1314

Chương 21: Không muốn cậu hiểu lầm



Ngày hôm sau, 8 giờ sáng mọi người tập trung ở trường rồi lên xe và khởi hành đi đến điểm thi. Lần này đi, không chỉ có đội tuyển tranh biện tiếng anh mà còn có các đội tuyển khác nữa như là đội tuyển ngữ văn, đội tuyển toán, đội tuyển vật lý, đội tuyển hóa học và cả đội tuyển sinh học nữa. Thêm cả giáo viên dẫn đội nữa thì nhân số tổng cộng cũng gần một trăm người, ngồi đầy hai chiếc xe buýt loại 50 chỗ.

Rong ruổi cả ngày trời, khi đến được khách sạn thì trời cũng đã sập tối. Mùa đông trời tối rất nhanh, chỉ mới sáu giờ chiều mà trời đã tối mịt, phố xá đã lên đèn sáng trưng.

Giang Ngộ Tuyết nhìn bảng phân chia phòng ngủ mà xị mặt, một phòng 6 người, hắn và Kiều Tiểu Mạnh cùng 4 người nữa cùng một phòng, còn Tần Chiêu thì ở phòng khác. Đã vậy lại còn không được phép đổi phòng.

Tần Chiêu thấy hắn không vui thì nhẹ nhàng an ủi, " Thôi mà, mình ở ngay phòng đối diện thôi chứ có đi đâu xa đâu. Tuyết à, đừng xị mặt ra đó nữa, mau vào trong tắm rửa đi, đợi cậu tắm xong thì chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, được không? "

" Hầy~ được thôi! Hết cách rồi! " Giang Ngộ Tuyết mặt buồn thiu, tiu nghỉu kéo vali đi về phòng.

Tần Chiêu cũng nhanh chóng trở về phòng của mình. Phòng của anh cũng là phòng 6 người, nhưng mà trừ Lục Thừa Phong ra thì anh không quen ai cả, bọn họ đều là người bên đội tuyển toán. À, có Lê Gia Hưng là anh có chút ấn tượng, chính là cậu nhóc thiên tài trên khối 12 kia.

Trong phòng chỉ có 1 phòng tắm duy nhất, mọi người đều tranh nhau để dùng. Tần Chiêu nhìn đồng hồ, bụng đã đói meo, nhưng chờ đến lượt anh tắm thì vẫn còn rất lâu, vì thế anh quyết định chạy sang chỗ Giang Ngộ Tuyết. Và thật trùng hợp, Giang Ngộ Tuyết cũng vì không có phòng nên vẫn chưa tắm.

" Tuyết à, bây giờ dẫu sao cũng phải chờ rất lâu, hay là chúng ta xuống dưới sảnh, ăn tối trước đi rồi hẵng lên tắm sau. "

" Thôi, ngày mai rồi tắm. Đi thôi, đi ăn cơm! Kiều Tiểu Mạnh, đi thôi! "

" Ò~ " Kiều Tiểu Mạnh đang nằm bấm điện thoại, nghe thấy tiếng gọi thì nhanh chóng bật dậy và lon ton chạy theo.

Ba người cùng nhau đi xuống dưới sảnh, hôm nay do khách sạn đã được trường học bao trọn nên đầu bếp đã sớm chuẩn bị suất ăn cho học sinh.

Lúc Giang Ngộ Tuyết đang đứng suy nghĩ xem nên mua loại đồ uống nào thì bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn, đằng sau còn vang lên một giọng nói quen thuộc, " Bé tóc trắng, là em sao? "

Giang Ngộ Tuyết ngạc nhiên, vừa quay đầu liền gặp đúng người quen. Hắn cười rộ lên, " Cảnh Nhàn ca! "

" Ồ! Đúng thật là em à! "

Giang Ngộ Tuyết vui mừng khôn xiết, nhào tới ôm Lâm Cảnh Nhàn một cái thật chặt, " Nhàn ca à, anh về rồi mà sao không nói cho em? Anh về khi nào thế? "

" Chỉ vừa xuống máy bay chưa bao lâu. Đúng rồi, em sao lại ở đây? "

" Ài, đi tham gia một cuộc thi đấu. Còn anh? Sao lại ở đây? "

" Qua đây ăn cơm thôi. "

" Hơ~ chạy cả nửa cái thành phố chỉ để ăn cơm thôi hả? Anh cũng đủ rảnh rỗi nhỉ. "

" Anh chính là rảnh rỗi* mà. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Anh còn chơi chữ nữa à! "

(*: tên của Lâm Cảnh Nhàn là chữ nhàn này 嫻, chữ này mang ý nghĩa là văn nhã, ưu mĩ. Còn nhàn rỗi là chữ nhàn này 閒. Hai chữ này cách viết lẫn cách đọc đều khá tương tự nhau, đều được đọc là " xián ".)

