1314

Chương 38: Hòa giải



Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Giang Ngộ Tuyết bỏ nhà ra đi, mấy ngày nay hắn không về nhà cũng không đi học, Tần Chiêu có làm thế nào cũng không thể gặp được hắn, điều này khiến cho anh sống như một người mất hồn.

Cho đến một ngày cuối tuần, hôm ấy là một ngày mưa tầm tã, dù có là ban ngày thì trời vẫn tối om om, Tần Chiêu đang ngồi ở trong phòng làm bài tập thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân quen thuộc.

Trái tim của Tần Chiêu giật nảy lên như có một dòng điện cao áp xẹt qua, anh vội vàng lao ra ngoài. Và trước mắt anh chính là người mà anh đã mong đợi cả tuần qua. Giang Ngộ Tuyết, hắn đã về nhà rồi. Bây giờ anh thật sự rất muốn lao đến ôm hắn thật chặt và nói với hắn một vạn câu xin lỗi. Nhưng mà không hiểu vì sao anh lại không thể cử động, anh không dám tiến gần đến hắn nữa. Anh rất sợ hắn sẽ đẩy anh ra và mắng rằng anh thật ghê tởm.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Ngộ Tuyết dường như đã đọc được hết tâm tư của Tần Chiêu. Hắn khẽ mỉm cười, dang rộng hai tay và nói, " Qua đây, ôm một cái. "

Tần Chiêu sững sờ hết hai giây, nước mắt không kìm được mà tuôn ra như mưa. Anh lao đến ôm chầm lấy Giang Ngộ Tuyết. Ôm lấy vị thần của anh vào trong tay. Anh thật sự không muốn mất đi hắn.

Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng ôm anh, vỗ vỗ đầu anh, nói, " Mấy ngày nay anh không ở nhà, em có nhớ anh không? "

Tần Chiêu gật đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn ngào nói, " Có. Em mỗi ngày đều nhớ anh. Em rất sợ rằng anh sẽ không bao giờ quay về nữa. Giang Ngộ Tuyết, em xin lỗi. Em... Thật sự không có ý đó đâu. Nhưng mà lúc đó em cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể thốt ra những lời như vậy nữa. Giang Ngộ Tuyết, nếu như anh tức giận thì cứ mắng em, đánh em đi, anh muốn thế nào đều được, nhưng mà chúng ta đừng chia tay, có được không? "

Giang Ngộ Tuyết đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi của Tần Chiêu, " Em bình tĩnh trước cái đã. Nín khóc và chúng ta sẽ nghiêm túc nói chuyện rõ ràng với nhau. "

Tần Chiêu rất nghe lời, anh lập tức kìm lại tiếng khóc, bàn tay nhỏ quẹt lung tung trên mặt, cố gắng chùi sạch nước mắt.

" Ngoan. Nào, ngồi xuống đây. " Giang Ngộ Tuyết ấn Tần Chiêu ngồi xuống sô pha và hắn cũng ngồi xuống ở phía đối diện.

Tần Chiêu nắm chặt tay của Giang Ngộ Tuyết, sợ rằng hắn sẽ lại rời đi. Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt lại tóc mai cho Tần Chiêu, hắn nói, " Chiêu à, mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều..... "

" Đợi đã, giọng nói của anh bị sao thế? Anh bị cảm lạnh rồi sao? "

Giang Ngộ Tuyết khẽ gật đầu, " Đúng là có một chút cảm lạnh, nhưng mà không sao cả, bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến việc anh có bị cảm lạnh hay không. Hãy tập trung vào giải quyết vấn đề của chúng ta. "

Tần Chiêu xấu hổ cúi đầu, " Vâng ạ..... Em..... Xin lỗi. "

" Ngẩng cao đầu lên, nhìn vào mắt của anh. "

Tần Chiêu răm rắp nghe theo.

Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã từng hỏi bản thân rằng, liệu có phải là bản thân đã thật sự nhìn lầm người rồi hay không. Nhưng mà nếu như suy nghĩ sâu hơn một chút nữa thì đáp sẽ hiện ra là không. Tần Chiêu, em là thật lòng thích anh, có đúng không? "

Tần Chiêu gật đầu lia lịa, " Em thật lòng rất thích anh. Từ đầu đến cuối đều là chân tình thực cảm, chưa từng có một giây phút nào là giả dối cả. Tuyết à, hãy tin tưởng em, được không? "

Giang Ngộ Tuyết khẽ gật đầu, " Ừm, anh tin em. Ngay từ đầu đã rất tin. Vì thế, anh thật sự không hiểu tại sao ngày hôm ấy em lại có thể thốt ra được những lời như vậy. Em có thể giải thích cho anh không? "

Tần Chiêu lắc đầu, nước mắt chực trào, " Em cũng không biết. Ngày hôm ấy em vốn dĩ đã dặn dò bản thân thật kỹ rằng là không được nổi giận với anh, nhưng mà không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh thì tất cả lại bùng nổ và tạo thành cục diện như vậy. "

" Chiêu à, anh tin tưởng rằng không có sự bùng nổ nào mà không có nguyên nhân. Và anh cũng tin rằng nguyên nhân ấy cũng có một phần trách nhiệm của bản thân. Vì vậy, em hãy nhớ kỹ lại xem, ngày hôm ấy là vì hành vi nào của anh khiến cho em cảm thấy tức giận. "

" Rõ ràng nhất chính là anh biệt tăm biệt tích hết 4 ngày, liên lạc thế nào cũng không liên lạc được. Sự xuất hiện của Chu Đồng Đồng đối với em vốn dĩ đã là một sự đả kích rất lớn, lúc đó em thật sự rất cần sự an ủi của anh, nhưng mà anh lại không ở bên cạnh. Lúc vừa tỉnh dậy ở bệnh viện, người đầu tiên mà em muốn nhìn thấy nhất chính là anh, nhưng mà Kiều Tiểu Mạnh lại nói với em rằng anh có việc gấp nên phải đi rồi. Lúc đó em nghĩ, anh chỉ biết đâm đầu vào công việc, căn bản là không quan tâm đến sống chết của em ra sao. Cảm xúc lúc đó của em thật sự rất tiêu cực và đột nhiên trong một thoáng qua, lời nói của Chu Đồng Đồng lại xuất hiện trong đầu em. Cô ta nói rằng anh chỉ xem em như một món đồ chơi. "

" Ngay từ lúc bắt đầu, em đã rất kháng cự suy nghĩ này. Bởi vì thời gian ở bên cạnh anh em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, hơn nữa em hiểu rõ tính cách của anh, anh không phải là một người sẽ đem cảm xúc của bản thân và cảm xúc của người ra để chơi đùa. Nhưng mà đồng thời song song đó trong đầu em cũng tồn tại một luồng suy nghĩ hoàn toàn mâu thuẫn. Đó chính là em đã nghĩ rằng thực ra bản thân cũng chẳng hiểu anh đến như vậy. Em hoài nghi rằng những gì anh thể hiện ra trước mắt em đều không hẳn là sự thật về bản chất con người của anh. Và em đã nghĩ rằng anh thật sự chỉ đang chơi đùa với em. Điều đó đã khẳng định thông qua việc ngày hôm ấy anh giả vờ say để hôn em và chúng ta ở bên nhau mà không có bất cứ lời tỏ tình nào. "

" Suy nghĩ ấy ban đầu giống như là một hạt mầm vậy, và sự kháng cự của em thì giống như là chất dinh dưỡng, em càng kháng cự thì càng khiến cho suy nghĩ ấy đâm rễ càng sâu trong tâm trí em, đến mức em không còn có thể khống chế được nữa và cuối cùng là xảy ra cớ sự như vậy. Sau khi xảy ra chuyện, trái tim của em đau như là bị ai đó dùng búa tạ nện vào vậy. Nhưng mà lời đã nói ra thì như bát nước đã hắt ra, vĩnh viễn cũng không rút lại được. Vì vậy bây giờ em chỉ có thể chân thành mà nói với lời xin lỗi. Và em cũng muốn biết được là 4 ngày đó, anh đã đi đâu và làm gì? "

