1314

Chương 10: Ranh giới mơ hồ



Sau khi thi xong thì cũng đã đến cuối tuần.

Hôm nay vẫn là một ngày mưa dầm rả rích. Sáng sớm tinh mơ, Tần Chiêu thức giấc, anh vừa mở cửa thì liền bị một luồng gió mát lạnh mang theo cả hơi nước phả thẳng vào người, gió luồn qua cổ áo, thổi cả vào bên trong làm anh cảm thấy lạnh run. Anh hơi rùng mình một chút, quay trở vào trong phòng lấy một cái áo khoác mỏng mặc lên rồi mới đi ra ngoài.

Giang Ngộ Tuyết đã dậy từ sớm, bây giờ hắn đang ngồi ở trước hiên nhà, bận rộn chải lông, cắt móng cho một bầy tiểu động vật. Khung cảnh ấy, trông thật dễ thương và bình dị.

Tần Chiêu khẽ mỉm cười, bước chân vô thức đi nhanh hơn, anh đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, " Chào buổi sáng! "

" Yô~ Cậu dậy rồi à! Chào buổi sáng nha. Nào, ngồi xuống đây. " Giang Ngộ Tuyết cười rộ lên, vỗ vỗ chỗ trống ở kế bên, nói.

Tần Chiêu vui vẻ ngồi xuống. Anh vừa đặt mông xuống là mấy con mèo với mấy con thỏ liền chồm cả lên người anh. Anh cũng vui vẻ mà vuốt ve chúng.

" Hừ! Con mèo thối này! Mình cung phụng cho nó hơn một năm nay, pate, súp thưởng, dầu cá, đồ ăn, đồ chơi không thiếu thứ gì. Vậy mà nó chẳng cho mình ôm bao giờ, đụng tới nó một tí là nó liền gào mồm lên như thể là mình sắp ăn thịt nó không bằng ấy. Thế mà cứ thấy cậu là lập tức nhào tới! À không, không chỉ có cậu, trong nhà này ai cũng ôm nó được, trừ mình ra! Hứ, có cần phân biệt đối xử đến vậy không? " Giang Ngộ Tuyết chọt chọt con mèo Ragdoll lông trắng, bĩu môi lên án.

Tần Chiêu khẽ phì cười, " Có lẽ.... Là do nó có ấn tượng xấu với cậu chăng? Nhớ lúc nó mới về nhà được mấy ngày, cậu đã đè đầu nó ra cạo sạch lông của nó. Còn ép nó uống thuốc các kiểu. Nói ra thì ở trước mặt nó cậu luôn đóng vai ác, nó không ghét cậu mới lạ. "

" Đó còn không phải vì nó bị nấm da à? Mình đấy là vì tốt cho nó! "

" Nhưng mà nó cũng đâu có hiểu đâu! "

" Ài~ Không cãi với cậu vấn đề này nữa! Đi ăn sáng thôi! "

" Ừm. "

Ăn sáng xong, Tần Chiêu vốn dĩ định về phòng làm bài tập thì bị Giang Ngộ Tuyết kéo đi. Hắn nói, " Đến công ty ngồi làm cũng được mà! Đi thôi, cậu đến công ty ngồi chơi đợi mình, mình xử lý công việc xong thì chúng ta đi chơi. "

" Hả? " Tần Chiêu ngẩn ngơ, cũng không chú ý được rằng Giang Ngộ Tuyết đã kéo anh lên xe từ lúc nào. Đến khi hồi thần lại thì xe đã ra đến đường cao tốc.

Hầy, thôi, đã ngồi lên xe của người ta rồi, muốn xuống cũng không xuống được, Tần Chiêu cam chịu số phận, im lặng và ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa xe. Càng đi anh càng cảm thấy lạ, bởi vì cảnh vật xung quanh quá đỗi quen thuộc, đây không phải là đường về Holly sao?

Giang gia có 2 căn biệt thự, một căn là Du Nhiên biệt viện nằm ở ngoài ngoại ô, còn một căn là Holly - một căn hộ penthouses nằm trên cao ốc của tập đoàn tài chính Duật Vân trong trung tâm thành phố. Bình thường, anh và Giang Ngộ Tuyết sẽ ở tại biệt thự Holly, bởi vì ở đây sẽ thuận tiện hơn cho việc đi học và đi làm, cuối tuần và nghỉ hè, nghỉ đông thì mới về Du Nhiên biệt viện.