Lâm Cảnh Nhàn cũng phì cười, " Đùa tí thôi. Anh sang đây là để gặp lại vài đứa bạn cũ, cũng đã rất lâu rồi bọn anh không gặp nhau. Ể, đó là bạn của em sao? " Lâm Cảnh Nhàn nhìn qua Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh đang đứng chờ Giang Ngộ Tuyết ở cách đó không xa.

" Đúng. " Giang Ngộ Tuyết gật đầu, vẫy tay gọi hai người đến và giới thiệu, " Giới thiệu với các cậu, đây là Lâm đại ca, Lâm Cảnh Nhàn. Anh ấy lớn hơn chúng ta 9 tuổi. Tớ và anh ấy quen biết cũng khá lâu rồi, cũng tính là bạn thân lâu năm. Còn đây, là Tần Chiêu trước kia em hay kể với anh đó. Và đây là Kiều Tiểu Mạnh, bạn học cùng lớp. "

Lâm Cảnh Nhàn gật đầu chào và mỉm cười, nói, " Xin chào, Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh. "

Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh cũng gật đầu chào lại, " Xin chào, Lâm đại ca. "

Ánh mắt của Lâm Cảnh Nhàn bỗng xoáy vào Tần Chiêu, y nói, " Tần Chiêu, chúng ta trước kia tuy chưa từng gặp nhau, nhưng mà anh đã nghe bé tóc trắng kể rất nhiều về em. Lần này gặp mặt, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Em rất giống với hình tượng trong trí tưởng tượng của anh. "

" Cảm... Cảm ơn Lâm đại ca. " Tần Chiêu gật đầu, có chút bối rối. Không hiểu sao anh lại cảm giác được một sức ép vô hình đến từ Lâm Cảnh Nhàn, thậm chí là có một chút chán ghét và thù địch, dù là anh và y chỉ mới lần đầu gặp nhau và căn bản là không có bất cứ mâu thuẫn gì.

Lâm Cảnh Nhàn không biết được Tần Chiêu đang nghĩ gì, vì thế y liền nói, " Nè, hai đứa sẽ không để ý cho anh mượn bé tóc trắng một chút chứ? Bạn bè nhiều năm không gặp, nên cần tâm sự một chút. "

" À.... Không đâu. " Tần Chiêu nhỏ giọng đáp, nói rồi liền kéo Kiều Tiểu Mạnh rời đi.

Giang Ngộ Tuyết nhất thời cũng không thể nhận ra được tâm tư của Tần Chiêu, liền vui vẻ cùng Lâm Cảnh Nhàn ra một bàn khác và ngồi ăn cùng y, vừa ăn vừa trò chuyện.

" Nhàn ca, lần này anh về nước thì còn đi nữa không? "

" Không đi nữa. Lần này về là để tiếp quản công ty đó. Lão Lâm cũng già rồi, dã tâm của đám con riêng của ông ta cùng càng ngày càng lớn rồi, trận chiến này anh đã đánh hết mười năm, cũng nên kết thúc rồi. Anh không ham hố gì khối tài sản của ông ta, nhưng mà trong đó còn có một phần của mẹ anh, vì thế anh phải lấy lại một phần đó. Đợi xử lý xong chuyện này rồi thì anh muốn nghiêm túc theo đuổi ước mơ thời niên thiếu. "

" Ò~ Chuyện nhà anh em không hiểu lắm, nhưng mà ở trên thương trường, nếu như có khó khăn gì thì anh cứ tìm em, nếu em giúp được thì nhất định sẽ giúp hết mình! "

Lâm Cảnh Nhàn khẽ phì cười, " Được! Anh ghi nhớ lời này của em rồi nhé! "

" Ừm. Em nói được thì sẽ giữ lời mà. Ể, mà ước mơ thời niên thiếu của anh là gì vậy? "

