13° Bass (Âm Bass Quãng 13)

Chương 27



Nhạc đệm

Thành phố nước nổi tiếng Venice nằm ở phía bắc nước Ý, cách Hallstatt chưa đầy 300 km và có thể đến được trong vài giờ lái xe.

Như thường lệ, người lái xe là Kỳ Tư Niên. Chiếc xe xuyên qua những ngọn núi liên tục về phía nam cho đến khi được bao quanh bởi những cánh đồng lúa mì rộng lớn đều đặn, những guồng nước quay và những trang trại có hàng rào bao quanh. Họ đã cách nước Ý không xa.

Bạch Lãng nhìn cảnh sắc thay đổi ngoài cửa sổ, dần dần cảm thấy buồn ngủ nên nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe mà ngủ. Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng khi mở mắt ra lần nữa, cậu sẽ đến đích. Không ngờ, không lâu sau, một tiếng động lớn đột nhiên lọt vào bên tai cậu.

Bạch Lãng bỗng nhiên tỉnh lại, lúc ngẩng đầu nhất thời không biết mình đang ở đâu, theo thói quen tính quay đầu nhìn về phía Kỳ Tư Niên, nhận ra anh đã dẫm phanh lại, sau đó tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe.

"Thủ trưởng......"

Kỳ Tư Niên nói với cậu: "Em ngủ trong xe đi, tôi xuống xem thử."

Bạch Lãng ngồi ở ghế phụ, nhìn con đường rộng và phố mua sắm vắng bóng, mà đám đông trên vỉa hè dừng lại, xe phía trước xếp thành hàng dài, tình trạng ùn tắc đặc biệt nghiêm trọng.

Một lúc sau, Kỳ Tư Niên trở lại. Anh nói với Bạch Lãng, đằng trước có một làn sóng dân tị nạn, có lẽ họ phải ở đây chờ một lát.

"Dân tị nạn?" Bạch Lãng nhớ lại trước đó đã từng thấy tin tức tương tự, hỏi, "Họ là những người nhập cư trái phép có phải không ạ?"

Kỳ Tư Niên gật đầu: "Bọn họ đều là những người vô gia cư do chiến tranh gây ra. Họ từ đường biển vào châu Âu, mà Ý là điểm dừng chân đầu tiên của họ."

Khi đang nói, chiếc xe phía trước chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt Kỳ Tư Niên cũng chuyển sang con đường đằng trước, từ từ đi qua giao lộ có xe cộ qua lại.

Đúng như dự đoán, Bạch Lãng nhìn thấy rất nhiều nam nữ mang theo những túi lớn nhỏ, có người ngồi dưới đất, vẻ mặt buồn bã, có người thì xúc động, cầm biểu ngữ phản đối và nói gì đó với cảnh sát xung quanh. Điều khiến Bạch Lãng ấn tượng nhất là trong đám đông có rất nhiều trẻ em, ngơ ngác đi theo người lớn.

Là người lớn lên ở một đất nước hòa bình, Bạch Lãng chưa bao giờ nhìn thấy người tị nạn. Ý được bao quanh ba mặt là biển và là cửa ngõ của Châu Âu đến Địa Trung Hải. Hầu hết những người mất nhà cửa đều đến từ Libya, Ai Cập, Tunisia và các nước châu Phi cận Sahara, trong đó có một số người phải di dời ở Trung Đông.

Hình ảnh cậu chỉ mới nhìn thấy trên bản tin đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Bạch Lãng cảm thấy rất khó chịu.

Cậu đã nghe nói rằng những người tị nạn này đã trôi dạt qua Địa Trung Hải đang gặp khủng hoảng trên những chiếc thuyền trốn lậu, cập bến các đảo Lampedusa và Sicily của Ý, rồi đi về phía bắc, cầu nguyện tìm một nơi để ở. Tuy nhiên, dù hầu hết họ đều trải qua những khó khăn địa ngục, đôi mắt vô vọng và trống rỗng nhưng vẻ ngoài của họ vẫn sạch sẽ và ngăn nắp. Bạch Lãng nhìn thấy mấy đứa trẻ tụ tập lại, trên tay đều cầm sách, có một cô gái trẻ đang dạy bọn hắn đọc chữ.

