100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 17: Đón em về



Nhiếp Thái Ngôn đang vui vẻ cùng thuộc hạ ăn món lẩu cà chua yêu thích.

Hào Kiện từ bên ngoài đi vào, thận trọng báo cáo: "Đại ca, em sắp xếp gã đó vào khu vườn phía sau. Có cần em xử lý luôn không?"

Nhiếp Thái Ngôn cười tít mắt nhìn Hào Kiện: "Không cần gấp, không cần gấp. Hào Kiện cùng ăn ngon nào!"

Hào Kiện vâng lời vừa ngồi xuống bàn, Nhiếp Thái Ngôn phấn khích nói: "Lần này để tôi chơi với cậu ta!"

Giữa vườn hoa xinh đẹp đầy màu sắc, Tử Vĩ bị trói chặt trên ghế nhỏ. Nhiếp Thái Ngôn cười nhẹ nhàng đi vòng quanh, vòng quanh cậu ta. Giọng nói của hắn ôn hòa, êm tai nhưng cảm giác từng chút, từng chút khiến người ta sợ hãi, lạnh cả sóng lưng.

"Tử Vĩ, tôi nghe được cậu rất thích chơi trò chơi mạo hiểm. Trùng hợp tôi cũng rất thích trò này!" - Hắn ghé sát vào lổ tai của Tử Vĩ - "Tôi chơi cùng cậu!"

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua cổ, vai. Vừa nói ngón tay vừa uyển chuyển ma xát nhẹ nhàng trên người cậu ta: "Trò chơi rất đơn giản, tôi kẻ săn, cậu là con mồi. Tôi sẽ thả cậu chạy, nếu bắt được tôi sẽ cắt gân chân của cậu, rồi lại thả cậu đi. Lần thứ hai bắt được là gân tay của cậu. Nhiều lần tới tùy ý tôi cắt một bộ phận trên người cậu!"

Tử Vĩ vùng vẫy kịch liệt nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Nhiếp Thái Ngôn thấy cậu ta như thế liền hốt hoảng an ủi:

"Đừng sợ, đừng sợ. Cậu sẽ không chết. Không chết đâu! Bác sĩ sẽ cứu sống đến khi tỉnh lại chúng ta sẽ chơi tiếp tục, chơi đến khi cậu yếu ớt gào cứu trong vô vọng."

"Cậu càng tuyệt vọng, sống không bằng chết tôi càng thấy hứng thú, rất phấn khích!"

Nhiếp Thái Ngôn giơ tay lấy miếng vải trong miệng Tử Vĩ ra. Cậu ta liền chửi bới: "Nhiếp Thái Ngôn mày là thằng bệnh hoạn! Mày thả tao ra!"

Hắn ta mỉm cười tươi nhìn Tử Vĩ, con dao sắt nhọn ở trong tay, nhanh nhẹn cắt một đường sâu vào chân của Tử Vĩ. Cậu ta la hét toáng lên, Nhiếp Thái Ngôn hắn cắt đi dây trói cho Tử Vĩ cùng giọng nói đầy phấn khích: "Trò chơi bắt đầu!"

"Cứu tôi! Cứu tôi!" Tử Vĩ điên cuồng, vừa ôm chân đau vừa chạy không ngừng la hét.

Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi ở phía sau, hưởng thụ sự sợ hãi đến tán loạn, không biết làm gì chỉ gào hét trong vô vọng. Cảm giác này thật sự quá phấn khích khiến hắn đầy thích thú.

Tử Vĩ bị Nhiếp Thái Ngôn túm lấy cắt sâu một đường ở tay. Nhát dao này khiến cậu ta bị đứt luôn cả gân tay.

"Thằng chó, mày giết tao đi. Mày giết tao đi!" Tử Vĩ đau đớn gào thét.

"Nếu cậu không chạy thì sẽ phải đau hơn đấy!" Nhiếp Thái Ngôn cười tươi nhắc nhở.

"Thằng khốn, mày là thằng biến thái, thằng bệnh hoạn!" Tử Vĩ vừa chạy vừa mắng.

Nhiếp Thái Ngôn từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười tươi đó. Bước chân không vội chậm rãi đi phía sau. Dù sao thì đây cũng là khu vườn nhà hắn. Tử Vĩ có chạy cũng không thoát.

Hắn túm lấy Tử Vĩ, rạch một đường ở lưng. Một lúc sau, trên người Tử Vĩ đầy vết thương lớn nhỏ chằn chịt, máu tươi chảy càng lúc càng nhiều, mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong không khí. Tử Vĩ cứ chạy mãi, chạy mãi cũng chẳng thấy lối ra, cậu ta kiệt sức nằm ngã xuống đất. Cả cơ thể đau đớn khôn xiết, cậu ta cứ ngỡ mình đã chết rồi. Nhưng lần nào cũng như lần nấy. Cậu ta ngất xỉu liền có bác sĩ chữa trị thúc ép cậu ta tỉnh lại.

Nhiếp Thái Ngôn từ từ đưa lưỡi dao vào trong người Tử Vĩ một cách nhẹ nhàng, hắn cười tươi nói: "Tôi đã nói cậu không thể chết mà!"

