100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 28: Phát bệnh



Lạc An Khuê trở về từ bệnh viện. Hào Kiện đứng chờ cô ở trước cửa: "Chị Lạc, chị về rồi!"

"Nhiếp Thái Ngôn đâu?"Lạc An Khuê vui vẻ hỏi.

"Đại ca không có ở nhà!" Hào Kiện bình thản nói.

Lạc An Khuê hơi nhíu mày: "Đại ca cậu không có ở nhà. Thì cậu không cho tôi vào à?"

Lạc An Khuê vừa nói xong liền lách người bước vào trong. Hào Kiện chạy theo ra sức cản cô lại: "Chị Lạc à! Dừng lại đi, chị Lạc… "

"Cậu tránh ra. Nếu lỡ làm tôi bị thương thì cậu phiền phức với đại ca của cậu đấy!" Lạc An Khuê nhướng mày tự tin nói.

Cô bước nhanh vào trong. Nhìn một vòng phòng khách không thấy bóng dáng của Nhiếp Thái Ngôn, cô liền chuyển hướng lên thư phòng. Còn chưa đi được mấy bước.

Đột nhiên Lạc An Khuê nghe thấy tiếng động lạ từ nhà ăn. Cô liền chạy nhanh về phía đó.

"Nhiếp Thái Ngôn!!!"

Cô nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn cả người bị trói trên ghế, miệng và mắt bị bịt kín. Hắn cố vùng vẫy dữ dội. Lạc An Khuê phản ứng rất nhanh chạy đến cởi trói, tháo bịt mắt và miệng xuống cho hắn. Cô luôn miệng hỏi han hắn:

"Nhiếp Thái Ngôn, anh có sao không?"

"Anh có bị đau ở đâu không? Kẻ nào lại trói anh như vậy?"

"Vệ sĩ của của anh đâu sao lại để anh bị như vậy!"

Hắn mỉm cười híp mắt nhìn cô: "Không sao? Không có việc gì? Đây có thể là luyện tập."

"Sao cơ?" Lạc An Khuê mờ mịt nói.

Nhiếp Thái Ngôn đứng lên, hắn nắm lấy tay cô đi lại bàn ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn. Hắn cầm lấy một ly rượu vang đưa cho cô rồi cầm lên ly rượu khác chủ động cụng ly với cô. Lạc An Khuê không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn rất hợp tác với hắn.

"An Khuê nghĩ sau về cặn bã?" Hắn nhướng mày thích thú nhìn cô.

Lạc An Khuê nhìn hắn, cô mỉm cười nói: "Là cặn bã loại nào? Cặn bã thì cũng có rất nhiều loại."

"An Khuê nói thử xem!" Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười.

Cô chậm rãi nói: "Lợi dụng phụ nữ chính là cặn bã. Làm tổn thương người con gái yêu mình chính là cặn bã. Không kính già yêu trẻ chính là cặn bã. Đối nhân xử thế không tốt chính là cặn bã. Ít ra đây là những gì mà người khác nói cho em biết!"

Hắn nghe xong thì nở nụ cười quái dị, hắn tiến lại gần giơ tay bóp má cô. Hắn nói với giọng thích thú: "Người khác không nói với em rằng ít ra cặn bã không sinh ra đã là cặn bã."

Nhìn hắn như thế này Lạc An Khuê sợ hãi trong lòng. Nụ cười quái dị của hắn đầy sự chết chóc.

"Đại ca, bác sĩ Phong đến rồi!" Hào Kiện vội chạy vô báo cáo với giọng nói gấp gáp.

Nhiếp Thái Ngôn buông tay thả cô ra, nụ cười hắn vẫn giữ nguyên trên môi: "Gặp lại sau nhé!"

Hắn rời đi rồi cô mới dám thở mạnh. Cô chống tay lên bàn hít thở. Hào Kiện nhìn cô ánh mắt khó xử rồi đi theo Nhiếp Thái Ngôn.

Lạc An Khuê đến nửa đêm cũng chưa chợp mắt được. Cô cứ mãi suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Cô muốn uống nước nên đã xuống giường đi đến nhà bếp tìm nước.

