13° Bass (Âm Bass Quãng 13)

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hallstatt

Khi rời khỏi thành phố cổ Salzburg, Bạch Lãng cố tình đi được vòng để mua bánh Palmier, lần này còn mua được bánh táo mới nướng, cậu mua cả một túi đầy, khi mang vào ngồi trên xe, cả xe tràn ngập mùi hương thơm ngọt ngào của táo thơm lừng.

Hallstatt cách Salzburg không xa và có thể đến được bằng ô tô trong hơn nửa giờ.

Bản giao hưởng trên dàn âm thanh ô tô chưa kịp phát xong, chiếc xe đã men theo con đường vòng qua một đỉnh đồi, con đường phía trước mở ra, lộ ra toàn bộ mặt hồ, như những viên ngọc lục bảo hoàn mỹ điểm xuyết trên núi. Tháp chuông nhà thờ nổi tiếng được bên cạnh hồ, phía đằng sau là những dãy núi xanh. Cả thị trấn yên tĩnh như chốn bồng lai tiên cảnh trong truyện huyền huyễn.

Thiên đường được mệnh danh là "thị trấn đẹp nhất thế giới" này dần dần được mọi người khám phá cùng với sự phát triển của Internet và giờ đây nó đã trở thành một trong những vẻ đẹp mang tính biểu tượng của Áo.

"Giống hệt như những gì em thấy trên tạp chí." Bạch Lãng mở nửa chừng cửa sổ, nhìn về phía hồ Hallstatt phía xa, "Em không tin được khung cảnh em nhìn thấy trên Internet bây giờ đã ở trước mắt em."

Bạch Lãng nói xong quay đầu nhìn Kỳ Tư Niên, bỗng nhiên nghĩ, chuyện này cũng có gì đáng để bất ngờ như thế, dù sao tháng trước cậu còn nhìn thấy thần tượng vốn chỉ có thể nhìn qua video, bây giờ lại đang ngồi ngay bên cạnh cậu.

Cậu cảm thấy mình đang đắm chìm trong một loại hạnh phúc đan xen giữa ảo ảnh và hiện thực, thậm chí đến mức nghiện ngập. Không còn nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của những niềm hạnh phúc này chính là Kỳ Tư Niên.

Kỳ Tư Niên đang lái xe, nói: "Đi thuyền sớm nhất vào buổi sáng, có thể nhìn thấy sương mù bốc lên từ mặt hồ, nếu thời tiết tốt thì trên núi sẽ có cầu vồng."

Bạch Lãng vẫn nhìn anh chằm chằm, nói: "Nghe có vẻ hay đấy ạ. Nhưng có phải chúng ta đã bỏ lỡ thời gian rồi không?"

Kỳ Tư Niên chú ý tới ánh mắt của cậu, lúc này anh vừa đỗ xe trên bãi cỏ bằng phẳng, tháo dây an toàn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa.

"Chúng ta có thể ở lại đây mấy ngày" Kỳ Tư Niên nói, "Cho tới khi em thưởng thức đủ mới thôi."

Bạch Lãng nghĩ nghĩ, nói: "Nếu em vẫn ngắm chưa đủ thì sao?"

Kỳ Tư Niên đặt tay lên cửa xe, cười nói: "Vậy thì chúng ta không đi nữa."

Bạch Lãng đang định cởi dây an toàn, nghe thấy anh nói nhẹ nhàng như vậy, động tác hơi khựng lại, không nhịn được cười ra tiếng.

Kỳ Tư Niên chờ cậu cười xong mới nói: "Chờ xem Bruno có thể kiên trì bao lâu mà không đuổi tới."

Hallstatt là một thị trấn nhỏ có thể đi bộ trong mười phút, những ngôi nhà đầy màu sắc được xây dựng trên sườn đồi nằm rải rác, những quán cà phê ngoài trời với những bông hoa tươi và một dãy cửa hàng thủ công mỹ nghệ rực rỡ gần hồ.

So sánh với ở dưới, nhà thờ chóp kiểu Gothic phía đằng xa là kiến trúc hoành tráng nhất thị trấn.

Đi dọc theo hồ, bạn có thể ngắm nhìn toàn cảnh hồ và núi, trong hồ có rất nhiều thiên nga và vịt đang bơi lội nhàn nhã, tư thái của chúng đều tao nhã và quý phái, ngay cả khi khách du lịch bên đường cầm bánh mì rải xuống, chúng nó cũng chỉ lịch sự mổ một cái, mặt hồ phẳng như gương để lại một làn sóng mờ mịt.

