100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 20: Cảm giác khó tả



Hào Kiện không giấu Phượng Uyển liền kể cho anh ta nghe. Hào Kiện nhận được cuộc gọi của Nhiếp Thái Ngôn, xử lý Trang Hi Lập và Tuyên Cát Như trong im lặng tránh để kinh động đến Lạc An Khuê. Trong lúc Hào Kiện dự định quăng hai cô ta vào hồ cá ăn thịt mà mình nuôi cho xong thì Nhiếp Thái Tình đột nhiên xuất hiện.

"Người anh em, lâu rồi không gặp cậu!" Nhiếp Thái Tình khoác vai Hào Kiện.

"Anh Tình, lâu rồi không gặp!" Hào Kiện khách sáo nói.

"Tôi nhớ cậu quá. Có thể uống với tôi vài ly không?" Nhiếp Thái Tình vui vẻ nói.

"Không được đâu, xin lỗi anh Tình. Em đang bận xử lý chút việc hẹn anh hôm khác được không?" Hào Kiện thật thà nói.

Nhiếp Thái Tình thất vọng nói: "Không phải hôm nay thì không biết ngày nào nữa. Ngày rãnh rỗi của tôi rất ít, phần nhiều đều làm việc suốt. Hôm nay rảnh rỗi chỉ muốn cùng anh em uống rượu ôn lại chuyện xưa thế mà giờ lại... Thôi tôi về đây!"

"Anh Tình đi thong thả!" Hào Kiện chào tạm biệt.

"Thằng nhóc không biết điều này!" Nhiếp Thái Tình tức giận đánh vào đầu Hào Kiện liền kéo cậu ta đi. Hào Kiện là một người cứng đầu, có dây dưa đến sáng cũng không lay chuyển được chỉ tốn nước bọt. Cướp người đi là nhanh nhất.

"Anh Tình, Anh Tình em còn phải làm việc. Anh Tình!" Hào Kiện ra sức khuyên.

Nhiếp Thái Tình cũng ra sức khuyên: "Cứ uống rượu với tôi cái tên Nhiếp Thái Ngôn kia sẽ không dám trách phạt cậu đâu! Tôi sai người khác làm thay cậu là được"

Nhiếp Thái Tình chuốc say Hào Kiện rồi đến nhà lao cho người giết chết Tuyên Cát Như và Trang Hi Lập đem thi thể hai cô ta đến gần phòng ngủ của Nhiếp Thái Ngôn. Để mùi hôi của xác chết khi hỏa thiêu bay vào phòng. Anh ta chắc chắn Lạc An Khuê nhất định đang ở trong đó.

Anh ta muốn cho cô biết Nhiếp Thái Ngôn là loại người gì, hai người hai thế giới mãi mãi không thể đến được với nhau. Cũng như Tiểu Ái, khi ả ta biết được bộ mặt thật của Nhiếp Thái Ngôn đã kiên quyết rời bỏ hắn khiến hắn phải đau lòng. Nhiếp Thái Tình thề rằng sẽ không để chuyện này xảy thêm lần nào nữa.

Phượng Uyển gật gù. Vậy nên những lần Lạc An Khuê rơi vào nguy hiểm là do Nhiếp Thái Tình ở phía sau giở trò.

"Hào Kiện, sau này phải nhớ kĩ dù là ai đi chăng nữa, cậu chỉ nên làm theo lời của đại ca chúng ta thôi. Vì một khi chuyện đổ vỡ thì người đó còn không giữ nổi cái mạng làm sao mà lo cho cậu được!" Phượng Uyển lên tiếng nhắc nhở.

Nhìn đại ca lúc nãy thiếu điều chỉ muốn giết Nhiếp Thái Tình đến tính mạng anh ta còn bị uy hiếp làm sao bảo toàn được Hào Kiện chứ. Ngu ngốc.

"Anh Phượng Uyển em chỉ không hiểu, đại ca nói vụ nổ lớn là sao vậy?" Hào Kiện khó hiểu nói.

"Nổ tung Nhiếp gia. Anh Tình cũng không tránh khỏi!" Phượng Uyển nhướng mày nói.

"Như vậy... Như vậy không phải đại ca sẽ mang tội lớn sao?" Hào Kiện bàng hoàng nói.

Giết cha, diệt tộc. Bất nhân, bất trung, bất nghĩa, bất hiếu. Đây không phải là chuyện nhỏ, người đời sẽ nguyền rủa đại ca bọn họ đời đời kiếp kiếp.

"Thì có làm sao? Nghĩ xem lúc trước bọn già đó đối xử với đại ca chúng ta độc ác như thế nào?" Phượng Uyển không kiềm được tức giận nói.

