100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 26: Người yêu trong mơ



Một tên thuộc hạ nhìn thấy liền ngay lập tức chạy lại, ấp úng nói: "Đại ca, Cô Lạc.... Mọi người...."

"Dẫn đi!" Nhiếp Thái Ngôn cắt ngang thuộc hạ.

Hắn bước đi theo thuộc hạ. Hắn đi đến căn nhà kính của mình đập vào mắt hắn là khung cảnh thuộc hạ của mình đang nằm trên ghế tựa đắp mặt nạ nhắm mắt tận hưởng.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Phượng Uyển phía sau cũng giật mình không kém. Anh em của anh ta sao lại... sao lại như vậy.

Đám thuộc hạ nghe tiếng Phượng Uyển liền giật mình, nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn thì cả bọn sợ hãi đồng loạt quỳ xuống đất.

"Đại ca!"

"Đại ca!"

Phượng Uyển bước lại gần nhíu mày hỏi: "Chuyện này là sao?"

"Cô Lạc nói chúng em dù có giết người cũng phải đẹp trai. Nên dưỡng da rất quan trọng vậy nên...." Một tên thuộc hạ thật thà nói.

"An Khuê ở đâu!" Hắn mỉm cười liếc nhìn tên thuộc hạ đó.

Tên thuộc hạ cảm thấy run rẩy sợ hãi nói: "Đại ca, cô Lạc ở bên trong!"

Hắn bước vào ngôi nhà kính. Giọng nói của Lạc An Khuê phát ra càng lúc càng rõ.

"Cậu tin tôi đi. Cậu dưỡng da một chút xíu thôi sẽ đẹp lại ngay. Phụ nữ không cần tìm cũng sẽ chạy lại thèm muốn được chết dưới tay cậu!"

"Đàn ông dù có giết người cũng cần phải đẹp trai. Có chết dưới người đẹp trai cũng mãn nguyện."

"Tay của cậu chai sần thì phải thoa kem dưỡng tay vào. Đôi tay mềm mại lúc bắn súng giết người càng thần thái, càng siêu cấp đẹp trai!"

"Tôi lấy 100 ngàn là rẻ đấy. Các cậu ra ngoài mà xem tệ gì cũng 200 ngàn."

Nhiếp Thái Ngôn chợt lên tiếng cắt ngang: "An Khuê đang làm gì thế?"

"Mẹ ơi!" Lạc An Khuê giật mình hét lên.

"Đại ca!" Không chỉ cô mà cả đám thuộc hạ cũng giật mình không kém. Bọn họ đồng loạt sợ hãi quỳ xuống. Trong lòng thầm mặc niệm cho bản thân, lần này bọn họ toi đời thật rồi.

Phượng Uyển bước vào nói: "Các cậu vậy là không tốt rồi. Nếu như đám chó điên bên ngoài ngửi được mùi các cậu lơ là cảnh giác như thế hậu quả như thế nào có biết không?"

Bọn thuộc hạ chỉ cúi đầu không dám nói nữa lời. Phượng Uyển thở dài: "Cũng may mắn Hào Kiện không giống các cậu. Cậu ta bây giờ có lẽ đã đi trực rồi."

Phượng Uyển lời vừa dứt, Hào Kiện ở trong đám thuộc hạ đang quỳ, từ từ đứng lên: "Anh Phượng Uyển em ở đây!"

"Hào Kiện đến cậu cũng..." Nhìn thấy Hào Kiện cũng giống bọn họ Phượng Uyển bất ngờ đến không biết phải thế nào. Hào Kiện tuy hơi ngốc nhưng tính tình cứng nhắc vậy mà cũng bị Lạc An Khuê thu phục dễ dàng.

"Dạo gần đây em thấy da mình đúng là có rất nhiều dầu, có chút sần sùi." Hào Kiện hơi thấp giọng nói.

Nhiếp Thái Ngôn từ đầu đến cuối đều nhìn Lạc An Khuê không rời mắt. Cô chớp mắt nhìn hắn, nghiêng đầu nói: "Anh đến đây có nhu cầu dưỡng da không?"

"Không có tiền!" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nói.

Lạc An Khuê ra dáng bà chủ nói: "Vậy anh đừng cản trở chuyện làm ăn của em! Tránh qua một bên đi. Anh ở đây mọi người đều sợ đó!"

"Nhưng anh có kim cương." Hắn nhẹ nhàng nói.