Khách du lịch lần lượt tụ ở đây, chụp ảnh hoặc là nói chuyện với nhau, sự yên ắng và sôi động cùng tồn tại ở thị trần nhỏ này.

Bạch Lãng đứng ở bên hồ ngắm phong cảnh, bánh Palmier và bánh táo cậu mang tới từ Salzburg có hương vị của dãy Alps, đặc biệt được thiên nga yêu thích, chỉ một lúc sau mà trước mặt cậu đã có mấy con thiên nga, nhận được những lời cảm thán ghen tị từ một số cô gái đi ngang qua.

Bạch Lãng nghe thấy những cô gái trẻ tuổi đó nói tiếng Trung, không khỏi nói chuyện với mấy cô gái vài câu, cũng hào phóng chia mấy cái bánh Palmier cho họ ăn. Trong đó có một cô gái mang theo máy ảnh trông vô cùng xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, mặc một chiếc váy dài trang trí vô cùng cầu kì, Bạch Lãng từ lời nói của cô gái đoán có lẽ cô là một blogger du lịch.

Cô gái tự tin thoải mái, mỉm cười giơ chiếc máy ảnh SLR trước mặt Bạch Lãng nói: "Trời ạ, đi du lịch nước ngoài cũng gặp được một anh chàng nhạc công đẹp trai, vừa nghe là đã thấy lãng mạn rồi, em chụp anh một bức có được không?"

Đối phương là con gái, Bạch Lãng không muốn mất đi phong thái quý ông, cậu vỗ vụn bánh trên tay, nói: "Đương nhiên là được."

Cô gái tìm được một góc chụp đẹp, bấm chụp, sau đó chủ động tiến tới đưa máy ảnh cho Bạch Lãng xem. Bạn bè cô ồn ào, nhất quyết yêu cầu Bạch Lãng thêm tài khoản WeChat của cô gái, muốn mời Bạch Lãng đi chơi cùng.

Bạch Lãng có hơi xấu hổ, nhưng cậu không thể đi cùng, đành phải nói mình còn có việc nên không đi được.

Cô gái lộ vẻ mặt thất vọng, nói: "Nhạc công như anh bận bịu như thế sao?"

Bạch Lãng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ở trong lòng cô tụi tôi rảnh lắm sao?"

"Đúng vậy. Nhạc công trong tưởng tượng của em là vừa giàu vừa rảnh, hơn nữa đều rất tao nhã." Cô gái suy nghĩ, tinh nghịch lẽ lưỡi, rất thấu hiểu nói: "Vậy được rồi. Chúng ta thêm phương thức liên lạc, đợi tới khi về em sẽ gửi ảnh cho anh, anh đẹp trai."

Cô đã nói như vậy, Bạch Lãng đương nhiên không thể từ chối, lấy điện thoại thêm WeChat với cô nàng.

Lúc này, giọng nói của Kỳ Tư Niên vang lên từ ban công tầng hai của ngôi nhà ven đường.

"Bạch Lãng," Kỳ Tư Niên dựa vào lan can nhìn xuống, mỉm cười hỏi, "Kết bạn mới à?"

Bạch Lãng theo bản năng lắc đầu, cất điện thoại đi, đáp: "Em lên liền đây."

Một người đàn ông tóc nâu đứng cạnh Kỳ Tư Niên, cũng đang nhìn Bạch Lãng, thấy cả nhóm người nhìn qua thì hắn bật cười lớn, vỗ vỗ tay nói: "Haha, sao có thể khiến các mỹ nữ phương Đông thất vọng đây? Hay là như vậy đi, các cô đi đến tiệm tôi, ngay ở đối diện đấy, miễn phí cho mọi người một ly Radler nhé?"

Các cô gái lập tức vui vẻ, bật những tiếng cười khúc khích.

Người đàn ông đó là bạn tốt của Kỳ Tư Niên, tên là Carl. Nghe nói nhiều nằm trước vào lúc hắn vô tình đi ngang qua thị trấn nhỏ này, cảm thấy chỗ này chính là cuộc sống trong mơ của hắn, nên đã ở lại không rời đi nữa. Hiện nay hắn điều hành một quán bar nhỏ và một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng ở Hallstatt.

Bạch Lãng cùng Kỳ Tư Niên ở tại căn nhà gỗ ven hồ của hắn.