Hào Kiện im lặng không nói gì nữa. Phượng Uyển bình thường rất ôn hòa, hiền lành với cậu ta bây giờ lại tức giận như thế Hào Kiện cũng không muốn chọc giận Phượng Uyển thêm.

Phượng Uyển chợt nhận ra mình hơi lớn tiếng với Hào Kiện nhìn khuôn mặt ủ rũ như trẻ con trong thân hình to xác này trong lòng anh ta có chút bồn chồn, anh ta nhẹ giọng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa! Tôi đi xử lý một chút chuyện. Lúc về sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu!"

Phượng Uyển vừa đi được một lát, Lạc An Khuê đã tung tăng từ trên lầu xuống cô nhìn thấy Hào Kiện quỳ ở giữa phòng khách liền chạy nhanh lại, cô lo lắng hỏi han: "Cậu bị làm sao thế? Sao lại quỳ ở đây?"

"Không có gì, Lạc tiểu thư đừng để tâm đến tôi!" Hào Kiện hơi cúi đầu nói.

"Sao lại không có gì được? Là Nhiếp Thái Ngôn phạt anh đúng không?" Lạc An Khuê nhanh nhẹn nói.

Hào Kiện im lặng không nói gì. Lạc An Khuê lại không muốn bỏ qua, liên tục lải nhải.

"Tôi đang hỏi anh đấy!"

"Nè, anh có nghe không? Hào Kiện, Hào Kiện!"

"Cậu ta sẽ không trả lời em đâu." Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi bước xuống cầu thang, từng bước từng bước đến bên cạnh cô.

"Nhiếp Thái Ngôn, sao anh lại phạt anh ấy vậy?" Cô thấp giọng hỏi hắn.

Nhiếp Thái Ngôn không nói gì trực tiếp vác cô lên vai, xoay người đi nhanh lên phòng. Lạc An Khuê bất ngờ bị xách ngược, hoảng loạn la hét:

"Anh làm gì vậy!"

"Nhiếp Thái Ngôn!!"

"Thả em xuống!"

"Thả em xuống!"

Dù cô la hét vùng vẫy thế nào Nhiếp Thái Ngôn vẫn rất vững vàng giữ chặt cô trên vai. Ấy vậy mà Nhiếp Thái Ngôn rất nghe lời vừa bước vào phòng đã thả cô rơi tự do xuống đất.

"Á á á"

Còn chưa kịp than thở vì đau thì khuôn mặt ôn hòa, nụ cười tươi tít cả mắt, làm cho Lạc An Khuê lạnh cả sống lưng.

"Em quan tâm cậu ta?"

Lạc An Khuê ngạc nhiên, cái quỷ gì thế này! Tự nhiên lại tức giận với người ta như thế sẽ khiến người ta bị tổn thương đó biết không hả.

"Đương nhiên là quan tâm rồi. Hào Kiện từng giúp em tránh khỏi nguy hiểm. Cậu ấy gặp chuyện em cũng không thể trơ mắt không quan tâm." Lạc An Khuê nhẹ nhàng nói.

Nụ cười trên môi Nhiếp Thái Ngôn càng tươi hơn, hắn nghiêng đầu nói: "Vậy thì em càng không nên quan tâm vì cậu ta cũng không phải tự nguyện cứu em!"

Lạc An Khuê nghiêng đầu theo hắn cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nói: "Tự nguyện hay không tự nguyện thì Hào Kiện cũng là ân nhân của em."

"Em có trả ơn thì cậu ta không cảm kích em." Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi nói.

"Không cảm kích cũng không sao. Em sẽ không cảm thấy mình mắc nợ cậu ấy!" Lạc An Khuê cười tươi nói.

Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy lời nói của mình sao không ăn nhập vào cô vậy. Cứ khăng khăng nói cái quái gì đó, nói đi nói lại cũng chỉ là nói giúp cho người đàn ông khác. Nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy tức giận liền xoay người bỏ đi. Lạc An Khuê nhìn thấy hắn đi như thế liền liều mạng bám lấy.

Cô nhảy vọt lên thành công bám vào lưng Nhiếp Thái Ngôn, hai tay cô ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng qua eo hắn, thành công làm kí sinh ở trên lưng của hắn. Nhiếp Thái Ngôn hơi chao đảo một chút vì hành động bất ngờ của cô. Hắn đứng thẳng người, giọng nói chậm rãi: "Em buông ra!"

"Em không buông!" Lạc An Khuê càng bám chặt hơn.

Nhiếp Thái Ngôn lắc mạnh người qua lại hòng muốn cô bị choáng không chịu nổi mà rơi xuống sàn nhưng hai tay hắn thì lại vòng ra sau giữ chặt cô để không bị ngã. Miệng lại hung hăng nói: "Có buông ra không?"

