13° Bass (Âm Bass Quãng 13)

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rượu chanh.

Màn trời dần dần buông xuống, gió chiều thổi qua mặt, mang theo tiếng cười nói giòn giã của đám trẻ con bên hồ.

Màu chàm tối dần dần thấm vào từng tấc gạch thời trung cổ, ánh đèn màu cam thắp sáng dọc các con phố, soi sáng những bức tượng thiên thần trên các công trình kiến ​​trúc theo phong cách Baroque một cách trang trọng và linh thiêng.

Ánh mắt Bạch Lãng lướt qua ánh nến mờ ảo trên bàn, không chớp mắt nhìn người đàn ông tóc vàng ngồi bên đường chơi ghi-ta.

Một cô gái mặc áo đỏ trang điểm như người phụ nữ gypsy nhiệt tình xoay eo và hát khẽ:

"C'est une histoire qui a pour lieu (Đó là một câu chuyện diễn ra)

Paris la belle en l'an de Dieu......" (Paris xinh đẹp trong năm của Thiên Chúa)

Kỳ Tư Niên đóng menu lại, gọi thêm một ly rượu chanh cho Bạch Lãng, lúc này mới hỏi cậu: "Em không quen ngồi ngoài trời à?"

Bạch Lãng sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu ạ. Em chỉ cảm thấy Vienna đúng là Vienna. Dù ở ven đường cũng có thể gặp được Esmeralda[1] xinh đẹp."

Kỳ Tư Niên quay đầu nhìn cô gái kia, mà cô gái ấy cũng chú ý tới ánh nhìn của hai người, cúi đầu nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó mạnh dạn gửi tới Kỳ Tư Niên một nụ hôn gió.

Nụ cười trên gương mặt Kỳ Tư Niên không hề tắt, anh nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò người phục vụ đưa tiền thưởng cho cả cô gái và người đàn ông tóc vàng đang chơi ghi-ta.

"Cho dù đó là biểu diễn và ca hát cùng với chim bồ câu ở quảng trường thành cổ, hay một bản giao hưởng được trình diễn hay trên sân khấu Golden Hall hay Nhà hát lớn quốc gia, miễn là nó có thể chạm đến trái tim mọi người, đó là âm nhạc tuyệt vời." Kỳ Tư Niên tự nhiên rót cho Bạch Lãng một ly rượu, "Rượu chanh của Vienna khác với rượu chanh ở Đức và Ý, em nên thử đi."

Bạch Lãng nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly, phản ứng đầu tiên chính là: Trời ơi thần tượng của mình lại rót rượu cho mình?

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình thật sự buồn cười, vì thế cúi đầu cười: "Đây là nơi anh hay tới sao?"

Người phục vụ vừa bước vào đã đưa họ đến nơi này, trong lúc trò chuyện, anh ta dường như rất quen thuộc với Kỳ Tư Niên.

Lúc này người phục vụ mới bưng đồ ăn tới.

Kỳ Tư Niên gật đầu nói: "Cửa hàng này rất nổi tiếng với món súp thịt bò hầm. Tuy trang trí bình thường nhưng nó đã tồn tại hàng trăm năm rồi. Nghe nói đây là món súp thịt bò hầm mà Hoàng đế Franz yêu thích. Mỗi lần tới Vienna, tôi đều tới đây."

Người phục vụ mặc vest và quần tây, trên cánh tay khoác một chiếc khăn màu trắng, mỉm cười nói với Bạch Lãng: "Ông chủ của chúng tôi là một người đam mê âm nhạc cổ điển, vị trí này được dành riêng cho Chyi tiên sinh —— ông ấy là một fan trung thành của Chyi tiên sinh. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Chyi tiên sinh dẫn bạn tới đây đó."

Bạch Lãng hơi tròn mắt. Cảm thấy mình được chiều mà sợ.

Ánh mắt Kỳ Tư Niên trở nên ấm áp, anh nói: "Bai là nghệ sĩ đàn cello. Chẳng bao lâu nữa, có lê ông chủ của anh sẽ cố ý chừa một chỗ bên cạnh cho em ấy đấy."