"Trông bọn họ...... khác hẳn với những gì em tưởng tượng." Bạch Lãng lẩm bẩm nói.

Kỳ Tư Niên im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Tôi đã từng tham gia một dàn nhạc cổ điển từ thiện và dạy những đứa trẻ được che chở chơi violin. Những người này là những người tị nạn không có nơi nào để đến đây. Khi còn ở quê hương, bọn họ là giáo viên, nhà báo, bác sĩ, sinh viên đại học... đều có cuộc sống tốt đẹp, con cái họ vốn lớn lên trong hạnh phúc và được chiều chuộng, nhiều người trong số họ có nền tảng âm nhạc và có thể chơi đàn piano".

Bạch Lãng hơi ngẩng đầu nhìn anh, yết hầu chuẩn động, nuốt xuống tiếng nức nở nghẹn ngào.

Kỳ Tư Niên trở tay vỗ mua bàn tay cậu, vẫn nhìn con đường phía trước, trầm giọng nói: "Nếu em cảm thấy hứng thú, lần sau cũng có thể tham gia dàn nhạc từ thiện tương tự. Em biết đấy, tổ chức này luôn hy vọng rằng sẽ có một nghệ sĩ diễn tấu chuyên nghiệm tham gia."

Bạch Lãng lập tức trả lời: "Được, anh đã hứa rồi nhé. lần sau nhất định phải em đi cùng, em có thể dạy bọn họ chơi đàn cello."

*

Tình tiết nhỏ này diễn ra tại một thị trấn nhỏ tên là Pasian di Prato. Thành phố này nằm ở ngã ba Ý, Áo và Slovenia và chỉ cách Venice một giờ lái xe. Vì gần Vịnh Adriatic nên một nhóm người tị nạn từ nam ra bắc đã tụ tập lại.

Bạch Lãng tưởng rằng càng đến gần thành phố du lịch Venice thì sẽ không xảy ra tình trạng ùn tắc như vậy nữa, những cậu không ngờ, cậu lại bị kẹt trên con đường ven biển, hoàn toàn chết lặng.

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, Kỳ Tư Niên nhìn dòng xe cộ không thấy đầu đâu, tỏ vẻ bất lực: "Đã muộn rồi, chúng ta quay lại Pasian nhé?"

Bạch Lãng vốn là nửa người nhoài ra ngoài cửa sổ xe, nhưng sau khi nghe xong, lại ngồi xuống nói: "Đêm nay mình ở đó sao ạ?"

Kỳ Tư Niên gật đầu: "Với tình huống này, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì trở sẽ tối mất. Pasian không lớn, em chịu ủy khuất một chút có được không?"

Bạch Lãng sửng sốt, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, nói: "Sao lại ủy khuất, không phải có anh đi cùng em sao?"

Động tác Kỳ Tư Niên khựng lại, cười: "Đúng vậy, có tôi đi cùng em."

Người điều hành Lễ hội âm nhạc Venice đã xác nhận hành trình với họ và thậm chí lộ trình đã được lên kế hoạch trước. Không ngờ vì sự việc này mà cậu và Tề Tư Niên phải ở lại một đêm cách Venice không xa. Điều này mang lại cho Bạch Lãng một cảm giác ngoài ý muốn, giống như một hợp âm bị trật đột nhiên xuất hiện theo một chuyển động đều đặn, đột nhiên mang đến cho toàn bộ đoạn nhạc một ý nghĩa khác.

Nỗi lo lắng do tắc đường tan biến ngay lập tức, để lại cảm giác phấn khích, háo hức muốn thử.

Kỳ Tư Niên nhìn vẻ mặt của cậu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Khi lái xe, anh thường đeo một cặp kính gọng mỏng màu hoa hồng, có lẽ vì đeo lâu trên sống mũi không thoải mái nên anh tháo kính ra, xoa xoa sống mũi.

Sau đó, xe vòng lại và quay trở lại thành phố dọc theo con đường họ đi đến.