" Làm giáo viên. "

" Làm giáo viên? Dạy môn gì? "

" Môn gì cũng được. Kỳ thực anh không hi vọng là sẽ được đứng lớp ở các trường đại học lớn hay là các trường học nổi tiếng, anh muốn làm giáo viên tình nguyện, đến các vùng núi, các vùng sâu vùng xa mà mọi người đều không muốn đến. Anh chỉ đơn giản là muốn dạy học, muốn chơi với trẻ con. Em còn nhớ A Lỗ không? "

Giang Ngộ Tuyết lắc đầu, " Nhớ mới lạ. "

Lâm Cảnh Nhàn phì cười, " Cũng phải, cũng đã 10 năm rồi, có lẽ cũng chỉ có mỗi anh là còn nhớ. Năm đó, trường chúng ta đi làm công tác tình nguyện ở trên núi Dã Vi, tại thôn Không Quỳ, anh gặp được A Lỗ. Đứa bé đó gầy còm, đen nhẻm, trên mặt lúc nào cũng dính bùn, nhưng mà đôi mắt của nó rất sáng, nó bám lấy anh, đòi anh dạy nó đọc chữ. Anh cũng dạy cho nó, nó học rất nghiêm túc. Nó còn nói với anh, nó sẽ học thật giỏi, rồi đến thành phố lớn, tìm một công việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để về xây nhà cho bố mẹ. Lúc A Lỗ dẫn anh về nhà của nó, đó là ngôi nhà đất lụp xụp ở trên sườn núi, cảm giác yếu ớt đến mức chỉ cần một ngọn gió lớn thôi là đã có thể thổi bay. Trong một khoảnh khắc đó, anh đột nhiên hiểu ra được rất nhiều điều, cũng bắt đầu có quyết tâm muốn trở thành một giáo viên và đến những vùng như thế này để đồng hành cùng những đứa trẻ này. Tri thức là thứ kiến tạo nên tương lai, anh không dám bảo đảm là sẽ có thể đem đến cho những đứa trẻ đó một tương lai tươi sáng, nhưng mà anh hi vọng rằng có thể đem đến cho bọn chúng một chút kiến thức, một chút hi vọng và một chút động lực. Hoặc là chỉ đơn giản là làm bạn với chúng, khiến cho cuộc sống của chúng có thêm một chút niềm vui nho nhỏ, khiến cho chúng cảm thấy được là giữa cuộc đời đầy rẫy khó khăn và gian khổ này vẫn còn một chút gì đó vui vẻ và đáng để hi vọng vào ngày mai. "

" Oa~ ước mơ của anh vĩ đại ghê! "

" Vậy sao? "

" Tất nhiên rồi! Hầy, con người của em ấy à, không chịu nổi khổ cực, ngày một ngày hai thì còn có thể cắn răng chịu đựng được, chứ năm này qua năm khác thì không thể nào đâu, thế nên cả đời này chắc cũng không bao giờ dám suy nghĩ đến việc đi làm giáo viên tình nguyện ở những vùng núi sâu như vậy đâu. Vì thế, ở trong mắt em, những ai dám tình nguyện đi làm những công việc như vậy đều là anh hùng, là những người cực kỳ cực kỳ dũng cảm và rất giàu lòng nhân ái. "

Lâm Cảnh Nhàn khẽ cười, một giọng cười chua chát, " Cũng chỉ có em mới nghĩ được như thế và cũng chỉ có em mới ủng hộ anh như thế. "

" Sao thế? Cha của anh..... Không ủng hộ anh làm công việc này sao? "

