1001 Bí Quyết Phi Thăng

Chương 4



11.

Vệ Vu Kỳ khẽ nhướng mày trầm tư, khóe miệng hơi cong lên thành một vòng cung nhẹ, sau đó xua xua tay.

"Không ngờ chân tướng sự việc lại phức tạp đến vậy, ta còn tưởng sư tỷ muốn làm gì ta, sợ đại sư huynh biết được cơ chứ."

Ờm thì… version thực sự đúng là không phức tạp thế, nhưng ai hơi đâu mà đang lành thì cắm mảnh sành vào mông đâu:>

Vệ Vu Kỳ kẹp lọ độc dược giữa hai ngón tay, lắc lắc:

"Vẫn còn lại một ít, sư tỷ muốn hạ độc thêm ai nữa?"

Ta lo xoắn ruột, với tay giành lại:

“Phòng trường hợp bị cưỡng bách, tự bản thân ta uống.”

Vệ Vu Kỳ nhanh tay thu lọ độc dược lại, nắm chặt trong bàn tay. Ta với phải khoảng không, mất đà ngã vào trong lòng hắn, còn đè hắn ngã lên giường.

Vệ Vu Kỳ nhìn chăm chú về phía ta, ánh mắt sâu thẳm, im lặng không nói gì cả. Chỉ thấy hắn nhấc tay lên, một trận gió lập tức nổi lên làm màn trướng xung quanh giường khẽ lay động, từng lớp chầm chậm rơi xuống.

Ta khẽ ngơ ngác, ta đây là được quay về nhiệm vụ chính rồi sao? Hóa ra chỉ đơn giản thế thôi à.

"Sư đệ, trước tiên ta muốn xác nhận một chuyện đã."

Ngươi có phiền cho ta xem một chút...

Vệ Vu Kỳ bắt lấy bàn tay đang len lút mò xuống dưới thân hắn của ta, cụp mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

"Sư tỷ, tỷ đây là muốn xác nhận điều gì? Ta chưa rõ lắm."

Hắn ngước mắt nhìn ta, hầu kết hơi động, giọng nói dần trở nên khàn khàn: "Hình như nguyên tắc trên giường của tỷ không tôn trọng đối thủ lắm thì phải."

Giọng nói của hắn chầm chậm vang lên bên tai ta, nhưng lại làm con tim nhỏ bé non nớt này của ta kinh sợ hơn cả nghe thấy tiếng trống thùng thùng.

Giọng nói trầm thấp của hắn đột nhiên nâng cao làm ta không khỏi nghĩ đến những việc xa xôi trước kia.

Ta tỉnh táo trở lại, cha bố thằng nhóc này, hiểu nhầm cái gì không biết, ta chỉ muốn xác nhận lại lần cuối ấn ký của Ngân Long trên người hắn mà thôi.

Chỉ là, cái vị trí đó có chút xíu tư mật thôi ấy mà=)))

Nghĩ sao mà hoàn cảnh này rồi người ta còn thèm thuồng mấy cái đó cơ chứ, trừ khi ta với hắn hoán đổi giới tính.

Một cơn gió nhẹ thổi vào trong phòng, tấm mành sa quanh giường khẽ lướt qua má ta, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên một bóng lưng che khuất một góc giường.

Ta lần theo hướng bóng dáng đó, vậy mà lại có một người đang đứng trước cửa phòng.

Ta lập tức đẩy Vệ Vu Kỳ, nhảy như bay từ trên giường xuống.

"Đại sư huynh? Huynh, huynh đến từ lúc nào vậy?"

Đại sư huynh sắc mặt đen như đít nồi, duỗi hai ngón tay ra, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Từ lúc muội nói ta là bisexual =.=."

12

Ta bị Đại sư huynh và Tiểu sư đệ áp giải lên Tư Quá Nhai, hai người bọn họ muốn tiến hành xét xử đối với hành vi tra nữ của ta.