"Vậy thì đúng là thật mong đợi rồi." Người phục vụ hơi khom lưng, bưng cho Bạch Lãng một bát súp thịt bò, đồng thời bày tủy xương bò và thịt bò đã nấu trong súp lên một chiếc đĩa xinh xắn rồi đặt lên bàn cho hai người.

"Chúc hai vị có một buổi tối vui vẻ." Hắn nho nhã lễ độ nói.

Súp goulash Vienna, cách chế biến và cách ăn đều mang nét đặc trưng truyền thống của Áo. Nước súp nhẹ nhàng và thơm ngon, những miếng thịt bò lớn được rưới nước táo và wasabi lên trên, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Tủy xương bò được phết lên bánh mì lúa mạch đen nướng cho đến khi dậy mùi thơm, ăn kèm salad rau bina và pancake thì thực sự không thể cưỡng lại được.

Bạch Lãng nuốt nước miếng, lúc này mới nhận ra mình đã đói đến bụng kêu ùng ục.

Ánh sáng ở không gian ngoài trời hướng ra đường đương nhiên không tốt bằng trong nhà, làn gió ấm áp và ánh hoàng hôn mờ nhạt mang đến cho mọi thứ một hương vị mơ hồ.

Trước mặt Kỳ Tư Niên là một miếng sườn nướng kiểu Áo, khác hẳn với món súp bò của Bạch Lãng. Bạch Lãng nhìn phần ăn trên đĩa của Kỳ Tư Niên, không biết có phải bị cơn gió đêm nồng nặc mùi rượu chanh làm say mê hay không, nhưng cậu không thể rời mắt.

Kỳ Tư Niên vẫn luôn nhìn cậu, anh nhướng mày, nói: "Người Trung Quốc hình như rất thích chia sẻ đồ ăn. Nếu em không ngại, chúng ta có thể chia nhau bữa ăn. Vừa lúc tôi cũng muốn ăn thử món súp thịt bò đã lâu rồi chưa ăn lại."

Bạch Lãng hơi sửng sốt, trong lòng lại ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Dạ, được ạ."

Kỳ Tư Niên dùng dao cắt đôi miếng sườn, đặt lên một chiếc đĩa sạch sẽ rồi đẩy đến trước mặt Bạch Lãng. Bạch Lãng nhìn miếng sườn màu caramen trên đĩa sứ trắng, giả vờ không để ý, cũng bắt chước anh, cắt thịt bò làm đôi đặt lên đĩa của Kỳ Tư Niên.

—— điều này khiến cho cậu có ảo giác trao đổi món đồ cá nhân vô cùng thân mật.

Sườn được nướng cho đến khi chín và có vị ngọt, nước cốt chảy ra khi bạn dùng dao cắt sườn. Thịt bò hầm mềm đến mức tan chảy trong miệng, gia vị vừa phải thấm vào từng thớ thít, nước súp trong và thơm ngon, kết hợp với bánh pancake đặc biệt của Áo, quả thực rất đáng để Kỳ Tư Niên cố ý đường vòng đến để nếm thử.

Kỳ Tư Niên trong khi ăn không nói gì, động tác tao nhã và tập trung, dường như đối với anh, đồ ăn trước mặt không khác gì bản nhạc trên sân khấu, dao nĩa trong tay chính là đàn và cây vĩ, đều có thể mang lại sự hoàn hảo.

Đợi cho tới khi Bạch Lãng ăn gần xong, anh mới đặt ly rượu xuống, dùng khăn ăn lau khóe miệng, nói: "Bạch Lãng, tháng sau em có rảnh không?"

Tim Bạch Lãng đập thình thịch, không nhịn được thẳng lưng: "Đương nhiên. Trước khi tới đây em đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu đến chết với Mahler. Em không có sự sắp xếp nào khác."

Cậu có một số linh cảm.

