn thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ chính cô mới là nội gián?”

Trần Minh Minh lập tức nói: “Chỉ huy, tôi thật sự không phải nội gián.”

Cô ta cắn răng nói: “Tôi thật sự không phải gian tế, tôi cũng không biết tại sao lại bị đưa tới đây, ngày đó tôi chỉ muốn lén đưa một ít đồ ăn cho bọn họ, không ngờ lại gặp được mấy người tới căn cứ cứu người, trong lúc hỗn loạn tôi cũng bị đưa tới nơi này.”

Ân Gia Nhu không nói gì.

Tô Tuệ vội vàng nói: “Cô chính là thánh nữ?”

Trần Minh Minh lập tức ngẩng đầu nhìn hướng nàng: “Tôi không phải thánh nữ gì cả, trước khi tận thế tới tôi chỉ mới lên trung học, cái tên thần sử kia cũng không phải là cha của tôi, cha của tôi đã bị ông ta hại c.h.ế.t từ lâu.”

Nói tới đây, hai mắt Trần Minh Minh lại rưng rưng, cô ta nhìn Ân Gia Nhu, nói: “Chỉ huy, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm gián điệp, tôi chỉ là vô tình bị đưa vào đây.”

“Tôi không dám tiết lộ danh tính vì sợ gặp rắc rối.”

Ân Gia Nhu hỏi: “Vậy tại sao bây giờ cô lại dám nói ra?”

Mặt mày Trần Minh Minh tái nhợt: “Bởi vì tôi biết chỉ cần mấy người đã muốn điều tra thì chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, với lại muốn điều tra chuyện này cũng không khó.”

“Rốt cuộc cô tên gì?”

“Tôi tên Vương Vận, cái tên súc sinh ở Phụng Thiên Thần Giới kia muốn tôi lấy họ của ông ta, nói tôi là con gái của ông ta.”

“Trên thực tế tôi với ông ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là trong lúc cùng nhau chạy trốn, cha tôi đã cứu mạng ông ta, không ngờ ông ta lấy oán báo ơn, g.i.ế.c c.h.ế.t cha tôi...”

Nói tới đây, Vương Vận lại rơi nước mắt.

Ân Gia Nhu: “Nếu giữa cô và ông ta đã có thù g.i.ế.c cha thì tại sao ông ta còn để cô ở lại bên cạnh ông ta, không phải ông ta nên nhổ cỏ nhổ tận gốc sao?”

Vương Vận: “Ông ta tưởng tôi không biết gì nên tôi luôn giả ngu trước mặt ông ta. Ông ta điên đến mức bắt tôi phải gọi ông ta là cha, còn...”

“Chỉ huy, tôi thực sự sẽ không làm điều gì có hại cho căn cứ Huyết Sắc, giữa tôi và cái tên khốn kia chỉ có thù sâu hận cũ.”