Cho đến khi xe dừng lại ở một tòa nhà cao tầng, phía trước có bia đá ghi mấy chữ " Tập đoàn tài chính Duật Vân " thì Tần Chiêu càng thêm hoang mang. Đúng, không sai đi đâu được, đây chính là lối vào của biệt thự Holly mà anh đã ở hơn 6 năm trời......

" Tuyết à, sao đột nhiên lại về nhà rồi? Không phải nói là đến công ty đi làm sao? " Tần Chiêu ngạc nhiên hỏi.

" Đây chính là công ty nha. Công ty của mình chính là ở đây, ở tầng số 4. "

" Hả? Thật sao? "

" Lừa cậu làm gì! Thực ra thì từ trước đến giờ mình vẫn luôn không nói cho cậu biết, nhưng mà tập đoàn Duật Vân là công ty của lão cha mình. Lúc mình khởi nghiệp, lão cha liền cho mình hẳn một tầng lầu để làm trụ sở, tính ra thì mình gần như không mất tiền thuê mặt bằng luôn, chỉ cần đóng thuế nhà đất mà thôi. Hơn nữa, lại không phải mất công đi xa. "

" Ò~ " Tần Chiêu gật gù. Anh cũng không biết phải nói gì nữa. Có một lão cha vừa giàu nứt đố đổ vách vừa sẵn sàng support như thế thì bảo sao Giang Ngộ Tuyết lại không thành công, không ưu tú được cơ chứ. So với hắn, anh đúng là thua kém quá nhiều. Nhưng mà anh không hề cảm thấy ghen tị, từ trong sâu thẳm trái tim anh, anh cảm thấy rằng Giang Ngộ Tuyết là thần, mà thần thì phải ở trong thiên đường, được hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp nhất.

" Chiêu à, dù sao thì cũng chỉ có 4 lầu, chúng ta leo thang bộ đi nhé? "

" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu. 4 tầng lầu cũng không tính là cao, ở trường học, ký túc xá của anh cũng nằm ở tầng 4, ngày nào anh cũng leo lên leo xuống mấy bận, đã sớm quen rồi.

Vừa nhìn thấy mặt của Giang Ngộ Tuyết ló vào công ty là cô thư ký Khương Tiểu Lê liền ào ào chạy tới, hớn hở nói, " Lão đại! Cậu đến rồi!! "

" Báo cáo viết xong chưa? " Giang Ngộ Tuyết lạnh lùng bổ một đao.

Khương Tiểu Lê liền xị mặt, " Ầy~ mới sáng sớm mà, tôi còn chưa kịp ăn sáng nữa a~ Ể, đây là ai vậy, người mới sao? Không đúng, cậu không phải nói người mới là con gái sao? Đây.... Sao mà lại biến thành con trai rồi? "

" Không phải là người mới, cậu ấy là bạn của tôi, dù sao thì cũng là người của tôi, không liên quan gì đến công ty nên cô không cần phải để ý cậu ấy đâu. Việc cô nên làm bây giờ là bảo phòng tài chính chuẩn bị mở họp khẩn cấp, 15 phút sau tập hợp ở phòng họp số 3. "

" Vâng. " - Nhắc đến công việc, Khương Tiểu Lê liền lập tức nghiêm túc lên, vội vàng chạy đi thông báo và chuẩn bị tài liệu để chuẩn bị mở cuộc họp.

Chờ Khương Tiểu Lê đi rồi, Giang Ngộ Tuyết liền dẫn Tần Chiêu về phòng làm việc của hắn. Tần Chiêu an tĩnh đi theo hắn, trong lòng anh bây giờ đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như là anh vừa bước qua được một ranh giới nào đó, nhưng anh lại không rõ ranh giới đó là gì, cảm giác thật sự rất mơ hồ.

