1314

Chương 50: Thận hỏng chưa?



Lại bẵng đi thêm nửa năm nữa, Cơm Nắm cũng đã vội vã rời đi do mắc phải bệnh ung thư.

Nếu như hỏi rằng Tần Chiêu có buồn hay không thì tất nhiên là buồn chứ. Buồn đến vật vã luôn ấy. Nhưng mà anh cũng đâu thể làm gì khác ngoài việc buộc bản thân phải chấp nhận cơ chứ.....

Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, nỗi buồn nào rồi cũng sẽ phải dần phai nhạt trước áp lực của công việc, áp lực của cuộc sống.

Một mùa đông rồi lại một mùa đông nữa đã trôi qua. Thấm thoát đã qua 2 năm.

Một đêm hè gió mát trăng thanh, trời đầy sao, Tần Chiêu vừa tan làm sau một hồi tăng ca mệt mỏi, mới bước ra khỏi công ty thì đã nhìn thấy xe của Giang Ngộ Tuyết đỗ ở bên kia đường. Anh vui vẻ chạy sang, vừa trèo lên xe là đã lập tức nhào vào lòng Giang Ngộ Tuyết, ôm ôm hôn hôn tới tấp. Gần đây hắn vì đồ án tốt nghiệp mà phải ở lại trong trường luôn, cả tuần mới đến thăm anh một lần, có khi cả 2- 3 tuần mới đến, nói thẳng ra thì giống như là quay về lại thời kỳ yêu xa ấy. Cả tuần không gặp, anh nhớ hắn muốn chết.

" Cưng à~ cả tuần qua em nhớ anh muốn chết luôn~ " Tần Chiêu nũng nịu nói.

Giang Ngộ Tuyết phì cười, cầm lấy túi quà đã mua sẵn và đưa cho Tần Chiêu, " Nè, có quà cho em nè. "

" Đây là cái gì thế? "

" Một số món đồ chơi nho nhỏ mà thôi. "

" Oa~ mấy món đồ chơi nhỏ này đẹp ghê~ này đều là đồ thủ công nhỉ? "

" Anh không biết. Mấy thứ này bọn họ bày bán ở trên vệ đường đó, lúc anh đi ngang qua, nhìn thấy liền cảm thấy em có vẻ sẽ thích mấy thứ như thế này nên mua thôi. Không suy nghĩ được nhiều như vậy. "

" Ò~ Hì hì, dù sao thì cũng cảm ơn anh nhé~ Em thích món quà này lắm đó~ "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, hôn lên môi Tần Chiêu một cái rồi nói, " Đi ăn khuya không? "

" Em thì không hề hấn gì cả, ngược lại là anh đấy, không sợ mập nữa hả? "

" Có mập cũng chịu, đói quá rồi! "

" A! Anh chưa ăn tối hả? "

" Từ trưa tới giờ chưa ăn gì luôn á. Hôm nay anh đến công ty để họp cổ đông, cả ngày hôm nay anh bị một nhóm mấy lão cổ đông vờn tới vờn lui, bận tới mức chân vắt lên cổ, chả có thời gian đâu mà ăn cơm. Thật ra thì ở công ty thì cũng có cơm ở căn-tin, nhưng mà đồ ăn ở đó khá nhiều dầu mỡ và quá cay, anh ăn không được nên chả bỏ bụng được cái gì. "

" Ui~ tội nghiệp chưa kìa~ Thôi, đừng ra ngoài ăn nữa, về nhà đi, ở nhà có một ít hải sản tươi em vừa mới mua lúc sáng, em xào mì hải sản cho anh ăn nhé? "

" Anh còn muốn thêm một phần trứng hấp kiểu Hàn Quốc. "

Tần Chiêu mỉm cười, nhéo nhéo má Giang Ngộ Tuyết, " Được thôi~ chiều anh tất! "

Giang Ngộ Tuyết cũng phì cười, hắn ôm lấy Tần Chiêu, dụi dụi lên vai anh, tựa như đang làm nũng.

Về đến nhà, Tần Chiêu thì vào bếp nấu ăn còn Giang Ngộ Tuyết thì đi tắm. Và khi hắn tắm xong, đi ra thì đã có đồ ăn nóng hổi để ăn rồi.

Ya~ vẫn là cơm nhà là ngon nhất.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ra vườn đi dạo một chút cho tiêu hóa bớt. Vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

" Chiêu à. "

" Hửm? "

" Chúng ta ở bên nhau cũng đã 5 năm rồi nhỉ. "

" Ừm. Sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi cái này? "

" Bởi vì anh cảm thấy đã đến lúc thích hợp để công khai rồi. Em xem, bạn bè của chúng ta đều đã chấp nhận, ba mẹ cũng đã chấp nhận, công việc của em cũng đã ổn định và đã có thành tựu rồi, vậy nên, anh muốn công khai hẳn với những người khác luôn. Em biết không, thời gian qua đã bắt đầu có không ít người tiếp cận anh rồi, thậm chí là không ít ông lớn muốn đem con gái của họ để đến liên hôn với anh, mặc kệ là mục đích của họ là vì cái gì thì anh cũng cảm thấy không thoải mái với điều đó, anh chỉ muốn người ở bên cạnh anh là em và chỉ có thể là em. "