Giang Ngộ Tuyết khẽ thở dài, " Anh đi thu dọn tàn cuộc. Ngày hôm đó ở trung tâm thương mại nhiều người đến như vậy, còn có người quay clip lại nữa, nếu như không bịt miệng tất cả bọn họ thì cả cuộc đời của em nhất định sẽ bị tin đồn này phá hủy. Chuyện này nói đến cùng cũng là lỗi của anh. Là anh không quản chặt Chu Đồng Đồng, cũng là anh không cẩn thận mà thân mật với em ở chốn đông người để cho Phàn Thế Thành bắt gặp được. Phàn Thế Thành là con thứ của Phàn gia, đó chỉ là một nhà giàu mới nổi, Phàn Thế Thành lớn hơn anh 2 tuổi, anh và gã từ mẫu giáo đã bắt đầu quen biết, nhưng mà mối quan hệ không hề tốt đẹp. Phàn Thế Thành từ nhỏ đã thích cướp đồ của anh, lúc nhỏ thì là một con gấu bông, một que kem hoặc là một cái bánh ngọt, lớn hơn một chút thì gã bắt đầu cướp đoạt các mối quan hệ của anh, có một số người từng là bạn của anh nhưng bị gã giở trò ly gián thì quay ra thù ghét anh. Bất quá anh đều không để ý, kẻ dễ dàng trúng kế ly gián thì không đáng để làm bạn lâu dài. Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chưa từng chấp Phàn Thế Thành, bởi vì một kẻ vừa nghèo hèn vừa bất tài vô dụng như gã, nếu như không cướp giật thì quả thực là chẳng có cách nào để thỏa mãn được lòng hư vinh của bản thân. "

" Thẳng cho đến thời gian trước, sau khi biết được Chu Đồng Đồng là vị hôn thê của anh thì gã cũng muốn cướp. Anh thì chả thèm để ý, bởi vì anh chưa từng xem Chu Đồng Đồng là vị hôn thê, trong mắt anh, cô ta chỉ là một con tin mà anh giữ lại để mẹ cô ta không dám quỵt tiền của anh mà thôi. Nhưng mà có vẻ là anh đã quá chủ quan khi để hai người đó mèo mả gà đồng với nhau như vậy. Sau khi Phàn Thế Thành biết được mối quan hệ của chúng ta, gã không có lập tức giở bài cũ là đi cướp giật nữa mà lại đem tin tức đi phao cho Tô Dĩ Yến và Chu Đồng Đồng. Tô Dĩ Yến, cô gái này đã theo đuổi anh khá lâu rồi, cô ta giống như một kẻ điên vậy, chỉ cần là có người đến gần anh là cô ta sẽ ra tay cực kỳ độc ác. Cô ta luôn cho rằng anh là của cô ta. Thực ra thì cô ta đã ra tay rồi, có vẻ như là cô ta từ chỗ Chu Đồng Đồng mà biết được quá khứ của em nên đã thuê người đăng bài lên diễn đàn trường, hòng hủy hoại em. Nhưng mà rất may mắn là từ sau vụ Ninh Tuấn hắt nước bẩn ấy, anh đã cẩn thận mà cho người theo dõi sát sao diễn đàn trường, vì vậy nên anh đã kịp thời xóa bỏ bài viết ấy trước khi nó bị toàn trường nhìn thấy. "

" Anh vốn dĩ nghĩ là mọi chuyện như vậy đã êm xuôi rồi. Nhưng mà không ngờ là cùng lúc đó em và Chu Đồng Đồng lại chạm mặt nhau ở chốn đông người và náo ra chuyện như vậy. Và chuyện này không dễ xử lý như là bài đăng trên diễn đàn trường, vì thế tiêu tốn không ít thời gian. Sau đó, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho em, anh cũng tung không ít tin đồn để thu hút dư luận. Đương nhiên, sau khi động chạm đến gà cưng của một loạt ông lớn thì anh cũng phải lần nữa đi thu dọn tàn cuộc, phải bồi thường cho bọn họ không ít tiền đâu. Chiêu à..... "

Giang Ngộ Tuyết còn chưa nói dứt câu thì Tần Chiêu đã chồm lên và chặn miệng hắn bằng một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt, chạm vào liền tách ra ngay nhưng đã truyền tải được tất cả mọi tâm tư và cảm xúc của Tần Chiêu lúc này. Hai từ cảm ơn có lẽ là không đủ sức nặng để đáp lại tình cảm và sự hi sinh, bảo bọc to lớn mà Giang Ngộ Tuyết đã dành cho anh. Và hai từ xin lỗi cũng không đủ để bù đắp cho những tổn thương mà anh gây ra cho hắn.