" Không đơn giản là không ủng hộ. Mà là tìm mọi cách để ngăn cản. Ông ta muốn anh trở về kế thừa gia nghiệp cho ông ta yên tâm hưởng phúc. Mấy đứa con riêng của ông ta thì chẳng có đứa nào là ra hồn, là nam thì suốt ngày uống rượu, đua xe, là nữ thì hết shopping rồi làm đẹp, du lịch sang chảnh. Nói chung là cả một đám chỉ biết ăn chơi và đốt tiền, chẳng có lấy một đứa chuyên tâm vào sự nghiệp. Ngày xưa, ông ta không vừa mắt nhất chính là anh, nhưng mà bây giờ anh ở Stanford tốt nghiệp thạc sĩ, từ năm 2 đại học đã bắt đầu đi thực tập, thế nên luận học vấn hay là luận năng lực nghiệp vụ, anh đều có. Tuy rằng không dám nói là có bao nhiêu ưu tú, nhưng mà so với đám con riêng kia thì anh vẫn ưu tú hơn hẳn. Vì thế, Lâm lão gia tử mới bắt đầu để mắt đến anh. Nhưng mà anh từ lâu đã không muốn để ý ông ta. Bất quá anh vẫn phải giả vờ một chút, dù sao thì đồ của mẹ anh vẫn đang còn nằm trong tay ông ta, anh phải lấy về. "

" Ừm~ " Giang Ngộ Tuyết gật gù, " Chuyện gia đình của anh quá phức tạp, em không hiểu. Nhưng mà em ủng hộ anh. Sau này khi anh vào núi làm giáo viên, nếu như trên đó thiếu cái gì thì cứ nói với em, em sẽ mua rồi gửi lên cho anh, em thiếu cái gì chứ không thiếu tiền. Hơn nữa nếu như có thể đóng góp được chút gì đó cho những đứa trẻ nơi vùng sâu vùng xa đó thì em sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ. "

" Được thôi. Về sau phải làm phiền Tiểu Giang tổng mua sách vở cho các em nhỏ rồi! "

" Haha, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi! "

Bên này Giang Ngộ Tuyết nói cười vui vẻ với Lâm Cảnh Nhàn thì bên kia Kiều Tiểu Mạnh đang tích cực hóng hớt.

" Lão Tần, soái ca đó là ai vậy? "

Tần Chiêu có chút hậm hực đáp, " Tớ nào biết! Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, tớ với anh ta là lần đầu tiên gặp mặt. Ok? "

" Chậc, thế à? Lão Tần à, cậu phải đề phòng y đi nhé! Cái tên Lâm đại ca này rất có khả năng sẽ tình địch của cậu đó! "

" Hả? "

" Cậu xem ánh mắt của anh ta nhìn Giang đại thần đi, có chỗ nào là giống ánh mắt của bạn bè bình thường cơ chứ! Hơn nữa theo kinh nghiệm của tớ, đó chính là ánh mắt si tình của kẻ yêu thầm đấy! "

" Cậu quả nhiên là một chuyên gia tình yêu nhỉ! " Tần Chiêu nhăn mặt.

" Ê, tớ không có nói đùa đâu đấy. Cậu nếu như không nhanh tay thì Giang đại thần nhất định sẽ bị anh ta cướp mất đấy. "

Tần Chiêu im lặng hồi lâu rồi nói, " Vậy thì đã sao chứ! Tớ đến tư cách để tranh giành cũng không có, cậu hiểu không? "

Kiều Tiểu Mạnh lắc đầu, " Không hiểu! Cái gì mà lại gọi là đến tư cách để tranh giành cũng không có? Lẽ nào hai người đó yêu nhau rồi sao? Không, tớ không cảm thấy như vậy. Trong ánh mắt của Giang đại thần không có tình yêu. Vì thế, chỉ cần bọn họ còn chưa yêu nhau thì cậu vẫn còn cơ hội. "

" Kiều Tiểu Mạnh, cậu không phải là tớ, cậu cái gì cũng đều không hiểu, vì thế đừng nói những lời như thế. Có những chuyện, cậu nhìn thấy như vậy, nhưng mà chưa chắc đã là như vậy. Nỗi khổ tâm của tớ, tớ căn bản là không muốn xé ra cho bất kì ai nhìn thấy. Hi vọng cậu có thể hiểu. " Tần Chiêu nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.