Cô đứng nhìn cầu thang đầy ánh đèn vàng đến ngây ngốc. Lúc trước vì sợ cô đi lung tung ban đêm sẽ vấp té nên Nhiếp Thái Ngôn đã cho người làm gắn bóng đèn vàng ấm áp khắp nơi thay cho đèn chính.

"Cô Lạc vẫn còn thức à?"

Giọng nói của đàn ông vang lên. Cô chợt xoay người nhìn nơi phát ra giọng nói. Là một người đàn ông cao ráo không kém Nhiếp Thái Ngôn. Cô thầm đoán có lẽ là bác sĩ Phong gì đó mà Hào Kiện từng nói.

"Tôi lo lắng cho Nhiếp Thái Ngôn!" Lạc An Khuê hơi buồn nói.

"Nhiếp tiên sinh không sao đâu! Cô Lạc đừng quá lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe." Bác sĩ Phong cười nói.

Cô nhếch miệng cười nhìn anh ta: "Tôi biết rồi!"

"Vậy xin phép cô Lạc, tôi về đây!" Anh ta cười chào cô rồi rời đi.

Lạc An Khuê nhìn chằm chằm cánh cửa phòng của Nhiếp Thái Ngôn đang đóng chặt. Cô nhớ đến vết thương ở tay của hắn lúc chiều đắn đo một lúc cũng không nhịn được mà đi vào phòng hắn. Cô muốn xem vết thương đó của hắn có được xử lý tử tế không.

Lúc cô nhìn thấy tay anh được băng bó thì mới thở phào nhẹ nhõm không lo lắng nữa. Lạc An Khuê lại muốn nhìn hắn ngủ, cô không nhịn được vươn tay ra muốn sờ tóc hắn. Đột nhiên Nhiếp Thái Ngôn nhanh tay nắm lấy tay của cô kéo mạnh, khiến cả người ngã xuống giường. Hắn nhanh nhẹn ôm chặt lấy cô vào lòng.

"An Khuê ngủ ở đây đi!" Hắn thấp giọng nói bên tai cô.

Lạc An Khuê khẽ nói: "Nhiếp Thái Ngôn… em lạnh quá!"

Hắn nghe thế liền kéo chăn lên đắp kín cả hai. Cô nằm ở trong lòng hắn một lúc rồi khẽ giọng gọi: "Nhiếp Thái Ngôn."

"Anh nghe! Sao thế An Khuê?" Hắn liền đáp.

"Có đau không? Tay bị thương, có phải rất đau đúng không?" Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Hắn nhìn cô đầy dịu dàng. Hắn vốn nghĩ cô sẽ hỏi hắn về chuyện lúc chiều nhưng một câu cô cũng không hỏi về vấn đề đó. Nhiếp Thái Ngôn hôn lên trán cô, hắn mỉm cười nói: "Đã không sao rồi! Vì có An Khuê nên vết thương không còn đau nữa!"

Lạc An Khuê giơ tay vuốt ve mặt của hắn: "Sao này anh đừng làm mình bị thương nữa. Em rất lo lắng cho anh!"

Hắn mỉm cười rồi ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: "Cảm ơn. An Khuê!"

*Mấy tiếng trước.

Bác sĩ Phong đã chữa trị xong cho Nhiếp Thái Ngôn. Anh ta khó hiểu nói: "Không phải thời gian gần đây việc chữa trị theo hướng rất tốt sao? Sao hôm nay lại tái phát nặng như thế?"

Suốt mấy ngày nay, anh ta đã phải chạy tới chạy lui bận rộn vì Nhiếp Thái Ngôn. Thật là không hiểu được mà mọi chuyện đang tốt đẹp đột nhiên đùng một cái trở nên xấu đi.

"Cô ấy chắc đã sợ lắm!" Nhiếp Thái Ngôn buồn bã nói.

Bác sĩ Phong trợn mắt nói: "Đương nhiên là sợ rồi. Nhìn cậu cứ như muốn giết chết người ta đến nơi vậy."