Giang Ngộ Tuyết khẽ mỉm cười, hôn nhẹ một cái lên môi Tần Chiêu và nói, " Đủ rồi nhé, tiếp tục nói chuyện. "

" Ò~ "

" Chiêu à, anh nói ra những điều trên không phải là để kể công, cũng không phải là để cho em phải có cảm giác bản thân đang mang ơn của anh. Em hãy nhớ rằng, đó là việc mà anh nên làm, là trách nhiệm của anh, bởi vì ngay từ đầu tất cả mọi bi kịch đều bắt nguồn từ sự chủ quan của anh. "

Tần Chiêu lắc đầu, " Nhưng mà dù bất luận có vì nguyên nhân như thê nào đi chăng nữa thì em vẫn không nên nói những lời đó với anh. Anh đi làm về đã rất mệt rồi, em còn nhắm vào tim của anh đâm đao. Tuyết à, là em không tốt, em xin lỗi. "

" Ừm. Anh chấp nhận lời xin lỗi này. Nói thật, ngày hôm ấy anh đã thật sự có cảm giác sụp đổ và đó thật sự là một vết thương rất khủng khiếp đối với anh. Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn là một người có khả năng tự chữa lành rất mạnh mẽ, có rất nhiều chuyện mà người khác thì phải mất cả tháng trời mới có thể bình tĩnh trở lại được thì anh chỉ cần vài giờ đồng hồ để bình tĩnh. Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh phải chật vật cả một tuần để có thể bình tĩnh và quay về nói chuyện với em. "

Tần Chiêu nắm chặt tay Giang Ngộ Tuyết, nước mắt lưng tròng, " Em xin lỗi. Thực sự xin lỗi. "

" Chiêu à, quá khứ của em là thứ mà em không thể nào xóa bỏ được. Hôm nay là Chu Đồng Đồng, vậy ngày mai sẽ là ai đây? Mặc dù anh đã dùng rất nhiều biện pháp để giúp em che đậy quá khứ đó, nhưng mà bây giờ anh lại cảm thấy, dường như nó không thiết thực cho lắm, bởi vì kiểu gì thì cũng sẽ có người phát hiện ra thôi và họ sẽ tiếp tục lôi nó ra để đả kích em. Con đường phía trước của em khẳng định là sẽ còn vô vàn đả kích đang chờ em, và không chỉ là những việc liên quan đến quá khứ của em, còn có cả việc việc liên quan đến hoàn cảnh xuất thân có sự khác biệt quá lớn giữa chúng ta và còn có vô vàn lý do khác nữa như là trình độ học vấn, ngoại hình, phong cách ăn mặc, thậm chí là sở thích của em cũng có thể biến thành lý do để người khác gây tổn thương cho em. Khi người khác muốn làm tổn thương em thì họ sẽ có vô số cách để tấn công em. Về sau, những đả kích mà em phải chịu đựng là sẽ nhiều không kể hết. Chiêu à, em không thể nào mỗi lần bị đả kích thì sẽ quay về và trút tất cả lên anh được. Cuộc sống của anh cũng có vô số đả kích đến từ bên ngoài, và em là một trong những căn cứ an toàn mà anh có thể gửi gắm một phần yếu đuối của bản thân vào đó, nhưng mà nếu như đến em cũng đâm đao về phía anh thì anh sẽ không chịu đựng nổi đâu, em có hiểu không? "

Tần Chiêu gật đầu, " Em hiểu rồi. Về sau em sẽ cố gắng hết sức để chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy nữa. Thực ra thì trải qua chuyện này em đã phát hiện ra được rằng có những vết thương tâm lý ở sâu bên trong em vẫn chưa thực sự được chữa lành, chỉ là thời gian qua nó không đau nên em nghĩ là nó đã lành rồi. Nhưng mà khi chạm vào lại, nó liền tóe máu và khiến cho em đau đến phát cuồng mà làm tổn thương anh. Giang Ngộ Tuyết, em sẽ nỗ lực giải quyết vấn đề của bản thân, về sau em tuyệt đối sẽ không làm tổn thương anh nữa. Vì vậy..... Chúng ta có thể nào đừng chia tay không? "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, kéo tay Tần Chiêu, ôm anh vào lòng và hôn lên môi của anh. Lần này là một nụ hôn rất sâu và rất lâu. Đến khi tách ra, trên môi hai người còn vương một sợi chỉ bạc lấp lánh. Hơi thở của Giang Ngộ Tuyết có chút dồn dập, hắn nói, " Anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay. Nhưng mà chuyện này anh cũng không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy. Anh vẫn là muốn trừng phạt em. Bởi vì anh sợ là nếu như không phạt em thì em sẽ không thật sự biết sợ và lần sau vẫn sẽ tái phạm. "

" Hả... Trừng.... Trừng phạt? " Tần Chiêu ấp úng. Trong đầu anh bây giờ đang hiện lên 7749 thứ 18 cộng.