Kiều Tiểu Mạnh ngơ ngác luôn, " Uầy~ tức giận rồi sao? À không, là ghen rồi sao? Ừm. Khẳng định là ghen rồi! Chậc, chuẩn bị có kịch hay để xem rồi~ "

Tần Chiêu trở về phòng, chán nản mà vùi đầu vào trong chăn. Bây giờ anh cực kỳ muốn khóc, nhưng không hiểu sao lại không thể khóc. Anh biết, Giang Ngộ Tuyết là một người rất rất nổi bật, kẻ theo đuổi hắn rất nhiều, có nữ có nam, đếm không kể xiết. Nhưng chưa từng có ai khiến cho anh có cảm giác bị uy hiếp như Lâm Cảnh Nhàn.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh gặp Lâm Cảnh Nhàn, nhưng trước đó anh cũng đã từng rất nhiều lần nghe về y. Lâm Cảnh Nhàn, đại thiếu gia của nhà họ Lâm. Lâm gia là một nhà giàu mới nổi, được truyền thông tung hô rất dữ dội, Lâm lão gia tử bây giờ có thể xem như là người có sức ảnh hưởng nhất nhì trên các kênh truyền thông xã hội. Xét về gia thế, anh thua xa Lâm Cảnh Nhàn.

Còn xét về thời gian quen biết, anh cũng thua nốt. Lúc trước, trong những lần đi chơi cùng nhóm bạn của Giang Ngộ Tuyết, anh từng loáng thoáng nghe Tiêu Tử Văn và Trác Chi Lan nhắc đến Lâm Cảnh Nhàn. Nghe nói Lâm Cảnh Nhàn và Giang Ngộ Tuyết quen biết nhau từ hồi Giang Ngộ Tuyết chỉ mới 4 tuổi, nếu như tính đến nay thì cũng đã 12 năm rồi. Còn anh, chỉ mới 6 năm, ít hơn gấp đôi luôn.

Không chỉ thế, từ sau khi anh được phép đến công ty của hắn chơi, anh đã nghe được không ít lời bàn tán về Lâm Cảnh Nhàn. Mà chủ yếu đều là lời khen ngợi. Đa phần người trong công ty đều rất tâng bốc Lâm Cảnh Nhàn, bởi vì trong thời gian Giang Ngộ Tuyết khởi nghiệp, Lâm Cảnh Nhàn đã giúp đỡ rất nhiều.

Vì thế, so với một người vừa có gia thế vừa có năng lực, lại vừa có tình cảm gắn bó vượt quá 10 năm với Giang Ngộ Tuyết như Lâm Cảnh Nhàn, Tần Chiêu anh có cái gì để tranh giành với y chứ? Và ví dụ như là anh giành được rồi thì anh phải lấy cái gì để giữ chân hắn cơ chứ? Anh cái gì cũng không có, thậm chí là thời điểm hiện tại vẫn đang còn ăn bám hắn, thế nên anh nghĩ, bản thân đến tư cách để tranh giành cũng không có.

Hơn nữa, xuất thân của Giang Ngộ Tuyết cũng rất hiển hách, ông nội là cựu chiến binh, từng nhiều lần lập công cho đất nước, cha hắn thì là chủ của một tập đoàn lớn, anh trai của hắn bây giờ cũng đang là một đặc chủng binh. Bản thân hắn cũng là một người tài giỏi và cực kỳ có bản lĩnh. Mà bản thân Tần Chiêu anh thì có được cái gì? Ông bà nội đang ngồi tù, cha đã chết, mẹ thì rất có thể là kẻ giết cha. Gia đình của anh là một mớ hỗn độn, xuất thân của anh thật là thấp kém đến mức anh cũng không dám nhìn thẳng, vì thế, cho dù anh thành công giữ được Giang Ngộ Tuyết ở bên thì chưa chắc gia đình hắn đã chịu chấp nhận anh. Một gia đình gia giáo như vậy, làm sao mà có thể chấp nhận nổi một kẻ xuất thân từ một nơi hỗn loạn như vậy được chứ.

Tình cảm anh dành cho hắn ngay từ đầu đã định trước là sẽ không có kết quả tốt rồi. Anh muốn chôn chặt tình cảm này trong tim, im lặng mà làm bạn với hắn, nhưng mà..... trái tim thật sự rất đau.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Tần Chiêu cũng không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ khi nào, lúc anh lần nữa tỉnh táo trở lại thì trời đã tờ mờ sáng. Nhìn đồng hồ thì thấy đã 5h rưỡi sáng. Tần Chiêu khẽ thở dài, xoa xoa cánh tay bị tê mỏi do nằm không đúng tư thế rồi ngồi dậy đi lấy áo quần và vào nhà tắm để tắm.

