1314

Chương 3: Kẻ yếu thế rồi sẽ gặp được một vị thần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đứa nhỏ mà Giang Ngộ Tuyết nhặt được đó tên là Tần Chiêu, năm nay 10 tuổi. Vừa bằng tuổi với Giang Ngộ Tuyết luôn.

Tần Chiêu xuất thân từ một gia đình nghèo ở trong một xóm trọ cũng rất nghèo ở giữa lòng thành phố Côn Minh. Nhưng mà, nhà nghèo không phải là lý do để Tần Chiêu bị bắt nạt.

Nguyên nhân của chuyện này thật sự rất sâu xa và phải kể đến câu chuyện nhiều năm về trước. Lúc Tần Chiêu mới ra đời, cuộc sống của nó tràn ngập hạnh phúc. Cha mẹ của nó là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ thuở còn quấn tã, thế nên hôn sự thuận lợi, tình cảm của đôi bên cũng rất tốt. Vì vậy, lúc Tần Chiêu mới ra đời, nó đã từng là bảo bối của rất nhiều người. Từ cha mẹ, ông bà, họ hàng, cho đến cả hàng xóm láng giềng.

Nhưng mà, hạnh phúc đó không kéo dài. Khi Tần Chiêu chỉ vừa tròn 1 tuổi, mẹ của nó đột nhiên ngoại tình. Đối phương là một người đàn ông rất giàu có. Khi chuyện ngoại tình bị phanh phui ra, nàng ta liền dứt khoát đòi ly hôn, một mực muốn chạy theo người đàn ông nọ. Tần Hổ- cha của Tần Chiêu thì yêu nàng ta rất nhiều nên một mực không đồng ý. Mà người đàn ông kia cũng không vừa, ông ta dùng mọi thủ đoạn để ép buộc Tần Hổ phải ly hôn.

Ba người giằng co qua lại khoảng 2 tháng, nói cho cùng thì Tần Hổ cũng chỉ là một người đàn ông nghèo, không có tiền cũng không có mối quan hệ, thế nên không đấu lại người đàn ông kia và phải ly hôn. Chỉ là, sau khi ly hôn xong thì ngay ngày hôm sau, người ta đã nhìn thấy thi thể của ông ta treo cổ tự vẫn ở trong phòng ngủ.

Sự việc vừa xảy ra, người nhà Tần gia một mực khẳng định rằng, chính Đỗ Nhị Nương - mẹ của Tần Chiêu là kẻ đã giết chết Tần Hổ. Nhưng mà thông qua sự điều tra, cảnh sát khẳng định đây là một vụ tự tử. Tần Hổ là tự tử chứ không phải là bị giết. Mặc dù là vậy, nhưng Tần gia vẫn khăng khăng tin rằng chính Đỗ Nhị Nương mới là người giết chết Tần Hổ. Bởi vì, suy cho cùng cũng vì nàng ta phản bội Tần Hổ, mới khiến cho Tần Hổ đau lòng quá độ mà dẫn tới nghĩ quẩn.

Có điều, mặc kệ cho ai nói gì thì nói, Đỗ Nhị Nương vẫn ung dung đem gia đình rời đi cùng người đàn ông giàu có nọ, rồi cắt đứt luôn mọi liên lạc với tất cả mọi người. Cho đến tận bây giờ, không ai là biết được rằng nhà họ Đỗ và Đỗ Nhị Nương đã đi đâu.

Và, Đỗ Nhị Nương đi rồi, Tần Chiêu chính là người ở lại chịu trận. Từ một bảo bối nhỏ được rất nhiều người yêu thương, Tần Chiêu bỗng biến thành một đứa trẻ mà đi đến đâu cũng bị xa lánh và mắng nhiếc, sỉ nhục. Ở nhà thì bị ghẻ lạnh, ra đường thì bị bắt nạt, cuộc sống của Tần Chiêu thê thảm đến mức khiến cho người ta đau xót tận tâm can.

Giang Ngộ Tuyết khẽ thở dài, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của Tần Chiêu. Nhóc không thể tưởng tượng được rằng, những năm qua Tần Chiêu rốt cuộc đã trải qua cuộc sống như thế nào. Nhóc cũng đã từng bị bắt nạt, là vì mái tóc trắng khác biệt này mà bị người khác bắt nạt, vì thế nhóc rất hiểu cảm giác bị bắt nạt là như thế nào.

Chỉ là, sau lưng của Giang Ngộ Tuyết có cha, có mẹ, có anh trai yêu thương và chỉ dẫn cho nhóc, nhóc còn có cả Giang thị-một gia tộc lớn, vừa có tiền vừa có quyền thế chống lưng cho. Vì thế, dù đã từng bị bắt nạt, nhưng mà Giang Ngộ Tuyết cũng đã từng dũng cảm đứng lên phản kháng và tự vệ. Còn Tần Chiêu, cậu ấy thật sự không có gì cả. Đến cả những người thân trong gia đình mà cũng quay lưng với cậu ấy. Cậu ấy thật sự đã phải đơn độc chiến đấu với thế giới đầy ác ý bủa vây xung quanh cậu ấy.

Giang Ngộ Tuyết vuốt ve mái tóc của Tần Chiêu, khẽ nói, " Chiêu à, cậu hãy tỉnh lại đi. Người khác không cần cậu thì mình cần cậu, có được không? Mình sẽ đối xử thật tốt với cậu, làm bạn với cậu, che chở cho cậu, có được không? "

" Ưm~" Tần Chiêu dường như đã nghe thấy lời của Giang Ngộ Tuyết nói, nó khẽ rên một tiếng rồi mơ hồ tỉnh dậy. Nó chầm chậm mở mắt ra. Nó dường như đã cảm nhận được ánh sáng của Mặt Trời. Và, vừa mở mắt ra, ánh mắt của Tần Chiêu đã va vào một đôi mắt màu hổ phách nhuộm vàng ánh nắng mặt trời, một tinh linh xinh đẹp với mái tóc và mi mục đều trắng như tuyết đang nhìn chằm chằm bé, ánh nắng mặt trời vàng ươm lách qua khe cửa sổ, nhuộm vàng mái tóc cùng hàng lông mi trắng như tuyết kia, khiến cho cậu ấy giống như là đang tỏa ra ánh hào quang, đẹp đẽ không gì tả xiết. Chính là ở khoảnh khắc này, đôi mắt ấy, con người ấy đã đẹp đẽ đến không thể diễn tả bằng lời, khiến cho Tần Chiêu sau này dù có bao nhiêu năm trôi qua cũng không thể nào quên được.

Giang Ngộ Tuyết nhìn thấy Tần Chiêu đã tỉnh lại thì liền toét miệng cười tươi, nhỏ giọng ôn nhu nói, " Cậu tỉnh rồi! "

Tần Chiêu hơi ngây người ra. Bởi vì nó đột nhiên phát hiện, đây hình như chính là người mà nó đã nhìn thấy trước khi ngất đi. Đây... Là thiên đàng hay là giấc mơ vậy? Nhưng mà, những cơn đau buốt trên cơ thể rất nhanh đã nhắc nhở cho Tần Chiêu biết rằng, đây là hiện thực.

" A..... " Tần Chiêu há miệng, phát ra âm thanh khó nhọc. Nó vốn muốn hỏi tinh linh xinh đẹp trước mặt rằng, cậu tên là gì. Nhưng mà nó lại không nói được. Cảm giác lồng ngực nghẹn ứ và khó thở khiến cho nó không thể nào nói thành lời.

" Ê ê ế!!! Đừng nói chuyện! " Giang Ngộ Tuyết hốt hoảng nói, " Cậu đang bị thương ở phổi đó, càng nói chuyện sẽ càng làm cho cậu cảm thấy khó thở hơn thôi. "

Tần Chiêu khẽ nghiêng đầu, lông mày nhíu lại, nó không hiểu bị thương ở phổi là ở đâu, cũng không hiểu vì sao bị thương ở phổi thì lại không được nói chuyện. Nhưng mà, nó hiểu được rằng, bây giờ nếu như nó càng cố gắng nói chuyện thì sẽ rất khó thở. Cảm giác không thể thở được giống như là sắp chết rồi vậy. Nó không muốn chết. Nó muốn sống. Nó muốn sống để được nhìn thấy tinh linh xinh đẹp trước mắt này lâu hơn nữa. Nó còn phải báo đáp ơn cứu mạng của cậu ấy nữa. Nó phải sống.

" Tiểu Tuyết! Né qua một bên cho mọi người làm việc một chút nào! " Một vị bác sĩ nói. Đi theo sau vị bác sĩ ấy là một đội ngũ bác sĩ vói áo blouse trắng và ai cũng có một cặp mắt kính dày cộp. Bởi vì Giang Ngộ Tuyết mấy ngày gần đây luôn thường xuyên lui tới nên bác sĩ nhớ tên của nhóc là chuyện bình thường.

" Ò~ " Giang Ngộ Tuyết cũng hiểu chuyện, vội vàng đứng dậy, né qua một bên cho các bác sĩ làm việc.

Nhưng, đột nhiên Tần Chiêu níu tay Giang Ngộ Tuyết, ra sức lắc đầu, dường như không muốn cho nhóc đi. Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ tay Tần Chiêu trấn an, " Ngoan, để bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cậu một chút thôi. Bọn họ sẽ không làm tổn thương cậu đâu. Hơn nữa, mình sẽ đứng ở đây, sẽ không đi đâu hết. "

Tần Chiêu mặc dù trong lòng vẫn có sợ hãi, nhưng mà lời của Giang Ngộ Tuyết lại giống như một liều thuốc an thần cực mạnh, làm cho nó bỗng dưng không còn cảm thấy sợ hãi đến như vậy nữa. Cuối cùng, nó an tĩnh trở lại, ngoan ngoãn để cho bác sĩ vạch mắt vạch miệng làm đủ loại kiểm tra.

" Ừm! Không tồi! Hồi phục rất rốt! Là một kỳ tích nha. " Bác sĩ kiểm tra xong liền nói.

Giang Ngộ Tuyết, " Vậy thì khi nào cậu ấy mới có thể xuất viện vậy? "

Bác sĩ, " Với tốc độ hồi phục này, đại khái là chừng hai tuần nữa thôi là có thể xuất viện rồi. "

" Hai tuần? Lâu như vậy luôn á? "

" Như vậy đã là nhanh lắm rồi đấy. Được rồi, tôi đi đây! " Bác sĩ nói rồi liền xoay người rời đi.

Bác sĩ đi rồi, Giang Ngộ Tuyết liền thở dài một hơi, nhìn Tần Chiêu và nói, " Ây da ~ xem ra là mình không thể chờ tới khi cậu xuất viện rồi. Chậc, cuối tuần này mình phải về Thượng Hải rồi. Nhà của mình ở đó, cũng đi học ở đó. "

Nghe thấy vậy, Tần Chiêu liền cảm thấy sợ hãi và hụt hẫng vô cùng. Cậu ấy phải đi sao? Cuối tuần này, là còn được bao nhiêu ngày nữa? Nó đã ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là ngày thứ mấy nhỉ? Và.... Liệu cậu ấy có còn quay lại nữa hay không? Nhưng.... Cậu ấy vì sao phải quay lại cơ chứ. Một người như nó, làm sao mà xứng đáng để cậu ấy phải nhọc công đi từ Thượng Hải xa xôi đến đây để thăm nó cơ chứ? Nhưng mà nó lại rất muốn được gặp lại cậu ấy.

Hàng vạn câu hỏi đầy mâu thuẫn đang không ngừng bủa vây trong tâm trí của Tần Chiêu. Những suy nghĩ ấy giống như là một con quái vật to lớn đang há miệng muốn nuốt chửng lấy nó.

" Nhưng mà cậu yên tâm đi. Mình sẽ trở lại để thăm cậu. Đợi cậu khỏe lên rồi, mình sẽ đưa cậu đến Thượng Hải chơi. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, tiếp tục nói.

Ánh mắt của Tần Chiêu lóe lên một tia sáng. Cậu ấy nói.... Cậu sẽ quay trở lại thăm nó. Còn nói rằng sẽ dẫn nó đến Thượng Hải chơi. Lời hứa hẹn này giống như là một tia sáng vậy, một tia sáng rất nhỏ nhưng lại đủ mạnh mẽ để đánh tan con quái vật đang chuẩn bị nuốt chửng lấy Tần Chiêu. Khóe môi của nó nhẹ nhàng cong lên.

" Ể! Cậu cười rồi nè! Oa~ có hai cái đồng điếu luôn nè, dễ thương ghê~ Hehe, cậu cười lên trông đẹp lắm đó. Về sau phải cười nhiều một chút, biết chưa? "

Tần Chiêu ngây người ra một lúc rồi khẽ gật đầu. Trước kia, bà nội không thích nó, nó không hiểu tại sao, nhưng mà nó vẫn nỗ lực làm sao cho bà vui vẻ, hòng xin được một chút yêu thương. Nó nhìn thấy các anh em họ hàng của nó cười, bà nội rất thích, bọn họ cười, bà liền cho bọn họ kẹo. Thế là nó cũng học theo bọn họ cười, nhưng mà bà lại chẳng cho nó kẹo, chỉ tát cho nó một cú đau đến điếng cả người, còn nói rằng nụ cười của nó thật giống mẹ của nó, thật ghê tởm. Vì thế, nó không bao giờ còn muốn cười nữa. Nhưng mà bây giờ đã khác rồi, có một thiên thần nhỏ khiến cho nó nhịn không được mà muốn cười và thiên thần ấy còn nói rằng nụ cười của nó rất đẹp. Vậy, về sau nó sẽ nghe lời cậu, cười nhiều một chút, nhưng mà chỉ cười cho cậu ấy nhìn thôi.

Giang Ngộ Tuyết lại ngồi chơi, trò chuyện với Tần Chiêu thêm một lúc nữa. Và tất nhiên là chỉ có nhóc độc thoại một mình thôi, còn Tần Chiêu thì chỉ có thể gật đầu, lắc đầu và cử động tay nhẹ nhàng thôi. Bất quá như vậy cũng không làm cho cuộc nói chuyện của hai người trở nên nhàm chán, bởi vì Giang Ngộ Tuyết thật sự là rất biết cách ăn nói. Đến khoảng chiều tối thì Giang Ngộ Tuyết tạm biệt Tần Chiêu và ra về.

Giang Ngộ Tuyết đi rồi, Tần Chiêu nhắm mắt lại, vùi mình vào trong chăn ấm, trong đầu tràn ngập hình bóng của Giang Ngộ Tuyết.

Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn luôn dịu dàng và ấm áp đến thế. Không nổi giận, không mắng mỏ, không đánh đập, càng không xem thường nó. Cậu ấy cười với nó, đọc truyện cho nó nghe, còn chơi trò chơi với nó. Cho dù nó không nói được, cậu ấy cũng không chê nó phiền.

Bao nhiêu năm qua, cuộc sống của nó dù là ở nhà hay là ở trường học, thì nơi đâu cùng toàn là thanh âm độc ác của những câu chửi rủa, những trận đánh đập không ngừng nghỉ. Nó không dám phản kháng, cũng không đủ năng lực phản kháng, chưa từng có người nào nguyện ý đưa tay ra cứu giúp nó.

Nhưng mà nó luôn tin rằng người đó sẽ xuất hiện. Bởi vì, ở trong những câu chuyện cổ tích mà nó từng đọc, những kẻ yếu thế rồi sẽ luôn gặp được một vị thần. Và vị thần ấy sẽ thật dịu dàng mà vươn tay cứu giúp kẻ yếu thế. Giống như là cô bé Lọ Lem rồi sẽ gặp được bà tiên, Aladdin rồi sẽ gặp được thần đèn vậy.

Tần Chiêu khẽ mỉm cười. Đúng vậy, vị thần của nó xuất hiện rồi.

...

Mấy ngày tiếp theo sau đó, Giang Ngộ Tuyết vẫn đều đặn đến chơi với Tần Chiêu vào mỗi buổi chiều và đến khi trời sập tối thì rời đi. Sau đó, đến cuối tuần thì Giang Ngộ Tuyết quay về Thượng Hải để tiếp tục đi học.

Những ngày sau khi Giang Ngộ Tuyết rời đi, cuộc sống của Tần Chiêu vẫn vô cùng bình yên, mỗi ngày trừ việc ăn cơm, uống thuốc và trò chuyện cùng bác sĩ tâm lý ra thì cả ngày đều có thể nằm trên giường bệnh để xem truyện tranh. Trước khi rời đi, Giang Ngộ Tuyết đã để lại rất nhiều truyện tranh cho Tần Chiêu, vì lúc rảnh rỗi Tần Chiêu luôn đọc nó. Và thỉnh thoảng, vào buổi tối, Giang Ngộ Tuyết còn gọi điện thoại và nói chuyện với nó.

Trái ngược với sự bình yên của Tần Chiêu bên này, Tần gia và Đỗ gia, Quách gia ở bên kia lại sóng gió không ngừng. Đỗ Hợp, Quách Nhiên và cả ông bà nội của Tần Chiêu đều bị cảnh sát tạm giam, chờ ngày ra tòa xét xử.

Những người còn lại trong Tần gia, Đỗ gia và Quách gia chạy vạy khắp nơi để tìm đường cứu người thân, cứu con. Nhưng mà căn bản là chẳng có ai dám cứu bốn người đó cả. Bởi vì, người đứng lên khởi tố lần này là Giang Ngộ Tuyết. Ở sau lưng nhóc có Giang gia lẫn Dung gia. Khoan hẵng nói đến Giang gia, chỉ riêng Dung gia thôi là đã không mấy ai dám đắc tội rồi. Dung gia là một gia tộc lớn ở thành phố Côn Minh này, bọn họ cũng là một gia tộc đã giàu có nhiều đời, có tiền có thế. Người khác ai cũng mong bám lên được cái cây đại thụ này, đâu có ai ngu mà muốn đi đắc tội Dung gia lẫn giang Giang gia chỉ để bảo vệ cho hai thằng nhóc bạo lực cùng một gia đình ngược đãi trẻ con.

Tất nhiên, cũng có người muốn chạy đến bệnh viện để đòi gặp Tần Chiêu, muốn dùng đạo lý để ép Tần Chiêu phải thả bốn người kia ra. Nhưng mà, ở phòng bệnh của Tần Chiêu luôn có vệ sĩ của Giang gia và người của hiệp hội bảo vệ trẻ em cùng cảnh sát canh gác nghiêm ngặt. Tầng tầng lớp lớp phòng vệ chắc chắn đến như thế, bọn họ dù có muốn cũng không thể gặp được Tần Chiêu.

...

Hai tuần trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã sắp đến ngày Tần Chiêu được xuất viện.

Đêm trước ngày ra viện, Tần Chiêu trằn trọc mãi không ngủ được. Nó sợ. Sợ rằng sau khi bước ra khỏi bệnh viện, cuộc sống của nó sẽ quay lại giống như trước kia. Thời gian hai tuần không dài, nhưng mà không tính là ngắn, có thể nói là đã đủ để nó quen với việc được mọi người đối xử tử tế. Thế nên, nó rất sợ phải quay về những ngày tháng trước kia, rất sợ phải tiếp tục đối diện với những ánh mắt soi xét, ghét bỏ và cả những lời chửi rủa, sợ cả những trận đòn roi, đánh đập không ngừng nghỉ. Nó thật sự sợ hãi.

Cứ như vậy, Tần Chiêu thao thức nguyên cả một đêm, trắng đêm không ngủ. Khi ánh bình minh dần ló dạng, cũng là lúc nỗi sợ hãi của Tần Chiêu dâng lên đến đỉnh điểm. Nó vùi đầu vào trong chăn, tay ôm chặt lấy con gấu bông mà Giang Ngộ Tuyết đã để lại cho nó, trong lòng không ngừng cầu khẩn. Nó mong Giang Ngộ Tuyết sẽ đến và đưa nó đi.

Tần Chiêu cảm thấy bản thân rất đê tiện, giống như ông lão đánh cá ở trong câu chuyện cổ tích vậy, có được một tấc liền muốn tiến một thước, luôn tham vọng có được nhiều hơn nữa, tham lam không biết đủ. Nhưng mà như thế cũng không thể ngăn cản nó muốn đến gần Giang Ngộ Tuyết, cậu ấy tựa như một tia sáng chiếu rọi vào trong cuộc sống đầy tăm tối của nó, khiến cho nó không thể khống chế bản thân muốn chạy đến và bắt lấy tia sáng ấy.

Bỗng, cửa phòng bệnh bật mở. Tần Chiêu ôm theo tâm trạng thấp thỏm mà nhổm dậy nhìn sang, rồi lại thất vọng mà nằm xuống giường trở lại. Người vừa bước vào không phải là Giang Ngộ Tuyết, mà là dì Khương-hộ sĩ đã chăm sóc cho nó suốt hai tuần vừa qua.

" Tiểu Chiêu! Dậy rồi thì ra đây thay y phục đi này, hôm nay cháu được xuất viện rồi đó nha! " Dì Khương nhẹ nhàng nói.

Tần Chiêu không đáp, nó vùi đầu vào trong chăn, không ừ hử lấy một tiếng.

Dì Khương cũng không lạ gì với tính cách của Tần Chiêu nữa. Đứa nhỏ này tính tình rất kỳ quái, lúc vui thì còn nghe lời được một chút, còn lúc không vui thì sẽ tự chôn mình vào chăn, ai cũng không cạy miệng được nó.

Bỗng, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, kèm theo một âm thanh trong trẻo, " Mình có thể vào không? "

Ánh mắt của Tần Chiêu lập tức sáng lên. Là Giang Ngộ Tuyết.

" Có... Có thể! " Tần Chiêu lên tiếng đáp.

Có được sự đồng thuận, Giang Ngộ Tuyết lập tức đẩy cửa bước vào.

" Tiểu Chiêu Chiêu! Chào buổi sáng nha! " Giang Ngộ Tuyết cười tươi, hào sảng nói.

" Chào buổi sáng, Tiểu Tuyết! " Tần Chiêu mỉm cười, nói.

" Nào, hoa Hướng Dương đẹp nhất, tặng cho cậu! Chúc mừng cậu vượt qua được đại nạn! " Giang Ngộ Tuyết vừa nói vừa trao cho Tần Chiêu một bó hoa Hướng Dương. Đó không phải là hoa thật, mà là hoa giấy do Giang Ngộ Tuyết tự tay làm, bởi vì mùa này thì kiếm đâu ra hoa thật cơ chứ.

" Cảm... Cảm ơn! " Tần Chiêu rơi run run nhận lấy bó hoa. Đây là những đóa hoa đầu tiên mà nó nhận được trong đời, là hoa mà Giang Ngộ Tuyết tặng cho nó. Nó nhất định sẽ thật trân trọng, nhất định sẽ gìn giữ cho đến khi chết đi thì mới thôi.

" Được rồi, đi thay y phục đi. Hôm nay cậu được xuất viện rồi nhỉ. Chậc, mình đưa cậu đi đến một nơi. "

" Được. " Tần Chiêu gật đầu, nhanh chóng trèo xuống giường và đi thay y phục.

Dì Khương nhìn mà trố mắt ngạc nhiên. Đứa nhỏ này.... Hình như chỉ thích nghe lời của Giang nhị công tử thì phải.

Đợi Tần Chiêu thay y phục xong, Giang Ngộ Tuyết liền dẫn Tần Chiêu đi đến một nơi. Khi đến nơi, Tần Chiêu ngước mắt nhìn dòng chữ trước mặt, " Tòa án nhân dân? Tiểu Tuyết, đây là đâu vậy? Tòa án nhân dân có nghĩa là gì vậy? "

" Là nơi để xử lý các vấn đề liên quan đến pháp luật đấy. Đúng rồi, Chiêu à, cậu có muốn cùng mình đi Thượng Hải không? "

" Đi Thượng Hải? "

" Đúng đó. Đến nhà mình ở, vĩnh viễn rời xa những người đã làm tổn thương cậu, cậu có muốn không? "

" Muốn. " Tần Chiêu gật gật đầu, vo ve đáp. Mừng như điên dại, thế nhưng nhiều điều không thể nói nên lời, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn mỗi một từ này, ở trong cổ họng lăn qua lăn lại mấy lần mới có thể thoát ra khỏi miệng.

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Vậy lát nữa người của hiệp hội Bảo vệ trẻ em hỏi đến, cậu hãy trả lời giống như vậy nhé. "

" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu.

Vào đến bên trong, người đã đến đủ, phiên tòa cũng bắt đầu. Phiên tòa này không phải là phiên tòa xét xử nhóm người Tần gia và Đỗ Hợp, Quách Nhiên. Đây là một phiên tòa chủ yếu là xử lý một số yếu tố pháp lý để Tần Chiêu đến ở cùng với Giang Ngộ Tuyết và Giang gia.

Việc xét xử và kết án nhóm người kia vẫn còn phải chờ điều tra kỹ lưỡng rồi mới xét xử, mà xét xử cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, đôi khi có thể sẽ kéo dài cả một năm hoặc vài năm. Nhưng mà Tần Chiêu thì còn phải đi học, lại thêm nữa thì việc đưa bé về lại Tần gia là việc hoàn toàn không thể nào. Bọn họ đã ngược đãi bé đến mức đó rồi thì đâu có ai điên mà đưa bé về lại đó. Thế nên, bây giờ chỉ còn hai phương án, một là đưa Tần Chiêu vào trong viện phúc lợi hoặc cô nhi viện, hai là tìm người nhận nuôi hoặc người giám hộ cho Tần Chiêu đến năm 18 tuổi.

_________

Lúm đồng điếu trông như thế này nè.