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Đúng. Em có chấp nhận bị trừng phạt không? "

Tần Chiêu gật đầu lia lịa.

" Rất tốt. Bất quá mà, gạt bỏ hết những suy nghĩ đen tối trong đầu của em đi. Đây không phải là ở trong tiểu thuyết, không phải tất cả mọi mâu thuẫn đều có thể giải quyết bằng cách lăn giường. Điều đó viển vông lắm. Hình phạt mà anh dành cho em chính là từ nay trở về sau anh sẽ rút lại tất cả mọi đặc quyền mà anh đã từng cho em trong thời gian qua. "

" Hả? " Tần Chiêu ngớ người luôn.

" Chiêu à, thông qua chuyện lần này, anh cũng đã phát hiện ra một vấn đề rất lớn giữa mối quan hệ của chúng ta. Chính là có những đặc quyền mà vốn dĩ phải trải qua rất nhiều thử thách mới có thể đạt được thì anh lại cho em một cách quá mức dễ dàng, thành ra em chưa hiểu được là phải trân trọng và em dễ dàng làm tổn thương anh, dễ dàng nói ra lời chia tay. Vì vậy, bây giờ anh quyết định đem tất cả mọi đặc quyền mà anh từng dễ dàng cho đi đó đều rút lại hết. Và hình phạt này sẽ kéo dài vô thời hạn, nó chỉ sẽ kết thúc khi em có thể đoạt lại tất cả mọi đặc quyền mà anh đã rút đi. Chiêu à, đây là một sự trừng phạt, cũng là một bài học, một thử thách lớn dành cho em. Tần Chiêu, em có muốn chấp nhận thử thách này không? "

Tần Chiêu gật đầu cái rụp. Bây giờ chỉ cần Giang Ngộ Tuyết không chia tay với anh thì bắt anh làm gì anh cũng làm tất. Anh vươn tay ôm cổ hắn, lại đặt lên môi hắn một nụ hôn, " Tuyết à, chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần anh vẫn còn yêu em thì bất luận thử thách như thế nào em cũng sẽ vượt qua được. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, " Được, anh tin tưởng em. "

" Tuyết à, vẫn còn một chuyện nữa mà em nghĩ là cần phải nói rõ ràng với anh. "

" Em nói đi. "

" Em hi vọng về sau anh có thể giữ khoảng cách với Lâm đại ca, lúc chúng ta cãi nhau thì anh cũng đừng chạy đến bên cạnh anh ta. Anh ta có ý đó với anh, anh xem anh ta là anh trai, nhưng mà anh ta chưa chắc đã xem anh là em trai, nói không chừng thì anh còn là bạch nguyệt quang trong mắt anh ta đấy. Trước kia, mỗi lần anh đi cùng anh ta, em đều cực kỳ khó chịu, nhưng bản thân lại không có tư cách để ghen. Nhưng mà bây giờ em đã là bạn trai của anh rồi, vì thế việc em ghen và yêu cầu anh giữ khoảng cách với anh ấy là không có quá đáng, đúng không? "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Ừm, một chút cũng không quá đáng. Anh hiểu rồi, về sau anh sẽ giữ khoảng cách với Nhàn ca. "

" Hửmmmm??? "

" À.... Là Lâm đại ca. "

" Đúng rồi! Về sau cứ gọi như vậy. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, đưa tay nhéo nhéo hai má Tần Chiêu, " Em ghen lên trông dễ thương thật đấy. "

Tần Chiêu cũng phì cười, " Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Anh cảm lạnh đã mấy ngày rồi? Đã uống thuốc chưa? "

" Cũng cả tuần nay rồi. Nhưng mà em đừng lo lắng, chỉ là bệnh vặt mà thôi, đã sắp khỏi hẳn rồi. Gần đây là thời điểm giao mùa, là rất dễ bị bệnh đó, vì vậy em nhớ bảo vệ bản thân cẩn thận nhé. "

" Ò~ "

" Đúng rồi, em ăn tối chưa? "

Tần Chiêu lắc đầu, " Chưa. "

" Muốn gọi đồ ăn ngoài hay là tự nấu cơm nhà? "

" Tự nấu đi. Đã rất lâu rồi em không được vào bếp cùng anh. "

" Được. Đi thôi. "