Lạc An Khuê cười phá lên: "Không buông!"

Trong căn phòng truyền ra giọng nói hung dữ của Nhiếp Thái Ngôn cùng giọng cười không thể nào tưởng tượng được của Lạc An Khuê.

"Có buông ra không!!"

"Không buông!"

"Buông ra!"

"Có chết cũng không buông!"

Mất một lúc sau, Lạc An Khuê mệt lã người ngồi trên giường. Nhiếp Thái Ngôn cũng ngồi bên cạnh hắn nhìn cô chăm chú. Cô cất giọng dịu dàng nói: "Em biết là vì chỉ thị của anh nên Hào Kiện mới giúp đỡ em. Nhưng mà anh nghĩ xem Hào Kiện là người có thân thủ đứng đầu ở đây, anh phạt cậu ấy như thế nhỡ đâu cậu ấy bệnh thì ai còn xứng đáng để anh tin tưởng bảo vệ cho em chứ!"

Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô, xem ra chuyện này nói không xong thì Lạc An Khuê sẽ nhai mãi đến không biết khi nào. "Không cần cậu ta nữa! Anh bảo vệ em."

Lạc An Khuê đôi mắt cô mê man nhìn hắn, trong lòng cô trở nên ấm áp lạ thường. Từ nhỏ đến giờ cô không được ai bảo vệ, cũng chẳng có ai nói mấy lời như thế khiến cho Lạc An Khuê cảm động đến mức muốn phát khóc.

Hào Kiện được lệnh đến thư phòng chịu phạt quỳ ở thư phòng. Vậy nên cậu ta quỳ ở đây một mạch đến buổi chiều. Phượng Uyển ở bên ngoài vội vã đi vào trên tay cầm mấy phần thức ăn.

"Anh Phượng Uyển em đang bị phạt nếu anh làm vậy, đại ca sẽ phạt anh thì làm sao?" Hào Kiện lo lắng nói.

"Đại ca phạt cậu quỳ chứ có phải là phạt không cho cậu ăn uống chứ! Đồ ngốc này!" Phượng Uyển hơi tức giận nói. Sao cái con người này lại ngu ngốc đến thế chứ.

Cánh cửa một lần nữa mở ra, Nhiếp Thái Ngôn chậm rãi bước vào. Phượng Uyển và Hào Kiện vội cúi đầu chào:

"Đại ca!"

"Hào Kiện cậu nghỉ ngơi đi!" Giọng hắn ôn hòa.

"Đại ca..."

Hào Kiện còn muốn gì đó liền bị Phượng Uyển cắt ngang vừa nói vừa đỡ Hào Kiện đứng lên: "Đại ca để em đưa cậu ấy về!"

"Lạc An Khuê cô ấy là người phụ nữ của tôi!" Nhiếp Thái Ngôn vu vơ nói.

Phượng Uyển và Hào Kiện khẽ nhìn nhau rồi đi nhanh ra ngoài. Nhiếp Thái Ngôn xoay người đi đến cửa sổ sát đất. Hắn vươn tay kéo rèm cửa.

Rèm được mở ra, ánh nắng chiều đua nhau chiếu gọi vào căn phòng. Hắn đứng im bất động, đôi mắt chăm chú nhìn Lạc An Khuê đang chơi đùa con mèo rất vui vẻ.

Nhiếp Thái Ngôn không rõ tại sao trong lòng hắn lại có cảm giác lân lân khó tả, hắn chỉ muốn thời gian bây giờ không trôi đi để hắn có thể mãi hưởng thụ cảm giác không thể diễn tả thành lời này trong lòng.

Lạc An Khuê đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, cô đưa mắt nhìn tìm kiếm xung quanh sau đó mới phát hiện thì ra Nhiếp Thái Ngôn ánh mắt của hắn đang nhìn cô. Lạc An Khuê cười tươi vẫy tay với hắn.

"Nhiếp Thái Ngôn, nhìn này!"

Cô làm vài động tác đáng yêu, rồi còn giơ hai tay đầu thành hình trái tim. Xoay xoay vài vòng rồi làm động tác bắn liên hoàn tim về phía hắn.

Hắn đứng ngược ánh nắng chiều, cái bóng cao lớn của hắn trải dài trên sàn. Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười nhẹ, ánh chiều tà chiếu gọi tạo nên hiệu ứng vầng hào quang cho hắn, cùng với khuôn mặt đẹp trai của hắn như một bức tranh tuyệt mỹ.

....

"Sao lại lén lút?"