Hai người vốn dĩ là đối thủ cạnh tranh như bọn họ lại đồng thời lại đồng thời đứng cùng một chiến tuyến chống lại ta.

Vệ Vu Kỳ biểu thị bản thân đã thẩm vấn xong, những việc tiếp theo giao cho Đại sư huynh.

Nhìn ánh mắt anh anh em em, anh ngã em nâng của hai người bọn họ, ta hoài nghi bánh xe vận mệnh đêm hôm qua lại tiếp tục chuyển động rồi.

Khi Vệ Vu Kỳ đi ngang qua ta, hắn khẽ thì thầm bên tai ta: “Sư tỷ, thay vì phân tâm nghĩ linh tinh, tốt hơn hết là tỷ nên nghĩ cách giải thích đi.”

Chết tiệt, ta bất đắc dĩ nhìn về phía sư huynh. Huynh ấy đã cầm sẵn một thanh kiếm trong tay, đứng trước mặt ta vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

"Sư muội, làm phiện muội giải thích một chút những việc xảy ra ngày hôm qua, muội tại sao lại lừa ta?"

Tiểu sư đệ đứng ở phía sau lưng ta, cười không ngậm được mồm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Càng là thời khắc then chốt, càng phải bình tĩnh suy nghĩ.

Cố lên, Bùi Thanh Huyên.

Nhưng mà bây giờ hai vị ôn thần này đều ở đây, đổ lỗi cho một trong hai thì cũng không tiện lắm.

Ta ngẩng đầu, nói: “Sư huynh, muội thật sự là bị ép buộc.”

Sư huynh giơ kiếm chỉ về phía ta:

“Vậy muội nói cho ta nghe, cái kẻ ép buộc muội đó đang ở đâu?”

Ta nghiêng người về phía sau, tránh đi lưỡi kiếm, sau đó chỉ chỉ về phía sau lưng huynh ấy.

Sư huynh thuận theo tay ta, nhìn qua, là Tiểu sư đệ.

Vệ Vu Kỳ bất đắc dĩ nói: “Ta không lý nào lại tự mình hạ thuốc bản thân được.”

Nhưng người mà ta không phải là hắn, mà là A Hoàng đang nghiêng đầu nằm dưới chân hắn.

Ta lao ta, bế A Hoàng lên, hét lớn vào mặt nó: "Sư phụ! Người đừng đứng xem nữa, mau đến đây, nếu không con sẽ bán đứng người."

Xin lỗi, sư phụ à. Các cụ có câu sống chếc mặc bay, tiền thầy bỏ túi.

Vệ Vu Kỳ nghe vậy liền cau mày, lạnh lùng xua tay, A Hoàng lập tức bay lên giữa không trung.

Vệ Vu Kỳ câu câu ngón tay, một đạo bạch quang lập tức bay ra từ trong mắt A Hoàng, rơi xuống lòng bàn tay của hắn.

A Hoàng lập tức chìm vào giấc ngủ.

Vệ Vu Kỳ vô cùng tức giận, hắn nắm chặt bàn tay, ánh sáng trắng trong tay lập tức tan vỡ, trong phút chốc trở khí tức quanh thân trở nên vô cùng bức người.

"Ai cho ngươi cái gan đó, dám lén lút theo dõi bản quân?"

Aiya, đắc tội thượng tiên rồi, sắp chếc đến nơi rồi.

13.

Sư phụ bị Vệ Vu Kỳ đánh cho rớt từ trên trời xuống.

Khi đứng dậy, thần sắc của sư phụ vẫn còn đang mê man chưa hiểu chuyện gì, còn nói bản thân mới vừa chợp mắt ngủ trưa được mấy phút.

Ta nắm chặt tay, ho khan, rồi khẽ thì thầm với sư phụ:

"Sư phụ, người không phải lo, chúng ta bị lộ rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, con với người sắp được ngủ kỹ đến ngàn thu đó nha."