Tắm xong, anh định đi đến phòng gym để khởi động gân cốt một chút, có điều vừa mở cửa phòng ra thì phòng đối diện cũng mở cửa, đối phương là Giang Ngộ Tuyết. Hai người không hẹn mà gặp, tựa như là tâm ý tương thông vậy. Giang Ngộ Tuyết cười rộ lên, vui vẻ nói, " Chào buổi sáng nha. "

Tần Chiêu cũng mỉm cười, " Chào buổi sáng. "

" Cậu tính đi đâu vậy? "

" Đến phòng gym, buổi sáng nên khởi động gân cốt một chút chứ không là dễ mỏi lưng mỏi cổ lắm. "

" Ừm. Mình cũng đang tính đi đến phòng gym luôn, chúng ta đúng là tâm linh tương thông nhỉ. "

Tần Chiêu gượng cười, khẽ gật đầu một cái, " Ừm, cậu nói đúng. "

" Hửm? Sao thế? Hôm nay mình cảm giác cậu hình như không vui lắm. "

" Thì.... Lạ giường, ngủ không ngon nên có chút không vui vẻ. "

" Ò~ " Giang Ngộ Tuyết biết tỏng là Tần Chiêu đang nói dối, nhưng mà hắn không vạch trần, chỉ nói, " Chiêu à, người hôm qua là Lâm Cảnh Nhàn. Mình và anh ấy quen biết với nhau từ rất sớm. Từ hồi mình mới 4 tuổi. Mình và anh ấy đúng chất là không đánh không quen. Năm đó, anh ấy chỉ mới 13 tuổi, đúng độ tuổi nổi loạn, lại gặp thêm gia đình xảy ra chuyện, mẹ anh ấy qua đời, cha anh ấy liền lập tức cưới người khác. Một cú sốc quá lớn, anh ấy không biết phải làm thế nào để tiêu hóa nỗi bi thương, thành ra là đi bắt nạt người khác để phát tiết. Còn mình, thì là nạn nhân đầu tiên của anh ấy. Lúc đó tuy mình chỉ mới 4 tuổi, nhưng mà cũng không có hiền, cái hồi đó là mình mà quậy số 2 là không ai dám giành số 1. Chỉ là đoạn thời gian mà mình và anh ấy đụng phải nhau là lúc mình đang bị bệnh, trong người mệt mỏi nên tính tình cũng trầm hẳn, thành ra anh ấy nhìn vào cứ tưởng dễ bắt nạt. "

" Bắt nạt mình một lần hai lần thì mình còn nhẫn nhịn cho qua, nhưng mà đến lần 3 lần 4 thì mình đã bắt đầu bật lại. Hai kẻ nổi loạn gặp nhau, thế là tóe lửa. Quậy đến mức kinh động tới phụ huynh 2 bên luôn. Sau đó, một thời gian dài mình và anh ấy ghét nhau ra mặt. Trường mẫu giáo với trường cấp 2 cũng gần nhau lắm, nên anh ấy cứ hay chạy qua kiếm chuyện với mình hoài. Mình ghét dữ lắm. Nhưng mà có một lần, mình nhìn thấy anh ấy bị cha tát cho một cú, mạnh đến mức ngã nhào xuống đất luôn. Từ đó về sau, mình liền bắt đầu thay đổi cái nhìn về anh ấy, rồi bắt đầu làm bạn với anh ấy. Hầy, vừa chớp mắt, liền mười mấy năm rồi. "

Tần Chiêu hơi ngạc nhiên, " Cậu.... Tại sao lại nói với mình những điều này? "

" Thì đơn thuần là muốn cho cậu biết thôi. Trước kia mình chưa từng nhắc đến anh ấy với cậu là vì mình cảm thấy không cần thiết, dẫu sao thì anh ấy cũng ở nước ngoài, có nói thì cậu cũng không gặp được, càng nói càng gây ra cảm giác tò mò không cần thiết. Vì thế mình mới không nói, nhưng mà bây giờ anh ấy về rồi, về sau chắc chắn là sẽ còn gặp nhau nhiều, thế nên mình cảm thấy nên cho cậu biết. "

" Cho dù cậu không nói.... Cũng đâu có ảnh hưởng gì. "

" Sao mà lại không có chứ! Lỡ như cậu hiểu lầm thì sao! Mình và anh ấy tuy quen biết nhau khá sớm, mối quan hệ cũng rất thân, nhưng mà so với bọn Tiêu Tử Văn và Trác Chi Lan thì cũng không khác biệt mấy. Đều là bạn thân lâu năm cả thôi. "