Nhưng mà, cảm giác mơ hồ ấy rất nhanh đã bị một cảm giác gọi là vỡ mộng lấn át. Ờm..... Đây chính là văn phòng của tổng tài trẻ tuổi, niên thiếu hữu vi trong truyền thuyết đây sao? Sao mà lại không xịn sò như trên phim vậy nhỉ? Những chồng sách chất lung tung khắp nơi, chắn hết cả lối đi, rồi cả cái thùng rác chứa đầy những cục giấy vụn, nhiều đến mức đã tràn cả ra ngoài, những bản thảo tranh vẽ vứt lung tung khắp nơi, trên các bức tường dán kín các tờ giấy ghi chú đủ màu sắc. Tần Chiêu đảo mắt một lượt, đây có khác gì cái bãi chiến trường không cơ chứ!

Giang Ngộ Tuyết lần đầu dẫn bạn đến chơi, lại để bạn chứng kiến cảnh bừa bộn như này, hắn ngoài cười trừ thì cũng chỉ có thể vội vàng thu dọn bớt đồ đạc, " Ahaha.... Cái đó, Chiêu à, phòng có hơi bừa bộn, cậu đừng để bụng nhé. "

Tần Chiêu lắc đầu, cảm giác vỡ mộng kia thật sự chỉ vụt qua trong một khoảnh khắc mà thôi, bây giờ anh lại cảm thấy rất thương cho Giang Ngộ Tuyết, sự bừa bộn ấy chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy rằng hắn đã từng phải vất vả làm việc đến mức nào. Bởi vì chỉ có khi khối lượng công việc nhiều đến mức không còn chỗ để thở thì hắn mới để mặc cho mọi thứ trong phòng muốn ra sao thì ra. Chứ bình thường khi ở nhà, hắn vẫn luôn là một người rất gọn gàng ngăn nắp. Hôm nay, hình như anh vừa mới phát hiện ra được một mặt rất khác của hắn.

" Hầy~ Cậu muốn cười thì cứ cười đi. Mình a, lúc làm việc là cứ thích bới tung tất cả lên rồi quăng cái này chỗ nọ cái kia chỗ kia mới vừa cái nư của mình. Nói thật thì bình thường rất ít ai vào đây nên mình cũng lười dọn dẹp, mình sợ dọn rồi sẽ lỡ tay vứt mất một số bản thảo không nên vứt. Hơn nữa, thật sự thì cũng chẳng có thời gian đâu mà dọn, thành ra lâu dần nó liền biến thành bộ dạng luộm thuộm như vậy đấy. "

" Vì sao mình phải cười? Phòng làm việc của cậu thì nó có trông thế nào thì cũng là quyền của cậu mà. Hơn nữa, nếu như việc bày bừa khiến cho cậu cảm thấy thoải mái và có linh cảm hơn thì cậu cứ thoải mái bày bừa đi, dù sao thì việc này cũng đâu có vi phạm pháp luật đâu. "

Giang Ngộ Tuyết nghe thế thì hơi ngẩng người một chút rồi phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Vẫn là chỉ có cậu là hiểu mình! Được rồi, cậu ngồi ở đây mà làm bài tập đi, chờ mình xử lý xong công việc thì sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi. Đúng rồi, mở cánh cửa màu đen kia ra, bên trong có một ngăn tủ bí mật, mình giấu rất nhiều đồ ăn vặt. Cậu muốn ăn thì cứ tự nhiên, ăn xong thì nhớ đem rác ra ngoài vứt, đừng vứt ở trong phòng. Còn nếu như không muốn làm bài tập thì ở đây cũng có máy chiếu, còn có cả kết nối mạng, muốn xem phim gì cũng được, chỉ là đừng mở âm thanh to quá, cách âm ở phòng này không tốt lắm đâu."

" Ừm. "

" Vậy nhé, mình đi nhé. "

" Ừm. Bye bye! "

" Bye bye! " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền lập tức quay đầu rời đi.

Chỉ còn lại một mình ở trong văn phòng, Tần Chiêu liền lôi bài tập ra làm. Anh vốn dĩ cũng muốn giúp Giang Ngộ Tuyết sắp xếp lại cái mớ hỗn độn này, nhưng mà sau đó thì anh chợt nhận ra rằng anh hoàn toàn không hiểu một chút gì về đồ đạc và quy luật sắp xếp đồ đạc của hắn. Vì thế anh sợ rằng nếu như anh đụng vào thì sẽ làm mọi thứ của hắn rối tung lên và ảnh hưởng đến công việc của hắn, vậy nên là dứt khoát không làm luôn.

Giang Ngộ Tuyết bận ngược bận xuôi đến khoảng 1h chiều thì mới bận xong, chạy về phòng thì thấy Tần Chiêu vẫn còn đang ngồi làm bài tập.

" Chiêu à, đi thôi, công việc của mình xong rồi, ra ngoài chơi thôi. "

" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu, nhanh chóng thu dọn sách vở rồi ôm cặp chạy theo Giang Ngộ Tuyết, " Samoyed. "

" Hửm? "

" Mình cũng vừa ăn xong bữa trưa, bây giờ mà đi ăn chè là chắc chắn ăn không nổi đâu. Vì thế chúng ta tìm chỗ khác chơi một hồi rồi hẵng đi ăn chè, được không? "

" Được nha. Vậy cậu muốn đi đâu? "

" Bên ngoài trời nóng, chắc chắn không thể chơi ở ngoài trời rồi, vào trung tâm thương mại đi có được không? Game center ở trong trung tâm thương mại có điều hòa á. "

" Được. Đi thôi! " Giang Ngộ Tuyết không hề do dự, lập tức mỉm cười và nắm tay kéo Tần Chiêu đi.

Game center trong trung tâm thương mại ngày cuối tuần tấp nập người ra kẻ vào, người lớn có, con nít cũng có, bầu không khí cực kì ồn ào náo nhiệt.

Tần Chiêu đã khá lâu rồi không đến đây chơi, thế nên anh chơi rất nhiệt tình, mấy trò chơi quen thuộc đều chơi qua một lần. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, nếu như không phải vì cái bụng đã biểu tình kêu đói thì Tần Chiêu vẫn còn muốn chơi tiếp.

Sau khi chơi xong, hai người liền đi đến tiệm đồ ngọt kia. Đó là một cửa tiệm nhỏ, tên là Lục Ký, nằm trên một con đường nhỏ không quá sầm uất, bên trong tiệm cũng không quá khang trang và bắt mắt, bàn ghế đều đã cũ, cũng không có những góc decor xinh xắn như những cửa hàng đồ ngọt đương thời, nơi đây mang đậm màu sắc của một hàng quán xưa cũ, làm cho người ta có cảm giác như là đang quay về thời điểm 30- 40 năm về trước vậy. À, mà bản thân cửa tiệm này cũng đã có hơn 50 năm tuổi đời rồi chứ không ít. Nhưng mà nhờ được cái là ở gần trường học, giá rẻ mà đồ ăn lại ngon nên được rất đông học sinh đến ăn, căn bản là không lo vấn đề doanh thu.

Chủ của cửa tiệm là một bà lão trông đã ngoài 70, tuy tuổi đã cao, nhưng bà vẫn rất nhanh nhẹn và minh mẫn. Vừa trông thấy Giang Ngộ Tuyết đến, bà liền rất vui vẻ chào hỏi, " Ấy dô, Tiểu Giang! Cháu lại đến nữa rồi, còn đem theo cả bạn nữa. Tốt quá rồi, tốt quá rồi, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, bà tính rẻ cho các cháu! "

" Vâng. Vậy thì bọn cháu sẽ không khách sáo đâu ạ. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười đáp, sau đó thì cùng Tần Chiêu gọi một số món ăn. Bởi vì giờ này đang là giờ ăn chiều, vì thế quán có phục vụ thêm cả mì xào và cơm chiên. Giang Ngộ Tuyết gọi một phần mì xào thịt bò, Tần Chiêu gọi một phần cơm chiên trứng, sau đó thì gọi thêm một vài món ngọt để tráng miệng.

Chờ khi bà chủ quay đi rồi Tần Chiêu mới ghé tai Giang Ngộ Tuyết hỏi nhỏ, " Cậu có quen biết bà ấy hả? "

Giang Ngộ Tuyết gật đầu, " Ừm, mình có đến ăn vài lần, bởi vì quả tóc siêu nổi bật này mà bà rất nhanh đã nhớ mình. "

" Ò~ "

Một lát sau, đồ ăn được bưng ra. Người bưng đồ ra là một cậu nhóc trông chừng 14- 15 tuổi, làn da trắng nõn, dáng dấp thanh tú. Tần Chiêu nhìn thấy cậu thiếu niên ấy thì rất ngạc nhiên, nhưng cũng im lặng không nói gì. Anh chờ cậu đi rồi mới nhỏ giọng thốt lên, " Cậu ta sao mà lại ở đây nhỉ? "

" Sao thế? Người vừa nãy có vấn đề gì sao? "

" Rất có vấn đề luôn á. Cậu có biết người đó là ai không? "

" Biết rồi thì hỏi cậu làm gì nữa. " Giang Ngộ Tuyết nhún vai, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nhai.

" Ờ há! Mình nói cho cậu nghe, người vừa nãy là Tiêu An An, là học sinh của trường chúng ta, lớp 12A1. Cậu ta ấy à, năm nay chỉ mới 15 tuổi thôi đấy, nhỏ hơn cả chúng ta luôn. "

" Hả? 15 tuổi? Vậy thì phải học lớp 9 chứ sao lại là lớp 12? "

" Thì nhảy lớp nha. Người ta là thần đồng đó. Lần nào thi cũng được hạng nhất. "

" Ò. Vì thế, cậu ngưỡng mộ người học giỏi sao? Nhớ rõ ràng đến vậy! "

" Không phải. Mình nhớ cậu ta là vì năm ngoái, lúc mà mình mới nhập học thì đã phát sinh một chuyện cực kì ầm ĩ liên quan đến cậu ta. Chuyện này thật sự là rất kỳ ba, có một nữ sinh ái mộ Tiêu An An, nên viết thư tình cho cậu ta. Sau đó, mẹ của cậu ta phát hiện ra bức thư đó, và lên trường làm ầm làm ĩ lên, làm đến mức con gái nhà người ta xấu hổ đến không biết giấu mặt đi đâu rồi sau đó thì cô ấy cũng chuyển trường luôn. Năm đó chuyện này lưu truyền rất lâu. Mình càng nghe càng thấy không hiểu. Chỉ là một bức tình mà thôi, ở độ tuổi này có cảm tình với bạn khác giới cũng là rất bình thường. Thế nên có nhất thiết phải làm ầm lên như vậy không? "

" Ò. Vậy thì có liên quan gì đến việc hôm nay cậu ta xuất hiện ở đây? "

" Thì đó, vấn đề đã lộ rõ rồi kìa. Từ việc bức thư tình là đã có thể thấy được rằng mẹ của Tiêu An An là một người phụ nữ cuồng kiểm soát, hơn nữa bà ta chỉ muốn Tiêu An An học tập. Thế nên làm gì mà có chuyện cho cậu ta đi làm mấy công việc chân tay như này chứ. Cậu không cảm thấy hôm nay cậu ta xuất hiện ở đây, còn đi làm phục vụ bàn là rất kỳ lạ sao? "

" Ừm~ cậu nói cũng có lý, là rất kỳ lạ luôn. Nhưng mà kệ đi, chuyện cũng đâu có liên quan gì đến chúng ta. "

" Ò~ "

" Không nói cái này nữa, Chiêu à, hỏi cậu chuyện này nhé. "

" Ưm, hỏi đi. "

" Cậu có người mà cậu thích chưa? "

Tần Chiêu hơi khựng lại một chút, lúng túng hỏi lại, " Cậu.... Hỏi cái gì làm gì? "

" Tò mò thôi. Vừa nãy cậu nói, ở độ tuổi này thì có cảm tình với bạn khác giới là chuyện rất bình thường. Vì thế mình cũng tò mò rằng cậu đã có cảm tình với ai hay chưa ấy mà. "

" Mình... Mình không có! Vậy... Còn cậu thì sao? "

" Mình á? Không nói cho cậu nghe đâu! "