Sư phụ không hổ là người làm chủ tông môn, không chút không chút hoảng sợ, lại còn bình tĩnh hành lễ với Vệ Vu Kỳ.

"Nghe nói Tiên Quân đến đây lịch kiếp, tông môn chúng ta vô cùng vinh dự, ta nghĩ ra sách lược này chỉ là để giúp ngày sớm ngài lịch kiếp thành công mà thôi."

Gió điên cuồng thổi trên Tư Quá Nhai.

Vệ Vu Kỳ cau mày suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi tiếp:

“Đây là cái hạ sách gì?”

Sư phụ quay đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không biết rốt cục đã bị lộ ra cái gì.

Gương mặt ta méo mó, này ta cũng không thể nào mở mồm ra đối chất 1-1 được.

Sư phụ do dự một chút, sau đó mở miệng thăm dò:

"Thì là chính ta định thiết kế riêng cho Thần quân một phiên bản tình kiếp, trước thất thân sau đuổi giếc?"

Vệ Vu Kỳ lập tức hiểu ra, nhếch miệng cười lạnh:

"Trước thất thân sau đuổi giếc? Hóa ra một xuân dược một độc dược đều là dành cho ta."

Rõ ràng đang là giữa trưa mà bầu trời đột nhiên lại ta sầm lại, uy áp xung quanh càng lúc càng mạnh.

Đúng lúc Vệ Vu Kỳ đang chuẩn bị nổi giận, ta đã bất chấp sự can ngăn của Đại sư huynh xông vào giữa Vệ Vu Kỳ và sư phụ.

Thần sắc sư phụ có chút cảm động, không nhìn được lẩm bẩm nói:

"Trước kia là ta đã đánh giá sai ngươi. Hóa ra ngươi lại là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy."

Ta không chút do dự, độp một phát quỳ xuống đất ôm chặt lấy bắp chân Vệ Vu Kỳ, nước mắt rơi như mưa.

"Tiên quân, đây đều là chủ ý của hắn, ta là bị tên đạo tặc này ép buộc."

Ta cắn cắn môi dưới, ngẩng mặt nhìn hắn,

"Ta chỉ là một thiếu nữ một lòng chuyên tâm tu luyện, làm sao có thể tình nguyện hy sinh truynh tiết của bản thân chỉ để giúp hắn nịnh nọt thượng tiên cơ chứ?”

Một quỳ này của ta lập tức áp chế được toàn bộ hiện trường.

Ngay cả Vệ Vu Kỳ tiên quân cũng sững người không thể ngờ được nước đi này của ta.

Sư phụ chấn kinh thất sắc, không nói lên lời:

"Bùi Thanh Huyên, ngươi, ngươi, ta cưỡng ép ngươi bao giờ?"

"Các cụ đã có câu, lời thầy khó cãi, người đưa thuốc cho ta, còn có nét chữ làm bằng chứng, còn có A Hoàng nữa. Dựa vào tất cả những thứ này, con còn có thể đổ oan cho người chắc?"

Sư phụ à, chúc người thượng lộ bình an. Sư huynh và ta sẽ kế thừa tông môn của người, giúp tông môn phát triển rực rỡ.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Vệ Vu Kỳ cúi đầu đảo mắt nhìn ta, ánh mắt có chút âm u, hắn vươn tay kéo ta từ dưới đất dậy.

Ta hậm hực đứng dậy, dùng tay kéo lại cổ áo có chút lộn xộn. Cái tên tiên quân này đúng là một tên háo sắc.

Sư phụ thấy ta có ý định hoàn toàn bỏ rơi hắn, trong cơn hoảng loạn liền bắt đầu nói huyên thuyên không ngừng.

"Tiên Quân, Thanh Huyên tuyệt đối là tự nguyện, nàng vẫn luôn ái mộ ngươi, lại còn muốn đợi người phi thăng rồi mới cùng đại đệ tử của ta bên nhau trọn đời."