Lạc An Khuê bị giọng nói ôn hòa của tên đàn ông đang từ phía sau đi tới làm cho cả người ớn lạnh, đến chân cũng không thể bước tiếp cứ cứng đơ một chỗ. Nhiếp Thái Ngôn từ phía sau đi tới vòng ra trước mặt cô, hắn cong môi cười đến híp cả mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "An Khuê đang muốn bỏ trốn sao?"

Lời nói của hắn vẫn như vậy nhẹ nhàng, êm tai nhưng sao lại thấy nặng nề, hít thở không thông thế này. Lạc An Khuê cười cười nói: "Nhiếp Thái Ngôn à, anh cũng biết đấy, em không tìm việc làm kiếm tiền thì sao này anh bảo emphải sống thế nào đây!"

Lạc An Khuê cô làm gì có nhiều tiền mà cứ ngồi một chỗ không làm việc chứ! Như thế cô sẽ chết đói mất.

"Thiếu tiền?" Nhiếp Thái Ngôn hơi nhíu mày, sao đó chân mày liền giãn ra, hắn cong môi cười lấy trong túi ra một cái thẻ đen đưa cô: "An Khuê muốn bao nhiêu cứ việc nói với anhkhông cần phải ngại!"

"Em..."

Hắn nhìn thấy cô chần chừ, nụ cười trên môi hắn càng tươi hơn, hắn nắm lấy tay cô nhẹ nhàng kéo cô đi. Lạc An Khuê cũng không biết hắn sắp làm gì, chẳng lẽ cô lại làm hắn tức giận gì sao? Muốn trừng phạt mình ư? Trong lòng bị suy nghĩ làm cho sợ hãi nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn.

Cô nhìn Nhiếp Thái Ngôn dắt mình đi vào thư phòng của hắn, bước chân chậm rãi tiến tới bàn làm việc. Hắn khom người kéo hộc tủ ra. Giây phút tiếp theo chính là khiến người ta phải kinh ngạc. Những chiếc thẻ đủ màu đen, bạc, vàng bị Nhiếp Thái Ngôn để bừa trên bàn.

Lạc An Khuê há hốc mồm lần đầu tiên cô nhìn thấy mấy chiếc thẻ đựng tiền có màu sắc lung linh chói mắt như thế. Ôi trời ơi! Mùi tiền, sau mùi tiền lại nồng nặc như thế chứ!! Thật khiến người ta thích quá đi. Vốn là người rất thích tiền nhưng hiện tại Lạc An Khuê lại cảm thấy không vui trong lòng, cô ngẩng mặt im lặng nhìn hắn.

Nhiếp Thái Ngôn cong khóe miệng cười: "An Khuê thích bao nhiêu cứ chọn. Không cần phải lo lắng, thứ anh không thiếu đó là tiền!"

"Ờ..." Lạc An Khuê buồn buồn đi tới trước lấy bừa một cái thẻ rồi xoay người muốn bỏ đi.

"An Khuê không vui? Không hài lòng sao? Em có thể lây hết tất cả!" Nhiếp Thái Ngôn nhìn thấy cô xoay người liền nhanh chóng cất giọng nói.

Cô quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười nhẹ: "Bao nhiêu đây là đủ rồi!"

Nói rồi cô bước đi nhanh ra ngoài. Phượng Uyển từ bên ngoài đi vào, lúc đi ngang cô anh ta gật đầu chào hỏi rồi đi thẳng vào trong thư phòng. Anh ta đứng nghiêm trang: "Đại ca!"

"Phượng Uyển, không phải tất cả mọi người đều thích tiền sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn Phượng Uyển.

Phượng Uyển ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thái Ngôn anh ta liền tinh ý đoán ra tâm trạng phức tạp của hắn cộng thêm nét mặt buồn bã của Lạc An Khuê lúc nãy anh ta mơ hồ cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Phượng Uyển cất giọng nói:

"Đại ca, theo em nghĩ con người phức tạp, luôn luôn thay đổi. Ban đầu có thể vì mục đích gì này nhưng sau cùng lại là mục đích khác!"

Ánh mắt Nhiếp Thái Ngôn trở nên sắc lạnh, cả người toàn mùi chết chóc: "Giống như Tiểu Ái?"

Phượng Uyển cũng cảm thấy không ổn, sống lưng lạnh toát. Đại ca mỗi khi nhắc đến người phụ nữ đó liền tức giận đến mức muốn giết người. Xem ra không nên ở lâu. Phượng Uyển nói với hắn vài câu rồi nhanh chóng chuồng nhanh. Anh ta ra khỏi thư phòng liền thờ phào nhẹ nhõm nhưng giây sau liền nhớ đến người phụ nữ tên Tiểu Ái chân mày liền nhíu chặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm.