1314

Chương 27: Hôm nay là Giáng Sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã đến Giáng Sinh.

Vừa tan học là Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh liền chạy ngay đến trung tâm thương mại, ở đó, Cao Việt và Lý Dật đã chờ sẵn từ lâu.

" Nào nào nào, qua đây, ăn cơm trước đi cái đã. " Lý Dật đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ, nhìn thấy Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh đến thì liền kéo hai người vào trong.

Cao Việt, " Ể? Giang Ngộ Tuyết đâu? Cậu ấy không đi cùng các cậu à? "

Tần Chiêu, " Cậu ấy nghỉ học cả ngày nay rồi, bận làm công tác tuyên truyền á. "

Lý Dật, " Vậy lát nữa cậu ấy có đến không? "

Tần Chiêu, " Tất nhiên là sẽ đến rồi. So với tất cả chúng ta, cậu ấy mới là người mong chờ bộ phim này nhất đó có được không! "

Lý Dật, " Ò~ Mà kể ra cậu ấy cũng giỏi thật đấy. Vừa đi học vừa đi làm, mệt muốn chết mà gần như lúc nào tớ cũng nhìn thấy cậu ấy tràn ngập năng lượng. Chả biết cậu ấy lấy đâu ra nhiều năng lượng đến thế nhỉ! "

Kiều Tiểu Mạnh, " Vì thế đó chính là sự khác biệt giữa người phàm và thần tiên đấy. "

Bốn người đang ăn thì bỗng điện thoại của Tần Chiêu đổ chuông, anh liếc nhìn màn hình một cái rồi nói, " Thời gian đến rồi, đi thôi! "

Cao Việt, " Hả? Phim chiếu lúc 19h mà, bây giờ còn sớm chán, ngồi ăn chút nữa đi. "

" Hoạt động tuyên truyền! Có thể nhận được gấu bông với stander. Các cậu không đi thì tớ đi! " Tần Chiêu nói rồi liền xách balo lên và bỏ đi.

Kiều Tiểu Mạnh bĩu môi, " Xì, còn gấu bông với chả stander. Cậu ấy từ khi nào mà thích mấy thứ đó vậy? Nói thẳng ra nhớ ai kia nhớ cả một ngày rồi, bây giờ liền nhịn không nổi muốn đi gặp đó! "

Cao Việt gật gù, " Ừm. Tiểu Chiêu Tử của chúng ta trưởng thành rồi. Biết yêu rồi. Không cần chúng ta nữa. "

Lý Dật, " Haiz, cứ cái đà này thì không khéo Chiêu Tử nhà chúng ta sẽ là người thoát ế đầu tiên đấy. "

Kiều Tiểu Mạnh, " Vậy thì chưa chắc đâu. "

Mặc kệ nhóm Kiều Tiểu Mạnh ở bên này ngồi bàn tán, Tần Chiêu nhanh chóng chạy lên tầng 5 của trung tâm thương mại. Nơi hoạt động tuyên truyền của bộ phim [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay] đang diễn ra là ở tầng 4, nhưng với không gian thông tầng của trung tâm thương mại thì đứng ở trên này nhìn xuống sẽ dễ quan sát hơn. Đúng như Kiều Tiểu Mạnh nói, anh chẳng mấy quan tâm đến gấu bông hay quà lưu niệm, anh chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết.

Từ phía xa xa là anh đã nhìn thấy góc check in siêu dễ thương của phim và hàng người dài dằng dặc đang đứng xếp hàng để chờ nhận quà lưu niệm. Không phải nói quá chứ bộ phim này là một bộ phim thật sự hot ở thời điểm hiện tại, cạnh tranh trực tiếp với bom tấn của Disney luôn chứ chả đùa. Trước khi đến Trung Quốc, [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay] đã có bước khởi đầu thành công rực rỡ ở sân nhà Việt Nam, sau đó thì lần lượt ở Hàn Quốc, Nhật Bản và Mỹ, tất cả đều được khán giả đón chào rất nồng nhiệt. Tuy Trung Quốc là trạm cuối cùng của bộ phim, nhưng không vì vậy mà sức nóng của nó bị giảm sút.

Và, từ trong biển người nhấp nhô, Tần Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Giang Ngộ Tuyết. Hắn đang đứng chụp ảnh check in cùng fan ở bên cạnh tấm stander của Zorba- nhân vật chính của bộ phim, kế bên cạnh hắn là một cô bé rất xinh xắn, tầm 3 tuổi, cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc cài nơ rất dễ thương, trên tay cô bé còn đang bế một con mèo mun to đùng, mập ú, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh, con mèo ú đó trông giống hệt với Zorba ở trong phim. Bất quá Tần Chiêu nhận ra con mèo đó, đó là con Khoai Lang Nướng nuôi ở trong nhà chứ đâu có phải xa lạ gì.

Con mèo mập này ở nhà thì quậy muốn banh nhà, vỏ bọc của nó là mèo nhưng bản chất thì lại là Husky, nghịch không thua gì con Husky tên Mật Ong. Ở nhà, mỗi lần Mật Ong và Khoai Lang Nướng song kiếm hợp bích là y như rằng banh cả cái nhà. Ấy vậy mà khi ra ngoài chụp ảnh với mấy em nhỏ thì con mèo mập này lại ngoan phết, cả buổi trời đều siêu hợp tác, các bé muốn ôm muốn sờ gì nó cũng không nổi cáu, thả ra cũng không chạy lung tung. Tần Chiêu nhìn mà suýt không nhận ra đây là con Khoai Lang Nướng luôn. Nếu như không phải là nó là một trong những con mèo mà anh đã chăm sóc từ bé thì anh tuyệt đối sẽ không tin đây là Khoai Lang Nướng.

Chợt, một cánh tay quàng qua vai Tần Chiêu làm anh giật mình. Anh quay đầu sang, liền thấy Giang Hạc Hiên. Đi bên cạnh Giang Hạc Hiên còn có Ôn Tich Lam- vợ của y, trên tay cô còn bế bé Đào- con của hai người và mười mấy người đàn ông cao lớn lực lưỡng. Tần Chiêu nhìn thấy mấy người đó liền có hơi sợ, bởi vì bọn họ trông thật sự rất hung dữ.

" Hạc.... Hạc Hiên ca! Anh cũng đến xem phim hả? " Tần Chiêu hỏi một câu nhạt thếch và dư thừa, cốt cũng chỉ để bớt sợ và bớt ngại.

Giang Hạc Hiên lại chẳng chú ý nhiều đến vậy, y cười sởi lởi, " Không thì còn làm gì chứ? Nè, cái con mèo mà Samoyed đang bế có phải là Khoai Lang Nướng không vậy? "

Tần Chiêu gật đầu, " Là nó đó. Không sai đâu. "

" Shhh, hôm nay không biết có bão không nhỉ, chứ con Khoai Lang Nướng sao mà lại có thể ngoan ngoãn đến thế nhỉ? "

" Haha~ " Tần Chiêu chỉ biết cười trừ.

" Ây da~ đều đến hết rồi đó hả? Úi chà chà chà, người đông ghê nhỉ! " Dung Nguyệt đi đến, nàng vui vẻ cười nói. Đi phía sau nàng còn có cả Giang Duật Hành.

" Trưởng công chúa! " Tần Chiêu và Giang Hạc Hiên cũng mỉm cười đáp lời, hai người cũng né sang một bên để nhường cho nàng đứng vị trí gần lang cang, vị trí dễ nhìn xuống phía dưới nhất.

" Ấy da! Tạo hình của Samoyed hôm nay nhìn dễ thương nhỉ! "

Tần Chiêu khẽ phì cười, " Vâng. Đúng là rất dễ thương. "

Hôm nay, bởi vì hoạt động tuyên truyền này chủ yếu là tương tác với các em nhỏ, vì thế nên phong cách ăn mặc của Giang Ngộ Tuyết cũng rất nhí nhố, áo len cổ lọ oversized rộng thùng thình cùng quần yếm dài, trông rất trẻ con. Ở trên yếm và cả trên quần còn gắn rất nhiều gấu bông, trông hắn giống hệt một cái giá treo gấu bông di động vậy, đã vậy trên đầu còn đeo một cặp tai mèo. Tuy trông hơi buồn cười nhưng cũng rất dễ thương và các bé nhỏ cực kỳ thích, các bé cứ vây quanh hắn, hết đòi bế đến đòi sờ tai mèo của hắn. Bé Đào vừa nhìn thấy cũng liền a a đòi xuống đó để chơi.

( em nó mặc đồ kiểu kiểu như này nè.)



Thế là mọi người liền cùng nhau đi xuống. Giang Ngộ Tuyết thấy mọi người đến gần như đông đủ thì vui lắm, nhưng mà hắn cũng không thể bỏ công việc mà chạy ra được, chỉ đành dứng đó mỉm cười và vẫy tay với bọn họ.

Mãi cho đến lúc sát giờ chiếu phim, mọi người đa phần đều đã vào rạp thì Giang Ngộ Tuyết mới thở phào một hơi, chạy về phía gia đình, hắn dang tay ôm Dung Nguyệt một cái thật chặt, vui vẻ nói, " Công chúa của con à, lâu quá không gặp nha! "

Dung Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn, " Con hình như lại cao thêm rồi nhỉ. "

" Ừm~ Đã 1m78 rồi đó, hầy, qua vài tháng nữa là chắc chắn sẽ chạm mức 1m80. Chà, để con nhìn xem, ya~ ai tặng dây chuyền mà đẹp thế nhỉ? "

Dung Nguyệt phì cười, " Ai mà biết! Hình như là con cún trắng nhỏ nào đó tặng thì phải. "

" Haha~ trưởng công chúa à, con lớn lên trông rất giống cún sao? "

" Con và Vân Đóa trông y hệt nhau! "

" A~ con không phải là con trai bảo bối của ngài sao? "

" Con đương nhiên là con trai bảo bối của ta nha. Nhưng mà điều đó chẳng liên quan gì đến việc con và Vân Đóa lớn lên trông giống nhau cả! "

" Ò~ Ể, Cẩm Thư không về sao? "

" Không, nó bận đi luyện tập để thi đấu rồi. "

" Ò~ "

" Được rồi, vào xem phim thôi! Đã đến giờ bắt đầu chiếu rồi kìa. "

" Ò~ "

Nói rồi, mọi người liền nhanh chóng đi vào rạp chiếu phim. Ở trên màn hình lớn, đoạn giới thiệu đầu phim đã bắt đầu được hơn 1 phút rồi. Nhưng mà không sao, vẫn chưa vào nội dung chính. Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi và bắt đầu xem phim.

Bộ phim dài khoảng 1h48p. Nội dung của bộ phim là được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Ở Việt Nam, Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn có sức ảnh hưởng lớn, nhiều tác phẩm của ông đã từng là cuốn sách gối đầu giường của nhiều đứa trẻ. Và trong đó có cả Giang Ngộ Tuyết.

Giang Duật Hành cũng là một fan cứng của tác giả này, vì vậy lúc Giang Ngộ Tuyết còn nhỏ, lúc ông đọc sách cho hắn nghe thì thường hay đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh. Những câu chuyện đã từng ghi dấu ấn trong tuổi thơ của Giang Ngộ Tuyết có thể kể đến như [ Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng ], [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay], [ Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh ], [ Tôi là Bêtô], [Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ]……

Và cũng chính vì vậy nên khi lão cha đề cập với hắn về dự án phim chuyển thể [ Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay] là hắn đã phải tức tốc bay sang Việt Nam để xin hợp tác. Năm đó hắn cũng vật vã lắm mới có thể hợp tác được với đội ngũ sản xuất của bộ phim này. Ban đầu, bọn họ thấy hắn còn quá nhỏ nên không tin tưởng thực lực của hắn cho lắm nên chỉ giao cho hắn một vài việc nhỏ nhặt, nhưng mà sau một thời gian làm việc với nhau, bọn họ nhận ra được rằng thực lực của Giang Ngộ Tuyết thật sự rất mạnh, hắn không chỉ am hiểu về lĩnh vực chuyên môn mà còn am hiểu về cả âm nhạc và xây dựng kịch bản. Thế là, bọn họ liền tin tưởng mà giao cho hắn toàn bộ mọi phân cảnh về nhân vật Kengah.

Kengah là một nhân vật chỉ xuất hiện khoảng 10 phút ở đầu phim, nhưng mà đóng vai trò khá quan trọng trong mạch câu chuyện, bởi vì Kengal là mẹ của Lucky - nhân vật chính của câu chuyện.

Mở đầu của câu chuyện chính là cô Hải Âu Kengah đang cùng bầy đàn đi săn mồi thì vô tình bị vướng phải lớp dầu ô nhiễm ở trên mặt biển. Phần lớn phân đoạn của Kengah chính là quá trình cô Hải Âu này đang vùng vẫy để cố gắng tìm lấy sự sống trong cái chết khi bị mắc kẹt trong váng dầu, đôi cánh không thể bay lên và bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng biển dìm chết. Cuối cùng, tuy rằng cô đã bay lên được, bay vào đất liền, nhưng sau khi hạ cánh thì cũng là lúc cô kiệt sức và sắp phải giã từ cuộc đời.

Nhưng mà trong giờ phút sinh tử ấy, Kengah đã gặp được Zorba và đã sinh ra một quả trứng. Và cũng trong giờ phút ấy, Zorba đã hứa với Kengah 3 điều, một là sẽ không ăn quả trứng, hai là sẽ chăm sóc quả trứng đến khi chim non ra đời, ba là sẽ phải dạy cho chim non bay.

Và đây cũng chính là khởi đầu của câu chuyện, khởi đầu của chuỗi ngày mà một con mèo.... À không, là một đàn mèo chăm sóc cho một con chim và dạy cho con chim đó bay.

Điều này nghe rất nghịch lý, bởi vì mèo có biết bay đâu mà dạy chứ.

Nhưng mà câu chuyện này đã chứng minh điều ngược lại.

Mèo, cũng có thể dạy cho chim bay.

Bay. Đó là bản năng của loài chim. Trên thực tế thì mèo không thể dạy cho chim bay, nhưng mà dưới sự cổ vũ của những chú mèo, chú chim Hải Âu đã có thể cất cánh bay lên.

Thế nên, nói là những con mèo đã dạy cho Luky biết bay thì cũng không hẳn là đúng, chính xác là lũ mèo đã không nuôi Luky thành một con mèo mà là chúng đã thúc đẩy Luky đi theo bản thể thật nhất của nó là một con chim. Điều mà lũ mèo thật sự dạy cho Luky có lẽ không phải là kỹ năng bay lượn mà là những kỹ năng để Luky có thể sống thật với chính bản thân.

Điều này cũng là một thông điệp đầy nhân văn gửi đến cho những bậc làm cha mẹ. Bởi vì những đứa trẻ là những bản thể hoàn toàn độc lập và có thể là hoàn toàn khác với cha mẹ của chúng. Và nghĩa vụ của cha mẹ là phải giúp cho chú chim ấy tung cánh và bay vào bầu trời rộng lớn kia chứ không phải là cắt đi đôi cánh của nó và ép nó phải trở thành một con mèo.

Và thông điệp này đã được thể hiện rất rõ thông qua bộ đôi nhân vật phản diện là Propinquity và Limerence. Đây là hai nhân vật hoàn toàn không có trong nguyên tác, và là nhân vật được sáng tạo thêm và cài cắm vào để có thể làm nổi bật rõ thông điệp trên. Hai nhân vật này từ đầu đã luôn phản đối việc dạy Luky bay, bởi vì chúng cảm thấy chúng đã nuôi lớn Luky thì Luky nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của chúng và trở thành một con mèo.

Và có lẽ, Propinquity và Limerence chính là hiện thân của đa số phụ huynh Châu Á, những phụ huynh luôn khăng khăng ép con phải đi theo định hướng của chính mình và chưa bao giờ chịu nhìn nhận kỹ càng xem đứa trẻ ấy là một cá thể như thế nào? Có tài năng và ước mơ ra sao?

Bộ phim này không phải là một lời cảnh tỉnh, nó là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Cả bộ phim, ngoại trừ phân cảnh Kengah bị đuối nước ở đầu phim ra thì gần như không có cảnh nào cao trào đến nghẹt thở đến như vậy nữa. Cốt truyện phía sau khá nhẹ nhàng và có phần hài hước, nhưng cũng không thiếu phần sâu sắc.

Sau khi xem xong bộ phim, chắc chắn là mỗi người đều sẽ đọng lại cho bản thân một cảm xúc và một nhận thức, một đánh giá riêng.

Vừa kết phim, Giang Ngộ Tuyết liền vui vẻ quang sang Giang Duật Hành và Dung Nguyệt, tíu tít hỏi, " Thế nào, mọi người cảm thấy thế nào? Có hay không? "

Giang Duật Hành gật đầu, khóe môi hơi cong cong, vẻ mặt lộ rõ sự tự hào, ông vỗ vỗ đầu Giang Ngộ Tuyết, " Làm rất không tồi. "

" Hehe~ Được rồi, đi ăn khuya thôi! Hôm nay lão cha của tôi khao nhé! Mọi người muốn ăn cái gì nào? " Giang Ngộ Tuyết quay ra phía sau, nói lớn.

Rạp này là rạp mà Giang Ngộ Tuyết bao riêng, vì thế trong rạp tất cả khán giả đều là người quen, một phần là nhân viên trong công ty của Giang Ngộ Tuyết- là những người đã trực tiếp hoặc gián tiếp giúp đỡ hắn hoàn thành dự án này, một phần nữa là người thân và bạn bè thân thiết của hắn. Còn có cả nhóm chiến hữu của Giang Hạc Hiên. Đội ngũ của y hôm nay được nghỉ phép, thế nên Giang Hạc Hiên liền kéo cả bọn đến xem luôn.

Mọi người nghe Giang Ngộ Tuyết nói vậy thì cực kỳ hưng phấn. Một vài cái tên nhà hàng quen thuộc được thốt ra. Nhưng chiếm phần lớn vẫn là Haidilao, vì thế liền quyết định đi Haidilao ăn khuya.

Giang Duật Hành bất lực đến bật cười, rõ ràng là Giang Ngộ Tuyết muốn mời nhân viên của mình đi ăn mừng, vậy mà lại bắt ông trả tiền. Con với chả cái, nuôi chỉ tổ tốn cơm! ( ಠ ಠ)

Sau đó, mọi người lục tục rời khỏi rạp, kéo nhau đến một nhà hàng Hadilao ở gần đó và cùng nhau ăn uống.

Đến nhà hàng, bỗng Lý Dật kéo Giang Ngộ Tuyết qua, chỉ chỉ vào Dung Nguyệt và nói nhỏ, " Giang đại thần, người đó là chị gái của cậu sao? Xinh đẹp quá! Giới thiệu cho tớ với đi! "

Giang Ngộ Tuyết nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, hắn mếu máo đáp, " Tớ lạy cậu! Đó là mẹ tớ đấy! Mẹ ruột! "

" Hả? Mẹ của cậu? Trẻ vậy luôn á? " Lý Dật giật mình.

" Đúng! Trưởng công chúa nhà tớ chính là nhan sắc trẻ mãi không già đấy. "

" Trưởng công chúa? Cậu ở nhà đều gọi mẹ là công chúa hả? "

" Ừm. Nàng ấy thích như vậy, hơn nữa tớ từ nhỏ đến lớn đều gọi như vậy, quen rồi. "

" Ò~ nhà cậu cũng vui ghê nhỉ. "

" Haha, chuyện này đơn giản mà, cậu cũng có thể thay đổi cách xưng hô với mẹ của cậu. Được rồi, vào trong ăn đi. "

" Ò~ "

Trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống thì Giang Ngộ Tuyết đã sớm rời khỏi bàn tiệc, ra ngoài ban công hóng gió. Hắn không thích mùi lẩu trong Haidilao, càng không thích bầu không khí tiệc tùng. Ra đến bên ngoài, hắn nhìn thấy Giang Duật Hành cũng đang ở đó. Hắn vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay ông, dụi dụi đầu làm nũng, " Lão cha à~ "

" Làm gì thế? "

" Cha à~ ngài mua cho con một khối phỉ thúy đi. Con vừa nhìn trúng một khối Tử Ba Lan Phỉ Thúy đẹp lắm. To bằng nắm tay trẻ sơ sinh, trở về có thể điêu khắc thành một con tỳ hưu nhỏ, đặt ở trên bàn làm việc, thu hút tài lộc! "

" Bao nhiêu tiền? "

" Đại khái 60 vạn. Thêm cả tiền công chế tác nữa thì tầm 90 vạn. "

" Úi chà! Đắt thế! Thôi, ta còn phải để dành tiền để đưa bà xã đi du lịch nữa! Con muốn mua thì tự đi mà mua. "

" Ây da~ hai người một năm đi du lịch tám trăm lần, nhịn bớt một lần thôi cũng không được sao? Cha à~ Lão cha thân yêu~ Kim chủ của con~ Kim chủ thân yêu~ Ngài mua cho con đi mà~ xem như là quà Giáng Sinh đi có được không??? ~ " Giang Ngộ Tuyết liên tục làm nũng.

Giang Duật Hành cũng đến chịu thua với hắn, ông nhăn mặt đẩy hắn ra, " Rồi rồi rồi, mua cho con! Được chưa? "

" Hề hề~ Ngài là tốt nhất! Con yêu ngài~ "

" Yêu ta hay là yêu tiền của ta? "

" Ai da, sao mà lại có thể nói như vậy được chứ! Con tất nhiên là yêu ngài rồi~ "

Giang Duật Hành phì cười, " Dẻo miệng! "