Anh ta lắc đầu, nếu anh ta đến trễ một chút chắc cô gái kia đã bị tên này cho đi gặp ông bà cũng nên.

"Cậu về được rồi!" Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười nhìn bác sĩ Phong.

Bác sĩ Phong cũng đã quen với thái độ xong việc là đuổi đi ngay của hắn, anh ta trước khi đi dặn dò: "Đại ca, anh cố gắng đừng để tái phát nữa nhé. Nếu không tất cả cố gắng của chúng ta đều đổ sông đổ biển."

"Cậu mau đi đi!" Nhiếp Thái Ngôn giữ nụ cười với anh ta.

Sáng hôm sau, Lạc An Khuê ngồi ngẩn người ở thư phòng của hắn. Trong đầu cô cứ mãi luẩn quẩn một cái tên 'Trương Tiểu Ái'. Đêm qua trong lúc mê sảng khi ngủ Nhiếp Thái Ngôn đã lẩm bẩm cái tên này rất nhiều lần, thêm việc lúc ở thế giới kia, hắn cũng từng mê sảng. Cô thắc mắc là người như thế nào mà đến mơ Nhiếp Thái Ngôn hắn nhớ đến. Là tình đầu? Hay tình nhân bên ngoài? Người đó là ai? Vì cứ mãi nghĩ nên không biết Nhiếp Thái Ngôn đã vào từ khi nào. Đến khi hắn vòng tay ôm lấy cô, khiến cô giật mình.

"An Khuê suy nghĩ gì thế!" Giọng hắn ôn hòa bên tai.

Lạc An Khuê gạt bỏ suy nghĩ về Trương Tiểu Ái qua một bên. Cô ủ rũ nói: "Em đang nghĩ xem, có tiền thì nên làm gì bây giờ?"

"An Khuê đã nghĩ ra chưa?" Hắn mỉm cười hỏi cô.

Cô buồn bã lắc đầu. Sau đó lại hứng khởi nhìn hắn, cô cười tươi nói: "Anh giàu như vậy. Có thể chia sẻ cho em vài cách kiếm thật nhiều tiền đi được không?"

Hắn cười híp cả mắt: "An Khuê đang chê anh không đủ giàu, không nhiều tiền để An Khuê tiêu cả đời sao? An Khuê còn muốn giàu làm gì?"

Lạc An Khuê vòng tay lên ôm cổ hắn, cô nói thật lòng mình: "Em biết là anh bên ngoài rất ghê gớm lại còn rất xuất sắc. Vậy nên em mới muốn hết mình cố gắng. Để sau này khi nhắc đến rằng: 'Nhiếp Thái Ngôn rất xuất sắc nhưng cô gái bên cạnh anh ta cũng không phải dạng vừa'. Em muốn anh luôn cảm thấy tuyệt vời khi có em."

Những lời này khiến Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô chăm chú không rời. Những người con gái lúc trước tiếp cận hắn đều nghĩ: Phải làm sao lên giường được với hắn? Phải làm sao lấy được tiền từ hắn nhiều nhất? Riêng chỉ có cô gái trước mặt lại khiến hắn không có cảm giác không như thế.

"Sao hả? Bị em làm cho cảm động không nói nên lời rồi đúng không?" Lạc An Khuê cười, tinh nghịch mà ghẹo mũi hắn.

Hắn mỉm cười rồi nói: "Anh sẽ tặng em những thứ liên quan dưới tên Tử Đằng bao gồm: nhà hàng, khách sạn, hộp đêm, khu nghỉ dưỡng…. Để em quản lý. Số tiền kiếm được là của em!"

Lạc An Khuê đanh mặt nói: "Anh thôi đi. Em muốn tự kinh doanh, tự sức lực mình đi lên."

Nhiếp Thái Ngôn thật không nghĩ ra được thứ gì nữa. Chẳng lẽ bảo cô cùng buôn lậu với hắn. Suy nghĩ này vừa lóe lên thì Nhiếp Thái Ngôn đã quăng nó đi. Như thế thì không hợp với cô chút nào.