Sự phấn khích mới lạ này lên đến đỉnh điểm khi họ xuống xe và nhìn thấy cảnh hoàng hôn trên bầu trời, nhưng nó lại kết thúc đột ngột ở vẻ mặt có chút có lỗi của nhân viên quầy lễ tân khách sạn.

"Xin lỗi thưa ngài, chúng tôi chỉ còn một phòng."

Bạch Lãng đầu tiên là có hơi kinh ngạc, ngay sau đó cậu nhìn sang Kỳ Tư Niên, tim đập bất an.

Có rất nhiều người quay lại đây giống như họ, khách sạn ở thị trấn ven biển này nhanh chóng lấp đầy, đây đã là khách sạn thứ ba trên đường đi không còn phòng trống.

Vẻ mặt của Kỳ Tư Niên lại rất trầm tĩnh, anh tự nhiên hỏi Bạch Lãng: "Em có cảm thấy bất tiện không?"

Bạch Lãng không nhịn được đỏ mặt, trong lòng không ngừng mắng mình chưa gì mà đã hoảng, cũng nói: "Không sao đâu ạ."

Sau đó, hai người bước ra khỏi cửa khách sạn, rẽ vào một góc phố, băng qua đường và đi vào lối đi dạo ven biển.

Từ chỗ này có thể nhìn thấy bờ cát phía dưới. Bãi biển ở đây không đạt tiêu chuẩn resort, bên trên là bãi đá gồ ghề, bởi vì là biển nội địa, nước không trong xanh nhưng không ảnh hưởng đến sự hào hứng vui chơi của trẻ em địa phương.

Bạch Lãng đưới ánh hoàng hôn rọi nhuộm một gam màu đỏ, cậu ngắm nhìn tia sáng như ngọc lửa đỏ phía chân trời một lúc, quay đầu thì nhìn thấy Kỳ Tư Niên đang dịu dàng nói chuyện với mấy đứa trẻ đi ngang qua.

Bạch Lãng yên lặng nghe một lúc, bỗng nhận ra hình như Kỳ Tư Niên đang nói tiếng Ý. Bạch Lãng thở dài, cảm thấy có chút đau đầu. Đối với những nghệ sĩ nhạc cổ điển, Châu Âu cái gì cũng tốt, nhưng các ngôn ngữ khác nhau thật sự ra khó xử lý.

Âm nhạc cổ điển Ý luôn không thể tách rời khỏi opera, mà opera chủ yếu bằng tiếng Ý, tiếp theo là tiếng Pháp và tiếng Đức, và một lượng nhỏ tiếng Nga. Bạch Lãng nghiên cứu âm nhạc nhiều năm, đọc được nhạc phổ và nốt nhạc rất dễ dàng, đối với cậu mà nói, việc tìm hiểu cách phát âm và thói quen ngôn ngữ của các ngôn ngữ khác nhau so với việc tìm hiểu nốt nhạc còn khó hơn nhiều.

Quả nhiên, chắc chắn sẽ là một bất lợi lớn nếu đổi một bài 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》 lấy một câu tiếng Đức, này cũng quá có hại. Bạch Lãng suy nghĩ lung tung, anh chỉ đang bắt nạt cậu chỉ vì cậu không quen nơi này mà thôi.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu của một đứa trẻ, phá vỡ khung cảnh hài hòa vốn có.

Bạch Lãng nhìn theo tiếng phát ra, không biết một người đàn ông lao ra từ chỗ nào, kích động chạy về phía đám người đang la hét, dường như trong tay còn cầm theo một con dao.

Mọi người đều chưa kịp chuẩn bị, vài giây sau, có thể nghe thấy tiếng trẻ con la hét, tiếng chửi rủa ầm ĩ và tiếng bước chân dồn dập.

"Thủ trưởng!"

Bạch Lãng nhìn thấy người đàn ông kia lao về đứa trẻ bên cạnh Kỳ Tư Niên, vẻ mặt của Kỳ Tư Niên bình tĩnh, bảo vệ đứa trẻ đằng sau mình. Đối phương giống một con thú hoang mất trí, đột nhiên giơ nấm đấm lên và tấn công Kỳ Tư Niên. Góc áo Kỳ Tư Niên bị hai đứa trẻ kéo, theo bản năng đưa tay ra đỡ. Một đấm kia đấm vào tay Kỳ Tư Niên, khiến tay phải của anh đập mạnh vào lan can thô ráp phía sau, cơ thể anh nghiêng sang một bên.