Tần Chiêu phì cười, anh ôm chầm lấy Giang Ngộ Tuyết, thủ thỉ nói, " Được! Đã đến lúc em phải đánh dấu chủ quyền rồi nhỉ. Giang Ngộ Tuyết là của Tần Chiêu, ai cũng không được phép dòm ngó! "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ mông Tần Chiêu, " Cưng à, đây nhất định sẽ là một cuộc chiến khốc liệt đấy, bởi vì những người đang dòm ngó anh thật sự là không ít đâu. Hơn nữa trong số bọn họ thậm chí còn là những người rất có tiền có quyền. "

" Em không sợ. Anh quên rồi sao? Em là sinh viên xuất sắc nhất của khoa tâm lý học của trường Đại học Bắc Kinh trong suốt những năm còn đi học, đã vậy còn tốt nghiệp sớm hơn sinh viên cùng khóa tận nửa năm, điểm tốt nghiệp cũng là nằm trong top 3. Còn nữa, em ra ngoài làm việc chỉ 2 tháng là đã được chuyển từ thực tập sinh sang nhân viên chính thức trong khi người khác là phải thực tập từ 4 tháng đến nửa năm mới được chuyển thành nhân viên chính thức đấy. Điều này nói lên cái gì? Là em tài giỏi đến mức mà lão bản phải phá lệ mà đặc cách cho em đi lên đấy, anh biết không, năm đó em chỉ là một thực tập sinh mà đã kéo được về cho công ty một hợp đồng 400 vạn chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi đấy. Đó là kỷ lục xưa nay chưa từng có của công ty, em là người đầu tiên làm được đấy. Vậy nên em liền nghiễm nhiên được chuyển lên thành nhân viên chính thức. "

" Tất nhiên, chuyện năm đó chẳng qua cũng chỉ là may mắn. Nhưng mà trong 2 năm qua làm việc ở công ty, em cũng đã tạo ra không ít thành tựu xuất sắc không hề thua kém gì thành tích năm đó cả, trong lứa những nhân viên vào công ty cùng thời điểm với em thì em chính là người xuất sắc nhất, bây giờ những dự án lớn, những dự án quan trọng của công ty thì đều có sự tham gia của em. Đó là còn chưa kể là em còn biết đầu tư chứng khoán. Bây giờ thu nhập hàng tháng của em luôn không dưới 7 vạn, tháng nào mà nhiều lương thưởng với lời đậm chứng khoán thì con số thậm chí còn lên đến 15 vạn. Nói không phải là kiêu ngạo, nhưng mà với thành tích như vậy thì trong lớp người đồng trang lứa với em sẽ có được mấy người? Bọn họ muốn hạ thấp em à? Không dễ dàng vậy đâu. Nếu như đánh đòn tâm lý thì ai đánh ai còn chưa biết đâu. Còn xét về có tiền có quyền, vậy thì em càng không sợ, em đã ôm được cái chân vàng là anh rồi, chỉ cần anh không đá em thì em chả phải sợ bố con thằng nào cả. Hơn nữa lão cha và trưởng công chúa đều đứng về phía em, em rốt cuộc cũng muốn xem xem ai có thể bắt nạt em. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Đúng rồi nhỉ. Là anh lo lắng thừa rồi. Bạn trai của anh tài giỏi và ưu tú đến như vậy cơ mà. Cưng à, nói thật đi, em ưu tú đến như vậy thì ở công ty có ai theo đuổi em không? "

Tần Chiêu mỉm cười, điệu cười đầy khiêu khích, anh ghé sát vào tai Giang Ngộ Tuyết, thì thầm nói, " Nếu như em nói có thì anh sẽ làm sao? "

Giang Ngộ Tuyết xị mặt, " Anh sẽ đá bay kẻ đó! Em... Em cũng không thể tiếp cận kẻ đó... Không được cho hắn cơ hội. "

Tần Chiêu phì cười, " Em tại sao lại phải cho kẻ khác cơ hội chứ? Em có anh là đủ rồi nha~ "

" Hứ! Như vậy còn tạm chấp nhận được. Mà nè, cái người mà đang theo đuổi em đó là ai vậy? "

" Nói thật thì em cũng không quá nhớ rõ bọn họ đâu. Bởi vì ai đến thì em cũng đều cho ăn bơ hết rồi dần dần họ cũng không theo đuổi nữa. "

" Đúng! Phải làm như vậy. "

" Hehe~ Mà nè, anh tính là sẽ dùng cách nào để công khai em vậy? "

" Cuối tuần sau là lễ đính hôn của đại thiếu gia nhà họ Uông, anh và Uông gia đã từng hợp tác kinh doanh với nhau nên sự kiện lần này cũng được mời. Ngày đó em rảnh không? Có thể đi không? Hay là phải sắp xếp ngày khác? "

" Không cần phải tìm ngày khác, ngày đó em đi được. "

" Ừm. " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, hôn nhẹ một cái lên trán Tần Chiêu.