Quả nhiên, Kỳ Tư Niên mỉm cười nói: "Lễ hội âm nhạc Venice mời tôi, vào tháng sau đấy. Tôi định sắp xếp nhạc thính phòng, nếu em có hứng thú......"

"Có ạ! Đương nhiên là em có!" Bạch Lãng mạnh mẽ nói, gần như hơi run lên, "Thủ trưởng, có thể biểu diễn cùng em là ước mơ lớn nhất của em."

Cậu nghĩ nghị, sợ cảm thấy như thế còn chưa đủ, lại nhấn mạnh: "Cho dù là diễn ở đâu cũng không sao hết."

Kỳ Tư Niên nhìn đôi mắt của Bạch Lãng, ánh mắt anh hơi kinh ngạc, nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười.

Bạch Lãng đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì khả năng quản lý cảm xúc kém cỏi của mình, cậu mở chiếc khăn ăn trong tay ra giải thích: "Học nhạc cổ điển có ai mà không muốn phối nhạc thính phòng với anh, anh chính là Sean Chyi! Dù có phải đẩy lịch trình thì em cũng phải dành thời gian cho anh."

"Vinh hạnh của tôi." Kỳ Tư Niên nhẹ gật đầu, sau đó cũng không nhịn được bật cười, "Tôi rất vui khi em nghĩ như vậy. Bruno vẫn luôn lo lắng rằng em sẽ cảm thấy khó chịu với lịch trình như vậy—— em biết mà, đoàn E mới gia nhập vào đường đua thôi, không có gì quan trọng hơn một người nghệ sĩ giỏi."

Nghe vậy, trong lòng Bạch Lãng sầu muộn, sự nhiệt tình ban nãy trút đi hơn một nửa.

Hóa ra là sắp xếp của đoàn.

Cậu còn tưởng là......

"Thủ trưởng, em vẫn luôn rất tò mò, vì sao anh lại ký hợp đồng với đoàn E thế ạ?" Bạch Lãng chậm rãi hỏi.

Kỳ Tư Niên khác với những người khác, anh đã ký hợp đồng với một công ty, đồng thời còn có lịch hẹn với đoàn nhạc Berlin và các cuộc hẹn khác với các trường học nổi tiếng. Trong số những lựa chọn mà anh có, một đoàn nhạc như đoàn E có lẽ là lựa chọn khó nhìn thấy nhất. Điều mà những người ngoài như Bạch Lãng có thể biết là anh và quản lý Bruno đều đến từ BPO, hai người dường như có mối quan hệ thân thiết.

Kỳ Tư Niên không có trả lời ngay mà chỉ hơi dời ánh mắt đi, một lúc sau mới đặt ly xuống nói: "Có lẽ là vì tôi rất thích Vienna."

Câu trả lời của anh rất phù hợp, trong thái độ lịch sự của anh rõ ràng có một chút khoảng cách rõ ràng.

Bạch Lãng chợt nhận ra câu hỏi này có hơi không đúng đối với mối quan hệ của hai người họ.

Bạch Lãng không thể nói rõ trong mình cảm thấy thế nào, ánh mắt cậu ngơ ngác nhìn mặt bàn. Chỉ cảm thấy hình như ly rượu chanh của Vienna khá mạnh, khiến người khác choáng váng, nói toàn những lời sai.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

Nhạc thính phòng: Bố cục tương đối lỏng lẻo và giản dị, chỉ có một số nhạc cụ chơi cùng nhau. Trong đó có những bản tứ tấu, song tấu quen thuộc. Ngoài các nhạc cụ dây, còn có các hòa tấu piano và các nhạc cụ khác, hòa tấu gió, v.v., đều có thể coi là nhạc thính phòng.

[1] Nhân vật trong bộ phim và tiểu thuyết Thằng gù nhà thờ Đức Bà (khá hay.)



Chuyên mục đồ ăn ngon:

Súp goulash Vienna



Sườn nướng kiểu Áo



Salad rau bina



Pancake