10 Phút Trước Nửa Đêm

Chương 4-3



Hắn phơi nắng nên đen hơn trước, tóc cũng cắt ngắn hơn nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của hắn chút nào, suốt dọc đường hắn đều nói chuyện điện thoại với vài người.

"Đậu xe ở tầng hầm đi." Lúc hắn nói chuyện điện thoại xong, chỉ vào một trung tâm thương mại bên đường, muốn cô lái xe vào.

Xuống xe, trước tiên là ăn gì đó ở tầng dưới của trung tâm thương mại, vốn tưởng hắn chỉ muốn ăn chút gì ở đây, nhưng sau đó hắn lại dẫn cô lên lầu mua một ít quần áo dài tay cho cô.

"Mùa thu sắp đến, thời tiết cũng sắp chuyển lạnh, em không thể chỉ mặc mãi những quần áo này." Ý Lương sẽ không hỏi hắn lí do, cô chỉ biết giương mắt bối rối nhìn hắn, nhưng hắn chỉ giải thích qua loa.

Ý Lương không biết cô nên nói gì, cô biết Lạc Diễn Hàn không cần phải đối tốt với cô như vậy, mà hắn vốn dĩ cũng không phải người như thế, nhưng hắn lại luôn chi tiền cho cô, điều này khiến cô áy náy.

Xách túi hàng trở về nhà, đầu tiên hắn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mở máy tính xem một số tài liệu, vừa hỏi thăm cô chuyện trong trường học, ngoài việc quan tâm đến sinh hoạt thường ngày của cô ra, hắn cũng rất chú ý đến việc học của cô.

"Có ai gây phiền hà cho em không?"

"Không.. không có, cũng không xem là phiền hà." Trong đầu Ý Lương hiện lên một chuyện, nhưng chuyện ấy dường như cũng không có ác ý gì.

"Chuyện gì?" Hắn đột nhiên quay người lại, nhìn cô đang ở một bên xếp quần áo.

"Không có gì.." Ánh mắt Lạc Diễn Hàn có chút kỳ lạ, Ý Lương vội vàng ngậm miệng, cầm lấy quần áo bẩn trong túi của hắn đi ra ban công.

Nhưng cô nghe thấy được phía sau có tiếng bước chân, chờ cô đổ nước giặt vào máy và bấm nút giặt xong, khi xoay người lại Lạc Diễn Hàn đã đứng ở phía sau cô.

"Là chuyện gì?" Hắn hỏi lại lần nữa.

"Có mấy đàn anh tìm em nhờ giúp đỡ."

"Giúp đỡ cái gì?"

"Làm việc cho câu lạc bộ."

"Không phải em không gia nhập vào câu lạc bộ nào sao?" Với tính cách của cô căn bản không có khả năng chủ động tham gia câu lạc bộ gì đó.

"Là câu lạc bộ của bọn họ."

"Câu lạc bộ gì?"

"Câu lạc bộ nhiếp ảnh."

Nghĩ cũng biết là muốn làm gì! "Không được!"

Biểu cảm của Lạc Diễn Hàn không vui cho lắm, nói xong liền quay đầu đi vào trong phòng, đổi thành Ý Lương đi theo phía sau hắn.

"Bọn họ không có ác ý.."

"Đương nhiên là không có ác ý!" Lạc Diễn Hàn dừng bước, lúc quay người lại thì cô vừa lúc va vào, hắn vươn tay giữ vững cô. "Cùng lắm chỉ đi làm người mẫu cho bọn họ chụp mà thôi, em sẽ không cho rằng thực sự đơn giản như vậy chứ? Chụp một hai bức rồi lại cởi vài thứ, chụp mấy bức.. đến về sau liền cởi sạch! Em căn bản không thể từ chối người khác được, cho nên không được tham gia cái ấy!"

"Em không có!" Ý Lương kích động hét lên.

"Anh biết em không có, về sau cũng không được có!" Tay hắn sờ lên mặt cô, uy hiếp nói: "Không được để bất kỳ kẻ nào có cơ hội chạm vào em, nếu em đủ thông minh thì hãy học cách bảo vệ chính mình đi."

* * *

Sự uy hiếp của hắn hình như không bao gồm bản thân hắn, bởi vì hôm nay khi hắn đưa cô đi học đã ở trên xe hôn lên trán cô.

Động tác kia tự nhiên như thế, giống như hắn làm thường xuyên vậy, tay hắn giữ gáy cô, kéo cô lại gần hắn, sau đó đôi môi ấm áp hôn lên trán cô, Ý Lương bị động tác bất ngờ của hắn làm cho giật mình, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì đặc biệt.

Cả một ngày trong đầu Ý Lương chỉ có hình ảnh nụ hôn kia, liên tục tái hiện.. Từ hình ảnh hắn kéo cô lại gần, đến khoảnh khắc môi hắn hôn lên trán cô, cô giống như bị điên rồi, không ngừng suy nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong vài giây ngắn ngủi đó, hơn nữa còn vì thế mà mặt đỏ tim đập.

Thật vất vả mới chờ được đến giờ tan học, cô chấn chỉnh lại tâm tình bước nhanh ra khỏi phòng học.

"Đàn em!" Vài chàng trai vừa thấy cô liền chạy đến, trước khi cô bước ra khỏi cổng trường đã ngăn cô lại.

Ý Lương nóng lòng muốn về, hôm nay là ngày cuối cùng Lạc Diễn Hàn ở nhà, khi đưa cô đến trường hắn đã nói sẽ đến trường đón cô, ăn cơm xong hắn sẽ trở về doanh trại luôn, mà cô không muốn để hắn phải đợi lâu.

"Chờ một chút, bọn anh chỉ xin một chút thời gian của em thôi." Đàn anh này có lẽ trước kia thường bán bút bi ở gần nhà ga hoặc là trước cửa trung tâm thương mại, hoặc làm công việc chặn người đi đường lại để xin ý kiến khảo sát, ngay cả cách nói cũng giống như những người đó.

Trong lòng Ý Lương chỉ nghĩ đến Lạc Diễn Hàn đang chờ mình ở cổng trường, liên tục lắc đầu, vội vã muốn lướt qua bọn họ, nhưng bàn tay to của đàn anh kia lại duỗi ra, chặn đường đi của cô.

"Chờ chút đã! Em cũng không tham gia câu lạc bộ nào khác, tan học cũng không cần gấp phải đi chỗ nào, em nhất định có thời gian nghe bọn anh nói mà!"

"Không được.." Từ miệng Ý Lương phát ra hai chữ.

"Bọn anh chỉ muốn mời em làm người mẫu mà thôi, có mặc quần áo, không phải ảnh khỏa thân đâu! Hơn nữa địa điểm chụp là ở trong trường, cho nên em không cần lo lắng bọn anh sẽ bắt em chụp loại ảnh bậy bạ gì, bọn anh cam đoan bọn anh.."

Đàn anh kia nói ra rất nhiều lý do, hắn đã sớm để ý đến đàn em mới này lâu rồi, khuôn mặt của cô cực kì tinh xảo có thể nhìn ra được đường nét mang dòng máu lai, không giống như những cô gái đáng yêu bình thường, cô hoàn toàn khác hẳn, có một chút thần bí đặc biệt nào đó, nhất là phong cách cực kỳ kín đáo của cô lại càng làm cho người ta tò mò, hơn nữa đàn em này không có bạn trai, trong trường có rất nhiều ong bướm muốn theo đuổi cô, hắn nhất định phải thừa dịp trước khi người ta còn chưa theo đuổi được cô mà ra tay trước chiếm ưu thế!

"Đúng vậy! Bọn anh không phải người xấu, đều rất dễ gần, em yên tâm!" Một đàn anh khác cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục, khoa tay múa chân muốn chứng minh mình tuyệt đối không phải là người xấu, cũng sẽ không bắt cô phải hy sinh vì nghệ thuật.