Cô liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt hắn lúc nào cũng cười cười như thế. Sao cứ có cảm giác hắn chơi đùa mình vậy.

"Anh đừng đùa nữa!"

Phượng Uyển từ phía sau bước lên đặt trên bàn một chiếc túi nhỏ. Nhiếp Thái Ngôn híp mắt cười: "An Khuê xem thử đi!"

Lạc An Khuê nghi hoặc lên xem. Nhìn thấy trong đó là thứ gì hai mắt cô mở to như sắp rớt ra ngoài.

"Cái này... cái này..." Cô không thể tin được nhìn hắn.

Nhiếp Thái Ngôn vươn tay cướp lấy chiếc túi về, hắn chậm rãi tìm một chiếc ghế tựa thoải mái ngả người trên ghế:

"Phục vụ tốt tất cả là của An Khuê!"

Cô liền hí hửng chạy lại đấm bóp vai nịnh nọt: "Anh là khách Vip đương nhiên em sẽ làm anh hài lòng."

"Đại ca..."

Phượng Uyển cất giọng nói liền bị Nhiếp Thái Ngôn cắt ngang: "Cứ tự nhiên cậu cũng nên thư giãn đi."

Mọi người như được đại xá thở phào nhẹ nhõm. Hào Kiện tiến lên bước đến gần Phượng Uyển thuần phục xé bịch mặt nạ nhanh tay đắp lên mặt Phượng Uyển, vừa vỗ vỗ vừa nói: "Anh Phượng Uyển đắp cái này da sẽ trắng mịn lắm đấy. Vỗ vỗ cho thấm nào!"

Phượng Uyển cũng nghe lời vỗ vỗ theo Hào Kiện. Nơi nghỉ mát của Nhiếp Thái Ngôn trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, cả đám đàn ông mặc vest đen lịch lãm lại nằm trên ghế tựa đắp mặt nạ.

Có những người không thích Lạc An Khuê lại càng không thích những việc làm như thế này. Không dám tức giận nên đã bỏ đi làm tiếp công việc của mình.

Việc này Lạc An Khuê cũng chẳng để tâm. Dù sao thì 'trăm người thương vạn người ghét' cô cũng không thể ép hết tất cả bọn họ phải thích mình. Lạc An Khuê mải mê ngồi đếm số kim cương mà Nhiếp Thái Ngôn cho cô lúc chiều.

Nhiếp Thái Ngôn nhìn thấy cô ngốc nghếch, cứ ngồi đếm mà quên cả cơm: "Thú vị vậy sao?"

"Đây là lần đầu tiên trong đời em được nhìn thấy kim cương nhiều như vậy, còn được cầm trên tay nữa. Anh nói xem có phải là mơ không?" Lạc An Khuê không thể tin được nhìn hắn.

"Giấc mơ hiện thực. Nghe hay đấy!" Hắn gật gù nói.

"Anh cho em hết thật sao? Tận 10 viên kim cương đấy!" Cô hơi kích động hỏi hắn.

"Tất cả là của An Khuê." Nhiếp Thái Ngôn híp mắt cười.

Lạc An Khuê lại nhìn kim cương trên bàn rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn kim cương trên bàn.

"An Khuê không thích sao? Vậy anh lấy lại!" Nhiếp Thái Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc liền đứng dậy bước lại chỗ của cô.

Lạc An Khuê hoảng lên nhanh tay bỏ kim cương lại vào túi nhỏ cất nó đi: "Của em. Của em. Anh đã cho em rồi đừng hòng đòi lại!"

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười xoa đầu cô. Lạc An Khuê híp mắt ra vẻ nguy hiểm nói: "Rốt cuộc thì anh giàu bao nhiêu vậy?"

"Anh có tiền sao? Thật sự rất giàu hả? Thật nhiều tiền sẽ rất vui!" Nhiếp Thái Ngôn vui vẻ nói.

Lạc An Khuê nhăn mặt. Lại nữa rồi, Nhiếp Thái Ngôn lại nói linh tinh, suy nghĩ của người giàu không thể hiểu rõ.

Cô chán chường ngã cả người nằm xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lạc An Khuê lại cảm thấy có gì đó không đúng liền mở mắt ra. Đập vào mắt cô là khuôn mặt của Nhiếp Thái Ngôn đang gần sát mặt mình, đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của hắn đang loạn lên, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Cô liếc nhìn xuống dưới chỉ thiếu một xíu là môi hai người chạm nhau cô dời mắt nhìn hắn, ánh mắt của hắn luôn nhìn cô không rời, cô nuốt nước bọt, chớp chớp mắt nhìn hắn: "Có chuyện gì sao?"