"Nhiếp Thái Ngôn, rốt cuộc tao đã đắc tội gì mày? Mày lại đối xử với tao như thế!" Tử Vĩ thôi thóp nói. Cảm giác muốn chết không được muốn chết cũng không xong này cậu ta cảm thấy nơi mình ở còn hơn cả địa ngục.

Cậu ta không hiểu, thật sự không hiểu. Tử Vĩ đã cố gắng hết sức mình để không đụng chạm đến những thế lực như Nhiếp Thái Ngôn. Nhưng tại sao? Tại sao lại có kết cục thế này.

"Lạc An Khuê đã đắc tội gì với mày?" Nhiếp Thái Ngôn nói bên tai Tử Vĩ.

Lời vừa dứt, Tử Vĩ chỉ 'Ư' một cái liền nằm bất động trên đất. Máu tuôn trào từ cổ cậu ta. Máu đỏ thẩm thấm đều cả cây cỏ. Văng lên cả một bên mặt của Nhiếp Thái Ngôn. Hắn ta vứt dao sang một bên, giọng nói chán chường:

"Không vui nữa! Không vui nữa!"

"Đại ca, là điện thoại của Giám đốc Hứa!" Phượng Uyển đem điện thoại đến trước mặt hắn.

Nhiếp Thái Ngôn cầm lấy rồi nhấn nút nghe. Giám đốc Hứa nói một mạch đại khái chuyện đang xảy ra trong điện thoại cho Nhiếp Thái Ngôn.

"Phượng Uyển, chúng ta đến Á Hiên đi!" Hắn nhếch môi cười nói.

Trang Hi Lập từ từ tỉnh lại cô ta cố gắng gượng, giọng nói yếu ớt: "Quản lý, tôi phát hiện ở chỗ chúng ta, có người bán dâm!"

"Là ai?" Quản lý có chút căng thẳng nói.

Ở nơi này, từ trước đến bây giờ đều yêu cầu phải sạch sẽ, kẻ nào lại to gan làm chuyện dơ bẩn đó ở đây.

"Lạc An Khuê, là cô ta. Vì khuyên nhủ cô ta đừng làm chuyện đó. Nhưng cô ta nhất quyết không chịu. Tôi mới bị người chị em này chọc cho tức đến thành bộ dạng này!" Trang Hi Lập lực bất tòng tâm nói.

Quản lý xét thấy dù đúng hay sai cũng phải đi kiểm chứng cộng thêm biểu cảm của cô ta không giống nói dối. Quản lý đành báo cáo cho giám đốc Hứa.

Giám đốc Hứa đang xử lý công việc ở phòng làm việc cũng bỏ ngang mà chạy đi xuống gặp quản lý, vừa đi ông ta vừa gọi điện báo cho Nhiếp Thái Ngôn.

"Nhiếp tiên sinh không hay rồi. Lạc tiểu thư dính với việc bán dâm, tôi phải làm sao đây!"

"Tôi đến ngay!" Nhiếp Thái Ngôn cất giọng ôn hòa.

Nhiếp Thái Ngôn rất nhanh đã đến nơi. Hắn đi một mạch thẳng lên phòng Lạc An Khuê đang phục vụ. Vừ đến trước đã nghe tiếng nói dâm đãng.

"Hầu hạ cho gia tử tế. Gia thương em!"

"Không cần phải ngại! Nhiếp Thái Ngôn sẽ không để ý đến việc này. Nếu hắn ta có phát hiện, ta sẽ mua em. Được không?"

"Đau, đau, đau, cô gái em thích bạo lực như thế sao?"

"Thích! Anh rất thích!"

Nghe được những lời này, hắn cảm thấy trong người mình như có ngọn lửa đốt dữ dội. Nóng nảy muốn giết người. Hắn đạp mạnh cánh cửa khiến nó bay đi ra xa rồi ngã rập xuống đất. Nhìn thấy khung cảnh bên trong ai cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Lạc An Khuê quần áo nhăn nhúm hai tay cầm cái bàn giơ cao lên không trung ngơ ngác nhìn bọn họ, cô chớp mắt nhìn Nhiếp Thái Ngôn: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh đến đón em về!" Hắn cười nhẹ nói.

Cô còn chưa hiểu gì thì, người đàn ông nằm dưới đất: "Đến đây gia thương!"

Phượng Uyển không đợi Nhiếp Thái Ngôn ra lệnh trực tiếp bước lên phía trước xem xét. Anh ta quan sát người đàn ông một lúc. Người này thần trí mơ mơ hồ hồ nói không chừng bản thân đang làm gì còn không biết. Anh ta thấp giọng nói với thuộc hạ: "Đưa đi!"

"Lạc An Khuê, chúng ta về nhà nào!" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nghiêng đầu nói.

"Nhưng mà..." Lạc An Khuê mím môi ấp úng nói. Cô không muốn nghĩ công việc này, tiền lương cao như thế bỏ việc thì uổng phí.