Bạch Lãng tựa hồ nghe được một thanh âm nặng nề.

Lòng cậu chợt chùng xuống.

Sau đó, Bạch Lãng giống như phát điên vọt tới trước mặt Kỳ Tư Niên, dùng toàn lực đẩy lùi người kia trước khi hắn kịp ra tay.

Bạch Lãng nhìn thấy trong tay người đàn ông kia có dao, nhưng cậu không quan tâm đến điều gì nữa, chỉ biết đứng trước mặt Kỳ Tư Niên, phẫn nộ đẩy người đàn ông kia ra.

Tình thế trở nên hỗn loạn, chẳng bao lâu sau, người đàn ông đã bị những người xung quanh khống chế, nhưng lửa giận trong lòng Bạch Lãng vẫn đang thiêu đốt, cậu không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, cậu liều mạng đẩy bàn tay đang chặn mình ra, không rảnh để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cũng không hiểu tiếng Ý, cậu loạng choạng lao về phía trước, thiếu chút nữa tự mình vấp ngã.

"Sao ông có thể làm tay anh ấy bị thương! Sao ông dám làm tay anh ấy bị thương hả!" Bạch Lãng hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông xa lạ đang giãy giụa, mặc kệ người khác có hiểu hay không, cậu hét lên bằng tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung,"Ông sẽ hủy hoại anh ấy! Ông sẽ hủy hoại anh ấy ông có biết được điều đó không!"

"Bạch Lãng! Bạch Lãng!" Trong tất cả những thanh âm, giọng nói trầm ổn của Kỳ Tư Niên giống như một dòng suối trong trẻo, đột nhiên lọt vào tai Bạch Lãng, đầu cậu dường như rõ ràng hơn.

"Bạch Lãng, không sao, không sao đâu." Kỳ Tư Niên từ phía sau ôm lấy eo Bạch Lãng, vùi đầu cậu vào trong lòng mình, "Nghe lời."

Bạch Lãng an tĩnh lại, sau đó lập tức thoát khỏi cái ôm của anh, muốn xem vết thương trên tay Kỳ Tư Niên, đau lòng đến mức bật khóc: "Thủ trưởng, tay anh có sao không?"

Mu bàn tay của Kỳ Tư Niên sưng đỏ, lòng bàn tay có vết xước, còn có vết máu mờ.

Nước mắt của Bạch Lãng rơi tí tách, đau lòng đến thở không nổi, nhanh chóng quyết định nói: "Chúng ta lập tức đi, đi bệnh viện. Chúng ta về Vienna, không thì về Berlin, chúng ta......"

Kỳ Tư Niên trở tay nắm lấy tay cậu: "Tôi thật sự không sao đâu, không sao đâu mà, em đừng sợ."

Giọng nói của anh rất dịu dàng và dường như có một sức mạnh kỳ diệu có thể dễ dàng xoa dịu cảm xúc của mọi người. Bạch Lãng lúc này ý thức được mình đang run, cậu không dám nhìn vết thương trên tay Kỳ Tư Niên nữa, vì thế chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh, lại hỏi lần nữa: "Anh nhìn em nói, tay của anh, thật sự không sao ư?"

Kỳ Tư Niên vươn một bàn tay vuốt ve lưng Bạch Lãng, tưa như đang an ủi một con mèo xù lông. Anh nói: "Tôi chắc chắn mình không sao cả. Chỉ bị xước nhẹ thôi."

Bạch Lãng không nói gì nữa, chỉ nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của Kỳ Tư Niên, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế ven đường.

Cậu dùng tay che mặt lại, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Thủ trưởng, vừa rồi em...... có phải là giống người điên lắm không?"

Kỳ Tư Niên dùng bàn tay bị thương kéo tay Bạch Lãng, ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt Bạch Lãng, anh cười khẽ nói: "Không đâu, em rất dũng cảm, Bạch Lãng."