"Ngày mai An Khuê có muốn đi đâu không?" Hắn dịu dàng nói.

Lạc An Khuê suy nghĩ trong giây lát liền nói: "Trung tâm mua sắm, em muốn mua vài thứ. Được không?"

"Được. Chỉ cần An Khuê thích là được!" Hắn mỉm cười nói.

Lạc An Khuê vui vẻ vòng tay lên cổ hắn, chủ động hôn lên má hắn. Cô cười tươi nói: "Cảm ơn anh!"

Như lời hứa, ngày hôm sau Nhiếp Thái Ngôn liền dẫn cô đến trung tâm mua sắm. Lạc An Khuê như đứa trẻ chạy hết chỗ này đến chỗ kia xem cái này, cái nọ. Cuối cùng dừng lại ở nơi cô thích nhất là nơi bán đồ ăn vặt.

"An Khuê?"

"Cậu là An Khuê đúng không?"

Giọng nói êm dịu dễ nghe thành công thu hút Lạc An Khuê. Cô nghiêng đầu nhìn cô gái xinh đẹp, thuần khiết trước mắt, suy nghĩ một chút trong đầu liền hiện ra một cái tên, cô thốt lên: "Nhi Cẩm?"

"Là cậu sao Ân Nhi Cẩm. Trời ơi bất ngờ quá! Cậu xinh đẹp quá đi!"

"Cậu khen làm mình ngại đấy!" Ân Nhi Cẩm cười nói.

"Cậu đi cùng bạn trai à?" Lạc An Khuê tò mò hỏi.

Ân Nhi Cẩm cười rồi lắc đầu nói: "Bạn trai mình đi công tác rồi. Mình đi cùng sinh viên!"

"Nghe nói hai người sắp kết hôn ngưỡng mộ thật đấy!" Lạc An Khuê đầy ngưỡng mộ nói.

Cô nàng Ân Nhi Cẩm liền xua tay nói: "Có gì mà ngưỡng mộ chứ! Còn cậu cũng đâu có kém mình. Khi nào định cho mình cầm thiệp hồng đây!"

"Mình thì lấy ai chứ!" Lạc An Khuê bĩu môi nói.

Ân Nhi Cẩm nhướng mày với cô ý nói người đứng phía sau cô im lặng từ nãy giờ. Lạc An Khuê liếc nhìn Nhiếp Thái Ngôn rồi quay lại kéo Ân Nhi Cẩm ra xa một chút cô nói nhỏ: "Vì cậu là bác sĩ tâm lý nên mình tiết lộ cho cậu biết. Mình cũng không biết anh ta có yêu mình không nữa. Cả hai cũng chưa có một lời chính thức nào ở bên nhau. Cứ mập mờ thế nào ấy!"

"Mình không phải là bác sĩ tâm lý đâu! Chỉ là giảng viên đại học khoa tâm lý học thôi." Cô nàng cười cười.

Ân Nhi Cẩm liền hơi nhìn về phía Nhiếp Thái Ngôn. Hắn liền mỉm cười tươi, lịch sự cúi đầu chào cô nàng. Ân Nhi Cẩm lại nhìn Lạc An Khuê cô nàng mỉm cười nói: "Cậu có muốn biết anh ta có yêu cậu không?"

"Muốn!" Lạc An Khuê gật đầu.

"Cô Ân em xong rồi! Mình đi thôi!"

Chàng trai chạy đến bên cạnh Ân Nhi Cẩm, cắt ngang hai người.

"An Khuê mình có việc rồi. Mình sẽ nhắn tin qua cho cậu sao?" Ân Nhi Cẩm cười nói.

"Được. Tạm biệt cậu!"

Lạc An Khuê nhìn Ân Nhi Cẩm cùng chàng trai kia rời đi rồi nhìn Nhiếp Thái Ngôn, cô mỉm cười với hắn.

Lúc trở về cô say sưa kể chuyện: "Ân Nhi Cẩm là bạn cùng bàn học cấp hai của em đấy. Nhan sắc đúng là không đùa được đâu. Lúc cấp hai cô ấy đã xinh đẹp rồi, bây giờ lại xinh đẹp đến mức xém chút nữa em không nhận ra. Anh cũng thấy vậy đúng không?"

"Ừm...An Khuê rất đáng yêu!" Nhiếp Thái Ngôn cười nói.