" Vậy... Mình thì sao? Tại sao không có tên của mình? Lẽ nào mình không xứng được tính là bạn thân lâu năm của cậu sao? "

" Chậc, suy nghĩ linh tinh! Không phải là không xứng, mà là cậu không giống với bọn họ. Trong lòng mình, cậu không giống với bọn họ. Cậu đặc biệt hơn bọn họ rất nhiều rất nhiều đó nha, vì thế bốn chữ bạn thân lâu năm không diễn tả được mối quan hệ giữa chúng ta đâu. "

Nắm tay của Tần Chiêu khẽ siết lại, Giang Ngộ Tuyết đây là có ý gì?

" Vậy..... Đó là mối quan hệ gì? " Giọng Tần Chiêu hơi run. Anh sợ. Nhưng lại chẳng hiểu bản thân đang sợ cái gì.

" Không nói cho cậu biết đâu! "

Trong lòng Tần Chiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng ẩn ẩn một chút tiếc nuối. Anh cũng không biết là bản thân đang trông đợi điều gì, cũng không hiểu bản thân đang tiếc nuối điều gì. Cảm giác thật mơ hồ và dày vò.

Bất quá cảm xúc đó của Tần Chiêu không tồn tại được lâu. Rất nhanh, anh đã bị cuốn vào cảm xúc căng thẳng và áp lực của cuộc thi.

Trải qua nhiều ngày thi đấu căng thẳng, đội tuyển của Tam Trung Đồng Hoa đã đi vào được đến bán kết. Đã đi đến đây rồi, đối thủ tất nhiên là vô cùng mạnh. Đối thủ lần này của Tam Trung Đồng Hoa chính là Nhất Trung Thịnh Quang.

Trước giờ thi đấu, Tần Chiêu cứ luôn lo lắng không yên. Đối thủ của anh hôm nay là Tôn Hữu Hữu, là thành viên mạnh nhất của đội tuyển Nhất Trung, nhưng mà điều thật sự khiến anh lo lắng là vì năm ngoái anh đã từng thua cậu ta một lần rồi. Lần này gặp lại, anh không muốn thua thêm lần nữa.

Giang Ngộ Tuyết cũng nhận ra được sự bất an của Tần Chiêu, hắn nhẹ nhàng dùng tay lau mồ hôi cho anh và nói, " Đừng lo lắng, thả lỏng tâm trạng đi. Cậu càng căng thẳng thì sẽ càng dễ thua cuộc. Nào, hít thở sâu! "

Tần Chiêu hít sâu một hơi, rồi thở ra, lặp lại vài lần, vẫn không ổn hơn tí nào.

Cách bình thường không hữu hiệu, Giang Ngộ Tuyết liền dùng cách đặc biệt hơn. Hắn đưa tay tháo sợi dây chuyền trên cổ hắn và đeo lên cổ Tần Chiêu.

Tần Chiêu ngẩng người ra, anh thậm chí là còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên mặt đá của dây chuyền và mùi thơm thảo dược rất nhạt bám ở trên sợi dây. Tim của Tần Chiêu đập thình thịch, như là sắp rớt ra rồi vậy.

" Cậu.... Đang làm gì vậy? " Tần Chiêu rặn mãi mới nói ra được câu này.

" Cho cậu mượn một chút may mắn nha. Mình nói cho cậu nghe, mọi người gọi mình là Giang đại thần cũng không phải là tự nhiên mà gọi như vậy đâu. Mình thật sự rất lợi hại đó. Cậu xem nè, mặt dây chuyền này là hình hoa tuyết, cậu đeo chân thân của mình ở trên người, chắc chắn sẽ lây được một chút thông minh, một chút bình tĩnh của mình, và cậu nhất định sẽ thắng được Tôn Hữu Hữu. "

Tần Chiêu bỗng phì cười, nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc trắng muốt khắc hình hoa tuyết, anh thật sự không nhịn được mà tưởng tượng rằng Giang Ngộ Tuyết chính là một bông hoa tuyết tu luyện thành người và đây chính là chân thân của hắn. Có bông hoa tuyết nhỏ dằn ở trên ngực, lòng Tần Chiêu đột nhiên bình tĩnh hẳn.