Lúc Bạch Lãng rời khỏi hồ và bước lên lầu thì trùng hợp thấy Carl và Kỳ Tư Niên sóng vai bước xuống cầu thang.

Không biết vì sao cậu lại thấy hơi chột dạ, cậu bước tới bên cạnh Kỳ Tư Niên, gọi một tiếng: "Thủ trưởng."

Kỳ Tư Niên không nói gì, chỉ bước tới bàn, cầm một cái ly rót một ly nước chanh, nói: "Bên ngoài rất nóng, em có khát không?"

Bạch Lãng gật đầu, cầm lấy ly uống một ngụm.

Carl vẫn luôn nhìn hai người họ, vẻ mặt thoải mái nói: "Sean thân mến của tôi, có cần tôi phải nhắc nhở cậu không? Tôi vẫn đang ở đây đấy."

Bạch Lãng đặt ly xuống bàn, không hiểu sao hắn lại nói như vậy.

Kỳ Tư Niên nói: "Đương nhiên là tôi biết cậu đang ở đây."

"Vậy hai người có thể không nói tiếng Trung không?" Carl bất đắc dĩ trợn tròn mắt, "Tuy rằng tôi cô đơn nhưng tốt xấu gì cũng phải cho tôi tham gia vào với chứ."

Kỳ Tư Niên mỉm cười, giơ tay rót thêm vào ly nước chanh của Bạch Lãng, nói: "Lần này hình như không nhìn thấy Ellen?"

Carl nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi gì, nhưng Bạch Lãng vẫn có thể nhìn ra nụ cười trong mắt hắn nhạt đi.

"Cậu ta đến Nam Phi chụp ảnh cuộc di cư vĩ đại của các loài động vật, không biết phải mất bao lâu mới quay lại." Hắn chỉ kể lại đơn giản, lại nhìn Bạch Lãng, khẽ cười một chút, "Tnh huống vừa rồi, nếu mà là Ellen thì nhất định sẽ mời mấy cô gái đó tổ chức tiệc bên hồ. Bạch thật ngoan."

Động tác của Kỳ Tư Niên hơi khựng lại, giọng điệu lộ ra sự bất đắc dĩ: "Bạch Lãng không phải...... Thôi, đúng là em ấy rất ngoan. Carl, chúng ta vẫn nên tiếp tục chủ đề ban nãy."

Bạch Lãng chớp mắt, uống thêm mấy ngụm nước chanh nữa, cậu nhìn Kỳ Tư Niên. Câu không biết Ellen là ai, cảm thấy mình cũng không tiện hỏi.

Lúc này Carl đã nói với Kỳ Tư Niên về con đường đi bộ khá đẹp gần đây, đi thuyền từ bến trước quảng trường chợ đến Obertraun ở phía đối diện, men theo con đường núi cạnh cánh đồng hoa hướng dương, đi lên núi, băng qua những khu rừng và hẻm núi, trong vài giờ thì có thể đến được đài quan sát trên không Obertraun, nhìn ra toàn bộ hồ Hallstatt.

Carl đưa bản đồ vẽ tay cho Kỳ Tư Niên, nói: "Con đường này đi không khó lắm, dọc đường ít người, phong cách lại đẹp, tôi khuyên cậu nên đi một lần."

Kỳ Tư Niên nhìn bản đồ, hỏi Bạch Lãng: "Em có muốn đi không?"

Bạch Lãng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Muốn ạ. Em thích hoa hướng dương."

Kỳ Tư Niên mỉm cười, nói: "Được."

"Sean đối xử với cậu tốt thật đấy," Carl thật ra có hơi bất ngờ nhìn Bạch Lãng, nói, "Đã mấy năm rồi mà cậu ấy chưa từng có lần nào ở đây quá một buổi chiều."

Trong mắt Bạch Lãng là ý cười rạng rỡ, cậu nâng mắt nhìn Kỳ Tư Niên: "Cho nên em là người đầu tiên đi cùng anh trên con đường này, có đúng không?"

Kỳ Tư Niên bật cười: "Đúng vậy. Em có hài lòng không?"

Bạch Lãng nhận ra câu nói của mình có hơi buồn cười, nhưng vẫn ra vẻ mặt dày nói: "Cũng tạm thôi ạ."

Ngắm nghía cùng editor

Kiến trúc Gothic



Máy ảnh SLR



Obertraun