"Lương.. anh ở đây." Một giọng nam trầm thấp truyền đến.

Ý Lương quay đầu lại, thấy Lạc Diễn Hàn đã đứng ở cổng trường, trên mặt cô xuất hiện biểu cảm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức khẩn trương.

Cô biết Lạc Diễn Hàn nhất định đã thấy cảnh tượng đàn anh làm phiền mình, dè dặt đi đến đứng bên cạnh hắn, cô muốn giải thích với hắn.

"Em không có.. đồng ý."

"Anh biết." Lạc Diễn Hàn cầm tay cô, trước kia hai người cùng đi ra ngoài đều là mạnh ai nấy đi, có đôi khi cô chỉ đi theo phía sau hắn mà thôi, giữa hai người luôn có một khoảng cách, Lạc Diễn Hàn chưa bao giờ nắm tay cô như vậy, nhưng lúc này đây hắn lại nắm tay cô. "Chúng ta đi thôi!"

Ý Lương nhìn một bên mặt của hắn, không phát hiện biểu cảm khác thường trên mặt hắn, thờ ơ giống như buổi sáng hắn ở trên xe hôn lên trán cô vậy, nhưng mà tay của hắn quả thực là đang nắm tay cô, đây không phải là đang ám chỉ điều gì sao? Hay những việc này đối với Lạc Diễn Hàn mà nói, không tính là cái gì?

"Lạc Diễn Hàn đấy!" Đàn anh kia ngay cả đuổi theo cũng không dám.

"Là thật ư?" Lạc Diễn Hàn không phải đã tham gia quân ngũ rồi sao?

"Thật! Đó là Lạc Diễn Hàn mà!"

Đàn anh sẽ không nhìn lầm người, sinh viên xuất sắc tinh thông mọi thứ Lạc Diễn Hàn lại xuất hiện ở trong trường, có một lần trong lúc vô tình nhìn bảng điểm của viện nghiên cứu, dường như mỗi một trường đại học đều có ba chữ Lạc Diễn Hàn, bởi vậy hắn đối với người tên Lạc Diễn Hàn này có ấn tượng sâu sắc. Có một lần hắn đến trường đại học khác tham gia hội thảo nghiên cứu và thảo luận, giáo sư liền dẫn chứng bằng một bài báo cáo nghiên cứu máy tính, rồi nói với tất cả mọi người rằng người viết ra chương trình tuyệt vời kia chỉ là một sinh viên năm hai, mà ba chữ giáo sư nhắc tới chính là Lạc Diễn Hàn.

Đó là hệ thống gửi nhận mà Lạc Diễn Hàn đã nghiên cứu khi đang học năm hai, từ đó ba chữ Lạc Diễn Hàn bắt đầu lưu truyền trong trường, trong miệng mọi người hắn quả thực là một nhân vật truyền kỳ. Có một đàn anh cũng thích chụp ảnh từng tốt nghiệp cùng một viện nghiên cứu với Lạc Diễn Hàn, vào lễ tốt nghiệp anh ta mới có cơ hội nhìn thấy Lạc Diễn Hàn lần đầu tiên.

Vẻ ngoài Lạc Diễn Hàn không tầm thường đứng với mọi người có vẻ rất nổi bật, nhất là nhóm giáo sư đối với hắn cực kỳ khiêm nhường, giáo sư Chung Lâu nổi tiếng là người có tính tình cổ quái vậy mà lại phá lệ chủ động muốn chụp ảnh chung với Lạc Diễn Hàn, vị trưởng khoa này đối xử với sinh viên xuất sắc này quả thực khiến mọi người phải ghen tỵ.

"Anh ta là.. bạn trai của Thời Ý Lương?"

"Hai người tay trong tay, chẳng lẽ còn khác sao?" Nhóm đàn anh tan nát cõi lòng thở dài.