Ta hoảng sợ hét lên: “Sư phụ, cẩn ngôn*!”

(Cẩn ngôn: cẩn thận lời nói của bản thân)

14.

“Nghe có vẻ như tỷ định trước tiên sẽ ngủ với ta sau đó độc c.hết ta rồi cuối cùng còn định đội cho ta cái sừng hai mét? Ta đắc tội sư tỷ chỗ nào rồi sao, tại sao tỷ lại nỡ sắp xếp một kế hoạch độc ác như vậy với ta.”

Vệ Vu Kỳ ngả ngớn nhìn về phía ta, khẽ nhướng mày, sau đó lại ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ:

"Ta bảo mà, tỷ lại còn chuẩn bị cả mê dược cho đại sư huynh, hóa ra là đã tính toán cho cả ngày tháng sau này rồi."

Sắc mặt sư huynh u ám, bước ta: “Muội nói đi, lời hắn nói là sự thật sao?”

Ta xấu hổ đến nỗi không biết phải rúc mặt vào góc nào.

Ta nhìn về phía Sư phụ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Người không thể hy sinh bản thân để cứu con sao? Bây giờ người đã hài lòng chưa?”

Sư phụ càng tức giận hơn, không chịu yếu thế:

"Chính con là người đổ hết mọi thứ lên đầu ta trước mà. Ta là phòng vệ chính đáng."

Được, được, được, nếu người đã không muốn ta có kết cục tốt thì người cũng đừng hòng được như ý nguyện.

"Tiên quân, ta muốn báo cáo. Sư phụ chính là người đã làm tan hàn băng vạn năm của ngươi đó."

"Tiên quân, nàng căn bản không có giúp ngươi đánh trộm, chân của nàng ta là bị chó cắn."

"Người! Cái chuyện nhỏ như cái mắt muỗi đó mà người cũng đào lên? Tiên quân, chính là sư phụ triệu tập bọn ta đến nhìn trộm ngươi đó!"

"Việc tuy là nhỏ, nhưng không phải con đã lừa gạt tình cảm của Tiên Quân sao, còn ta làm vậy chỉ là vì muốn xác nhận thân phận của Tiên Quân mà thôi."

Vệ Vu Kỳ bị tiếng cãi vã của chúng ta làm cho nhức nhức cái đầu, hắn dùng hai ngón tay xoa xoa ấn đường, ta và sư phụ lập tức ngậm miệng.

"Ngươi rốt cục muốn xác nhận thân phận gì mà cần theo dõi bản quân đến tận mấy tháng?"

Sư phụ vội vàng phủ nhận: “Ta chỉ muốn kiểm tra ấn ký Ngân Long trên người Tiên quân mà thôi, nhưng chúng ta cũng chỉ đến đó có mấy lần thôi.”

Đại sư huynh chắp tay tiến lên đáp: “Chỉ sợ vẫn còn người khác, Tiên quân. Ba người chúng ta chỉ đến đó có mấy lần thôi.”

Ánh mắt của sư phụ và đại sư huynh đồng thời lướt về phía ta, đến phiên ta bày tỏ quan điểm của bản thân.

Ta làm một động tác phát thệ, nghiêm túc nói:

“Ta lấy tính mạng của bản thân ra phát thệ, sự thật đúng là như vậy, số lần của chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.”

Vệ Vu Kỳ thờ ơ liếc nhìn ba người chúng ta, một lúc sau mới đột nhiên phì cười nói:

“Thì ra các người lại âm thầm tính toán nhiều kế hoạch như vậy, nhưng mà bản quân vốn không phải thần quân, mà là thượng thần, trên người cũng chẳng có ấn kỳ nào hết."

Ta lắc mạnh cánh tay Sư phụ, không kìm được hét lớn:

“Xong đời xong đời, nhận nhầm người rồi, lần này chúng ta đều sẽ được đi đầu thai rồi!”