" Ê~ cậu chơi xấu! "

" Haha~ Thực ra thì mình chưa từng nghĩ đến việc này, đối với mình bây giờ thì chỉ có học tập và công việc mà thôi, yêu đương gì đó đều quá xa xỉ rồi. Đa phần con gái đều cần rất nhiều quan tâm và chăm sóc, mà mình thì lại chẳng có thời gian để làm việc đó, đến trưởng công chúa và nha đầu Cẩm Thư kia mình còn chưa thể chăm sóc cho đàng hoàng thì lấy thời gian đâu nữa mà quan tâm, chăm sóc cho con gái nhà người khác chứ. "

" Ò. Mà Tuyết nè, mình vẫn luôn tò mò rằng, cậu vì cái gì mà lại liều mạng làm việc đến thế chứ? Mỗi ngày nhìn thấy cậu thì không phải là đang học bài thì thì cũng là đang làm việc. Cậu cũng chỉ mới 16 tuổi, thanh xuân ngắn như vậy, cậu tại sao lại không cho phép bản thân thoải mái một chút, mà lại phải ép buộc bản thân đến như thế chứ? "

" Chiêu à, lão cha của mình năm nay đã hơn 60 tuổi rồi, đã đến tuổi đủ để gọi là già rồi. Mình không biết rằng ông ấy còn có thể chống đỡ cái nhà này thêm bao nhiêu năm nữa, có lẽ là 10 năm, 5 năm, 3 năm, hoặc cũng có thể là ngay ngày mai ông ấy sẽ ngã xuống. Tương lai rất khó đoán mà. Ví dụ như có một ngày lão cha ngã xuống rồi, thì ai sẽ là người chống đỡ cái nhà này? Trưởng công chúa không được, nàng ấy thuộc kiểu phụ nữ của gia đình, bảo nàng ấy chăm sóc dạy dỗ con cái hoặc là làm một quý phu nhân nhàn nhã thì nàng ấy có thể làm được, còn làm được rất giỏi, nhưng mà nếu như bảo nàng ấy ra ngoài kiếm tiền, bon chen với xã hội thì nàng ấy thật sự không làm được. "

" Còn caca, anh ấy đã có gia đình nhỏ của anh ấy, có chị dâu và bé Đào cần anh ấy chăm sóc. Còn Cẩm Thư, em ấy thì vẫn còn quá nhỏ, gánh vác không nổi trách nhiệm lớn đến như vậy. Thế nên, quanh đi quẩn lại, chỉ còn mình là người đủ khả năng để gánh vác và chống đỡ cái nhà này mà thôi. Chiêu à, mình không phải đang ép buộc bản thân, mình chỉ là trưởng thành sớm hơn mọi người một chút, nhìn thấu được nhiều việc hơn, vì thế mới nỗ lực nhiều hơn. Chiêu à, cậu không cần phải lo lắng cho mình đâu, bởi vì trừ suy nghĩ về trách nhiệm, mình còn có đam mê rất lớn đối với công việc của mình, mỗi công việc mà mình đang làm, mình đều rất thích. Nếu như thật sự buộc mình phải ngừng làm việc thì mình sẽ cảm thấy cực kì bức rứt và khó chịu, cảm giác sẽ giống như là bị rút rỗng cả linh hồn vậy. "

Tần Chiêu, " Shhhh... Ai dô~ cậu chính là mẫu người cuồng công việc trong truyền thuyết đó sao? "

" Haha, cũng có thể nói như vậy. Lao động là vinh quang mà. Hơn nữa lao động là có thể kiếm tiền, có tiền rồi thì có thể mua mô hình nè, đi xem phim nè, đi du lịch nè, mua y phục mới nè, mua đồ ăn ngon nè. Tiền không phải là vạn năng, nhưng mà mua được rất nhiều niềm vui nho nhỏ. Tích tiểu thành đại, niềm vui nho nhỏ tích lũy được nhiều rồi sẽ trở thành hạnh phúc lớn. Vì thế, tiền mua được hạnh phúc đấy. "

Tần Chiêu khẽ phì cười, " Được rồi, cậu nói gì cũng đều đúng. "

" Hehe~ "