1000 Năm Tương Phùng

Chương 2



3

Mặc dù tôi đã đi bộ trên con đường đêm từ trạm xe buýt về đến tiểu khu không biết bao nhiêu lần, vậy mà tối nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi.

Những tin tức trên mạng đưa ra chỉ được tôi coi là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng chuyện đó có liên quan đến mình, tôi nghĩ mình vẫn phải có thái độ thà tin là có chứ không thể không tin.

Mới vừa nghĩ vậy xong, tôi ngẩng đầu lên, từ từ dừng bước.

Ngay trước vỉa hè, cách tôi chừng mười lăm mét, một bóng người y phục như ánh trăng lặng lẽ đứng đó.

Người thanh niên mặc trường bào, tóc vấn quan ngọc, trên người là bộ đồ cổ trang tao nhã, trong màn đêm này thoạt nhìn cực kỳ không phù hợp. truyen bac chien

Chân tôi nặng trĩu như chì, nhấc lên không nổi, một cảm giác ớn lạnh từ ruột gan phèo phổi không ngừng trào ra.

Người đó đối mặt với tôi, thật lâu không có động tĩnh.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng cây loang lổ khiến khuôn mặt người đó mờ đi khó thấy, nhưng tôi biết ánh mắt hắn đang hướng về tôi.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ, giờ liệu mình quay đầu chạy thật nhanh thì có chuyện gì xấu xảy ra không, bỗng xuất hiệ một đôi nam nữ đang nói chuyện với nhau đi ra từ ngã tư gần đó.

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi dần chạm đất, tôi nhìn họ đầy biết ơn.

Khi tôi quay đầu nhìn lại, hình bóng trước mặt đã biến mất.

Người đó đến và đi một cách bí ẩn, không để lại chút dấu vết, như một bóng ma...

4

Tôi đã trải qua một đêm đầy sợ hãi.

Tôi dậy sớm chuẩn bị đi làm thì sếp gọi điện nói cho tôi nghỉ vài ngày.

Sự ảnh hưởng những thông tin liên quan đến ngôi mộ cổ lớn hơn nhiều so với dự đoán, một số người có động cơ thầm kín đã đăng những bức ảnh về cuộc sống của tôi lên Internet, và hiện chúng đang lan truyền trên các nền tảng xã hội lớn.

Nhiều người đã phỏng đoán lung tung về điều này, thậm chí còn bịa ra những chuyện mê tín liên quan đến kiếp trước và kiếp hiện tại của tôi.

Nếu tôi ra ngoài bây giờ, ngay cả khi tôi đến của công ty, tôi sẽ bị đám đông vây quanh như một người nổi tiếng.

Sếp ngoài ý tốt mà còn không đi làm thì đi chơi cũng phải đi chứ.

Tôi không biết mình có tính nghi ngờ hay không nhưng tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi mình.

Nhưng bất cứ khi nào tôi quay đầu nhìn lại và cố gắng tìm ra người đi theo, nhưng mọi thứ như thường không có gì trong tầm mắt.

Tôi không dám chậm trễ ở ngoài, vì vậy tôi vội vã về nhà sau khi mua những thứ tôi cần.

Vào nhà, vừa đóng cửa lại, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Thứ đó có lẽ... đã theo tôi vào nhà.

Tôi đã sống một mình trong nhiều năm, đã quá quen với sự trống trải trong căn nhà từ lâu.

Vì vậy, nếu có một cái gì đó thừa trong nhà, tôi có thể dễ dàng phát hiện ra nó.

Nỗi kinh hoàng hiện lên trong tâm trí, tôi nghĩ đến người đàn ông mặc đồ hóa trang cổ đại mà tôi nhìn thấy ở bến xe buýt tối qua.

Chẳng lẽ là hắn?

5

Để xác nhận phỏng đoán của mình, tôi đã làm một thí nghiệm.

Trong khi nấu ăn, tôi giả vờ vô tình làm đổ bột mì ra sàn nhà.

Tôi đã không dọn dẹp chỗ bột mỳ đó, và tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn chú ý đến sàn nhà từ khóe mắt.

Sau một thời gian, một chuỗi dấu chân bắt đầu xuất hiện ở trên lớp bột mỳ.

Nó đi được nửa đường, tựa hồ phát hiện mình đã bị bại lộ nên bước chân ổn định lại, hai chân cũng không bước tiếp nữa nữa.

Sau đó, dấu chân lại biến mất.

Nhưng tôi đã có được kết quả như mong muốn.

Trong một khoảnh khắc, một cơn rùng mình kinh hoàng truyền từ đầu ngón tay đến quai hàm.

Tôi vô thức muốn lao ra khỏi nhà.

Nhưng nếu nó còn có thể đi theo tôi vào nhà, thì tôi ra khỏi nhà sao nó lại không thể đi theo?

Nó sẽ làm gì với tôi nếu nó biết rằng tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của nó?

Tôi quá bối rối.