Lạc An Khuê liếc nhìn hắn: "Em hỏi Ân Nhi Cẩm mà?"

"Không nhìn rõ." Hắn nhún vai trả lời.

"Không thèm nói chuyện với anh." Cô nói rồi quay mặt sang hướng khác không nhìn hắn nữa.

Chiếc xe vừa dừng lại cô đã nhanh chóng mở cửa đi xuống muốn chạy đến căn nhà kính tiếp tục công việc hôm qua. Chưa kịp chạy đã bị Nhiếp Thái Ngôn túm cổ giữ lại.

"An Khuê lại muốn đi đâu!" Hắn mỉm cười nói.

"Em đến nhà nghỉ mát!" Lạc An Khuê chớp mắt nói.

Nhiếp Thái Ngôn trực tiếp bế cô lên:

"Không cần!"

"Tại sao chứ! Đó là công việc của em!" Lạc An Khuê không phục liền giãy giụa.

Hắn giữ chặt cô, bước chân vững chắc bước tiếp: "Việc của An Khuê là ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Không cần làm gì cả!"

"Anh muốn chết à!" Lạc An Khuê tức giận không nhịn được nói.

Nhiếp Thái Ngôn cúi đầu nhìn cô. Hắn nở nụ cười nhẹ: "An Khuê mạnh miệng như thế. Anh cũng muốn xem An Khuê mạnh miệng đến mức nào."

Nụ cười của hắn khiến cô cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nổi cả da gà.

Hắn bế cô nhanh lên phòng. Và sau đó... Sau đó là màn quấn quýt nhau sống chết trên giường của bọn họ.

Lúc Lạc An Khuê tỉnh lại lờ mờ tìm điện thoại mới biết đã là chiều tối. Trong đầu lại chửi thầm 'Hay lắm Nhiếp Thái Ngôn anh lại hành em lâu như vậy. Sức trâu à!'

Cô nhìn thấy mình trên người mình sạch sẽ, còn mặc quần áo ngủ kín đáo. Lạc An Khuê cười thầm, tán thưởng:

"Cũng không tệ đến mức bỏ mặc mình!"

*Ting Ting

Lạc An Khuê nhìn điện thoại. Nhìn trên màn hình tên hiển thị tin nhắn đến là của Ân Nhi Cẩm, cô liền hồi hộp bấm vào xem.

Ân Nhi Cẩm đã gửi cho cô một nhắn rất dài. Cô cẩn thận đọc từng chữ trong tin nhắn.

*Nội dung tin nhắn:

Anh ta để hình cậu làm hình nền điện thoại. Cậu có thể tùy tiện xem điện thoại của anh ta bất cứ lúc nào. Giới thiệu cậu với bạn bè của anh ta. Anh ta nắm tay cậu không rời trước mặt cô gái có tình cảm với anh ta. Trước khi ra ngoài anh ta sẽ chủ động nói với cậu rằng anh ta đi đâu, làm gì. Người quen của anh ta đều biết cậu là một nửa kia của anh ta. Qua đường sẽ không buông tay cậu mà nắm tay cậu cẩn thận qua đường. Nhìn thấy bộ dạng xấu xí, thảm hại nhất của cậu cũng không chê bai. Vì cậu, anh ta luôn là người cúi đầu nhận sai, xin lỗi trước. Nhường nhịn, tính trẻ con, ương bướng của cậu, luôn vỗ về chiều chuộng. Đặc biệt là vì cậu, anh ta vì cậu mà từ có thể bỏ mặc tất cả.

Lạc An Khuê đọc xong tin nhắn rồi mỉm cười khúc khích, gửi tin lại cho Ân Nhi Cẩm.

[Cảm ơn cậu nhiều lắm!]

Nhi Cẩm: [Không có gì! Nhưng mà An Khuê này. Đây cũng chỉ là tại liệu tham khảo thôi. Chàng trai như trên là trong mơ của tất cả mọi người đấy!]

An Khuê: [Cậu đã có người yêu trong mơ còn gì! Mình cũng phải tìm một người trong mơ! Haha]

Nhi Cẩm: [Chúc cậu may mắn! Cố lên, cố lên!]

Lạc An Khuê ngay lập tức tìm giấy viết. Cô hí hoáy liệt kê những việc mình phải làm để tìm người yêu trong mơ trên người Nhiếp Thái Ngôn. Rồi vui vẻ chạy đi tìm hắn.