"Em quên tôi đã nói gì sao?" Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày nói.

Lạc An Khuê nuốt nước bọt. Không phải chứ, nếu không đi hắn sẽ phá nát cái nơi này.

"Em đi cùng anh về là được chứ gì!"

Nhiếp Thái Ngôn tỏ vẻ hài lòng cùng cô một trước một sau đi ra ngoài. Giám đốc Hứa cảm thấy mình sắp gặp rắc rối đến nơi liền chạy theo: "Nhiếp tiên sinh, chuyện này tôi xin lỗi, xin lỗi anh."

"Giám đốc Hứa xin lỗi gì thế?" Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày nói.

"Tôi nói sai tin tức, vu oan cho cô Lạc, còn để chuyện mất mặt này diễn ra. Thật sự xin lỗi anh!" Giám đốc Hứa thành thật nói.

Nhiếp Thái Ngôn cười hiền hòa, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao, giám đốc Hứa lần này không phải lỗi của anh, tôi sẽ không truy cứu!"

Hắn nổi tiếng là nói lời giữ lời, giám đốc Hứa nghe như thế như được đặt ơn xá, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Nếu hắn thật sự truy cứu thì lần trước là ngón tay lần này là cái mạng của giám đốc Hứa. Thật sự quá nhẹ người rồi.

Lạc An Khuê bước đi nhanh theo phía sau, vừa đi vừa hỏi nhỏ hắn: "Có chuyện gì vậy? Liên quan đến em đúng không?"

"Không có!"

"Sao giám đốc Hứa lại xin lỗi anh? Còn nói vu oan cho em?" Cô khó hiểu nói.

"Ông ta hồ đồ thôi!"

"Nhiếp..."

Lời cô vừa thốt ra chưa xong thì đã ngậm miệng lại. Hành động của hắn khiến cô cảm thấy khó chịu, tức giận không thôi.

Nhiếp Thái Ngôn dừng lại trước một cô gái, hắn nở nụ cười tươi đầy mê hoặc, giọng nói dịu dàng: "Cô là Trang Hi Lập đúng không?"

Trang Hi Lập bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, có trời mới biết được cô ta phấn khích đến mức nào. Cơ hội đổi đời đến đương nhiên phải nắm bắt. Cô ta ấp úng: "Vâng!"

"Cô rất xinh đẹp!" Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

"Cảm ơn ngài!"

Nhiếp Thái Ngôn đưa cho cô ta một tờ giấy nhỏ, đầy thành ý nói: "Tiểu thư xinh đẹp, tối nay có thể cùng tôi ăn một bữa cơm được không?"

"Tôi rất hân hạnh được cùng ngài dùng bữa!" Nét mặt cô ta tràn đầy phấn khích.

"Tôi đợi cô!"

Trang Hi Lập thơ thẩn nhìn Nhiếp Thái Ngôn rời đi. Nhóm phụ nữ bên này hú hét, khen ngợi, ganh tị với Trang Hi Lập. Cô ta lại cảm giác mình sắp thành bà Nhiếp rồi, đám người này thật thấp kém. Phải tránh xa kẻo sau này ảnh hưởng đến hình ảnh của mình.

"Sao lại không lên xe!" Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nhìn Lạc An Khuê.

Cô nhìn sang hướng khác: "Nhiếp tiên sinh, tôi không dám ngồi cùng xe với anh!"

"Tại sao?" Hắn nghiêng đầu nói.

"Không gì cả! Tôi mệt rồi muốn về nhà ngủ." Lạc An Khuê mệt mỏi nói.

"Tôi đưa em về!"

"Không cần phiền anh, tôi tự về được!" Cô nói xong liền bắt một chiếc xe khác rồi đi mất.

Mặc dù rất tức giận nhưng lại quan sát ở phía sau suốt đường đi. Xem có hắn có đi theo sau để năn nỉ cô không? Nhưng nào ngờ một bóng hình cũng không có. Điều này càng khiến cô tức giận hơn. Muốn băm hắn thành tương cho vịt ăn.

Cô ở nhà làm hết công việc này đến công việc khác để không nhớ đến Nhiếp Thái Ngôn nữa. Nhưng cô vừa nằm xuống đắp mặt nạ nghĩ ngơi thì trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt chết bằm kia đang cười tươi với phụ nữ. Trong đầu cô có vô vàn suy nghĩ tại sao.

'Ăn cơm xong rồi làm gì?'

'Sao không hẹn buổi sáng mà lại là buổi tối!!'

'Tại sao phải là Trang Hi Lập? Tại sao là con ả thích giả tạo kia!'

Lạc An Khuê bực mình ngồi phất dậy, tháo hai miếng dưa leo trên mắt quăng vào tường: "Cái tên chết bằm, tại sao lại hẹn gái! Còn lại ở trước mặt mình!"

Cô quyết định chạy đến xem hai người đó giở trò gì, nếu làm chuyện có lỗi với cô, nhất định cô sẽ chôn sống cả hai luôn.

Trước khi rời nhà, Lạc An Khuê cũng không quên mang theo con mèo mình đang nuôi.