1000 Tiếng Yêu

Chương 15



Quá trình làm việc diễn ra vô cùng tốt đẹp, tôi đã được gặp và trang điểm cho diễn viên Tạ Hinh. Một trong những ảnh hậu nổi tiếng trong giới giải trí của nước Canada. Sở hữu ngoại hình vô cùng đẹp mắt, gương mặt với những nét cân đối, hài hòa đặc biệt biểu cảm hạnh phúc khi chụp bức ảnh với người mình yêu càng khiến cô gái ấy trở nên thu hút hơn rất nhiều.

- Em làm nghề này bao lâu rồi? Chị tìm hiểu thì biết studio của em rất nổi trên mạng xã hội nha.

Tôi đang chăm chú kẻ mắt để khiến đôi mắt trong có hồn hơn và vừa đáp lời của Tạ Hinh.

- Em làm được 4 năm rồi ạ. Được chị biết đến tiệm phải nói là vinh hạnh.

Thật ra khi xem danh sách khách hàng book lịch tôi khá giật mình khi thấy chị ấy, người mà tôi yêu thích rất lâu. Khi gặp ngoài đời tôi có hơi ngại ngùng nên cũng chẳng dám mở câu trò chuyện nhiều.

Có lẽ, thấy tôi khá im lặng nên chị mới lên tiếng quá vỡ không khí ấy. Nhưng thật lòng tôi khi làm nghề mình yêu thích đều muốn quan tâm một mình nó thôi không cần chú ý những điều khác dù biết có lúc nó chẳng tốt chút nào.

- Do Hoàng Minh cậu ấy khi biết tin chị chụp hình nên mới bảo chị đến đây luôn đó. Lúc đặt lịch bên em phải nói khó đặt lắm, chị còn xém nữa bị hủy lịch hôm nay luôn đó. Hoàng Minh cậu ấy có điện báo hủy nhưng may là bên em báo duyệt lại đó.

Tôi nghe chị ấy nói vậy thì nhớ đến gương mặt yêu nghiệt của Minh. Qủa thật, anh ấy đã quan tâm và để ý đến mọi thứ trong tôi. Cách hành động như vậy khiến tôi cứ muốn đắm chìm vào hạnh phúc đó và bỏ mặc mọi thế sự nhân gian.

- Nhi, em suy nghĩ gì á?

Tôi bỗng giật mình, rồi cảm thấy mình thật lơ đễnh trong công việc, anh ấy đã làm phân tâm mọi thứ trong tôi. Trái tim này cũng vì anh mà đập liên hồi, cảm xúc của tôi cũng bị anh điều khiển hết thảy. Tiêu mất.

- À, em quên mất. Để em cấp tốc làm cho chị không lại trễ tiến độ.

Bỏ qua những suy nghĩ điên rồ ấy tôi quyết định lấy công việc đặt lên làm trọng tâm và nâng cao năng suất làm việc. Đôi lúc, chúng tôi cũng nói chuyện với nhau chia sẻ về những điều của nghề nghiệp mình chọn.

Ai cũng có những lựa chọn trong đích đến, chúng ta đều sẽ trải qua những cung bậc cảm xúc trong điều chúng ta chọn lựa. Chỉ là chúng ta còn nỗ lực, chúng ta còn nhiệt trong đam mê ấy thì dù gian khổ, khó khăn ta cũng cảm thấy nó là những gia vị kích thích ta hành động.

Hoàn thành xong việc make up cho Tạ Hinh thì người đàn ông cô ấy yêu cũng đến. Không ngờ người đó chính là Minh Khắc – chàng diễn viên điển trai của giới điện ảnh và anh cũng chính là người mà tôi đẩy cặp với Tạ Hinh. Đúng là trai tài gái sắc nhìn hai người ấy bên nhau trao nhau những điều hạnh phúc khiến cả studio chúng

tôi ú òa tán thưởng.

Những bộ ảnh đẹp mắt được tạo nên từ sự cố gắng không ngừng nghỉ.

Chúng tôi làm nó không chỉ vì đồng tiền mà còn là đam mê. Sẽ chẳng điều gì giết chết đam mê nếu ta từ bỏ và chẳng có đồng tiền nào không có giá trị cả. Nhìn Tạ Hinh và Minh Khắc hòa vào phía khung cảnh lãng mạn ấy cũng khiến trái tim của người con gái như tôi động lòng và khao khát.

Ai cũng sẽ tìm được hạnh phúc chỉ là chưa đến thời điểm chỉ là khoảnh khắc ấy còn quá xa với mình.

- Cảm ơn mọi người đã làm nên bộ ảnh ưng ý cho chúng tôi.

Minh Khắc ôm eo Tạ Hinh đi về phía chúng tôi và nói lời cảm ơn.

Tôi thấy vậy cũng cười và đáp lại

- Chỉ cần anh chị cảm thấy hài lòng là lời cảm ơn chân thành cho chúng em rồi ạ. Có lẽ, chỉnh sửa lại rất ít nên tầm 3, 4 ngày bên em sẽ gửi cho mình nhé.

- Không sao, em cứ từ từ chỉnh cho đẹp cũng được. Bọn chị không vội.

Chị ấy vui vẻ cười nói với bọn tôi.

Không khí vui vẻ trong buổi làm việc này khiến anh nấy cũng cảm thấy thoải mái.

Cuộc sống là vậy, những áp lực bộn bề sẽ khiến mọi vấn đề trở nên rắc rối và khó khăn hơn rất nhiều. Vậy tại sao con người ta lại không chọn lấy cảm xúc nhẹ nhàng và dịu êm để mọi khúc mắc cũng trở nên dễ thở, thoải mái hơn.

………

- Alo?

- An Nhi hả con.

Đầu dây bên kia đáp lại là giọng của một người đàn ông đã có tuổi.

- Chú Tuấn Anh phải không ạ?

Tôi nghi ngờ hỏi

- Ừm chú đây. Con sống tốt chứ?

Vừa nói xong đầu giây bên kia phát ra những tiếng ho khan. Tôi nghe vậy liền xót cho chú.

Khi mọi thứ tan vỡ, có lẽ chú cũng là người chịu nhiều tổn thương nhất. Mất đi người con gái chú yêu và sống ở cuộc đời còn lại để tưởng nhớ về kí ức của họ. Rồi lại một mình cô độc trong đêm tĩnh mịch làm bạn với cô đơn, lấy chính bản thân để tâm sự và tự mình lắng nghe. Tôi biết, mình cũng là một phần khiến cho không có người

thân bên cạnh.

Vì lo cho tôi nên chú đã đồng ý cho Hoàng Minh bên cạnh tôi, chú nhưu người thân yêu của tôi vậy. Mang đến cho tôi hiểu thế nào là hạnh phúc của gia đình, cho tôi hơi ấm của người ba và để lại phẩn kỉ niệm đẹp trong kí ức tuổi thơ của tôi.

- Con sống tốt lắm chú. Anh Hoàng Minh cũng rất ổn. Chú thì sao ạ? Cháu nghe thấy tiếng ho có lẽ ở thành phố Hồng Châu bắt đầu chuyển lạnh rồi hả chú?

Nghe giọng của tôi có chút xót ruột khi hỏi chú ấy vậy chú bật cười

- Con bé này. Chú không sao chỉ cảm nhẹ thôi lâu ngày rồi lại hết.

Tôi nghe thế thì yên tâm được phần nào nhưng cũng cảm thấy xót cho chú lắm. Đang cảmgiác bản thân đã ảnh hưởng đến chú rất nhiều thì chú bảo:

- An Nhi bao giờ cháu định về lại Hồng Châu.