Nhiều ngày sau, lúc nào Nhiếp Thái Ngôn cũng nhìn thấy cô đọc sách. Lạc An Khuê đều đọc những cuốn nói về kinh doanh, khởi nghiệp, kinh nghiệm làm giàu. Đến mức ngủ quên ở thư phòng, buổi tối hắn thường bế cô về phòng ngủ.

Nhiếp Thái Ngôn ngồi xem quyển tập và sách bị cô dán đầy giấy ghi chú. Hắn không nhịn được mà lắc đầu, miệng cũng bất giác mỉm cười. Hắn lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Thái Tình. Bên kia rất nhanh bắt máy, hắn liền nói: "Bắt đầu từ ngày mai hãy chỉ bảo Lạc An Khuê." Nói rồi hắn liền tắt máy, bên kia không có cơ hội để trả lời.

Buổi sáng vừa thức dậy, Lạc An Khuê nghe tin mình sẽ được một CEO dẫn dắt để học hỏi kinh doanh thì vui mừng đến nhảy dựng lên. Cô nhanh chóng thay đồ, cùng Nhiếp Thái Ngôn ăn nhanh buổi sáng rồi lên xe cùng hắn đi đến chỗ CEO đó.

Lúc đến nơi, Lạc An Khuê mới biết đây là tập đoàn Nhiếp Thị. Nhìn ngôi nhà lớn cao vút mà lòng cô cảm thấy lo lắng, hồi hộp.

"An Khuê không cần phải lo lắng!" Nhiếp Thái Ngôn trấn an cô. Hắn nắm tay cô vào trong. Đi thẳng lên văn phòng của Nhiếp Thái Tình.

Nhiếp Thái Tình nhìn thấy anh trai liền đứng lên chạy đến bên cạnh vui vẻ gọi: "Anh."

Đến lượt Lạc An Khuê thì hai người nhìn nhau ánh mắt hiện lên tia điện muốn giật chết đối phương.

"Sau này An Khuê không biết gì cứ hỏi cậu ta." Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô cười tươi nói.

Hắn quay sang nhìn Nhiếp Thái Tình ân cần nói: "Cư xử cho tốt vào!"

Nhiếp Thái Ngôn còn có việc xử lý nên dường như dặn dò xong là hắn rời đi ngay. Nhiếp Thái Tình liền đuổi theo hắn. Không tình nguyện nói: "Anh à, sao lại giao cô ta cho em. Anh không sợ em sẽ giết cô ta à?"

Hắn mỉm cười nhìn Nhiếp Thái Tình: "Anh tin tưởng cậu!"

"Nhưng mà… "

Nhiếp Thái Ngôn vội cắt lời anh ta, hắn nói: "Lạc An Khuê cũng không xấu xa. Cũng rất ham học hỏi, cậu biết bao nhiêu thì chỉ cô ấy bấy nhiêu là được."

Nhiếp Thái Tình nghe thì đần cả mặt: "Anh giao cả Nhiếp thị cho cô ta luôn đi. Còn bảo em bên cạnh chỉ hết tất cả cho cô ta!"

"Cũng có nghĩ đến chuyện này. Nhưng An Khuê không thích, An Khuê thích tự mình đi lên!" Hắn nhướng mày nói.

Nhiếp Thái Tình không thể tin được, kiềm chế kích động nói: "Anh điên rồi!"

"Vậy nên đừng động vào phụ nữ của kẻ điên." Hắn vừa nói vừa vươn tay vuốt ve vạt áo của áo của Nhiếp Thái Tình. Rồi mỉm cười rời đi.

Nhiếp Thái Tình anh ta bất lực nhìn anh trai mình rời đi. Trong đầu anh lại lóe lên suy nghĩ: 'không trực tiếp được vậy thì gián tiếp'.

Anh ta lấy điện thoại gọi cho trưởng phòng Hà, anh ta nói: ''Sắp xếp chỗ làm việc cho người mới."

Lúc Lạc An Khuê đi cùng trưởng phòng Hà thì phía sau Nhiếp Thái Tình cười thân thiện vẫy tay: "Chăm sóc tốt cho nhau như người trong nhà nhé!"