...

Ngày cuối tuần, Giang Ngộ Tuyết cùng Tần Chiêu vui vẻ nắm tay nhau đi tham gia lễ đính hôn của nhị công tử nhà họ Uông.

Giang Ngộ Tuyết vừa đến là rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn. Ở trong vòng thượng lưu, hắn được xem như là kẻ có máu mặt nhất nhì trên thương trường dù tuổi đời chỉ mới đầu 20. Có thực lực là một chuyện, có gia thế lại là một chuyện khác nữa. Con trai của Giang Duật Hành, chỉ dựa vào 5 chữ này thôi thì cho dù hắn có là một kẻ ăn chơi trác táng thì cũng sẽ được tung hô lên đến tận trời. Đó là còn chưa kể đến việc rằng hắn rất đẹp, nhan sắc ăn đứt hàng loạt những tiểu thịt tươi đang hot đương thời. Có nhan sắc, có thực lực, có gia thế, là kiểu người mà đi đến đâu cũng có thể thu hút hết ánh mắt của mọi người.

Nhưng mà, điều khiến cho mọi người chú ý nhất trong hôm nay chính là hắn không đi một mình hoặc đi cùng vệ sĩ như thường lệ nữa mà dẫn theo một chàng trai. Chàng trai ấy trông trạc tuổi hắn, vóc dáng cao ráo, gương mặt thanh tú phúc hậu, một thân vận tây trang màu xám nhạt, từng bước đi, dáng đứng lẫn từng ngôn hành cử chỉ đều lộ ra sự gia giáo mẫu mực và khí chất toát lên vẻ ôn nhuận như ngọc, khiến cho người khác vừa nhìn vào là đã cảm thấy rất dễ chịu. Hai người còn khoác tay nhau trông cực kỳ thân mật, hơn nữa, lúc lên bậc thang, Giang Ngộ Tuyết còn quay sang nhắc nhở người ấy cẩn thận bằng một ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng và ôn nhu.

Giang Ngộ Tuyết xưa nay rất ít tham gia vào các bữa tiệc xã giao như thế này, mà nếu có thì một là sẽ đi một mình hai là có vệ sĩ theo sau, chưa từng đi cùng với bất cứ người phụ nữ nào, à không, là có đó, nhưng mà người phụ nữ đó nhất định sẽ luôn là mẹ của hắn - Dung Nguyệt. Mà những yến tiệc kiểu này người ta rất chuộng kiểu một nam một nữ đi cùng nhau. Thế nên, đã từng có rất nhiều lời đồn cho rằng hắn chỉ thích nam sắc. Hôm nay, xem như là lời đồn đã được chứng thực.

Bỏ qua lời bàn tán xôn xao một chút thì khi Giang Ngộ Tuyết vừa đến là đã có rất nhiều người tranh nhau đi đến trước mặt hắn, lân la bắt chuyện. Những yến tiệc như thế này, đính hôn chỉ là phụ, xã giao và đàm phán, kiếm mối làm ăn mới là chính. Chỉ cần biết chớp đúng thời cơ và bắt đúng người thì việc ký được một hợp đồng lớn cũng là chuyện thường thấy.

Tất nhiên, có người đến để bàn công việc thì cũng có người đến để hóng hớt. Và việc người khác hỏi đến thân phận của Tần Chiêu cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Khi bị hỏi tới, Giang Ngộ Tuyết luôn mỉm cười và thẳng thắn thừa nhận, " Em ấy người yêu của tôi. "

Mọi người ban đầu cũng thoáng chút ngạc nhiên, nhưng mà sau đó thì rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hôn nhân đồng giới cũng đã được hợp pháp hóa mấy năm nay rồi, vậy nên chuyện yêu đương đồng giới cũng không còn là chuyện xa lạ nữa. Nhưng mà ở trong vòng thượng lưu này, người dám thẳng thắn công khai đến vậy thì chỉ có một mình Giang Ngộ Tuyết.

Mọi người cảm thán, đúng là tuổi trẻ, rất liều lĩnh.

Nhưng mà điều đó cũng đã đẩy Tần Chiêu lên đầu ngọn sóng, rất nhiều người đố kị liền muốn thừa cơ công kích anh, làm anh xấu mặt. Nhưng mà Tần Chiêu bây giờ đâu có còn là đứa nhỏ rụt rè, tự ti của năm xưa, đừng nhìn thấy anh ôn hòa mà nghĩ anh dễ bị bắt nạt. Những tình huống khó xử đều được Tần Chiêu khéo léo xử lý thành công. Mềm nắn rắn buông, việc mà anh giỏi nhất chính là nắm bắt và thao túng tâm lý của kẻ khác. Muốn công kích anh hả? Đâu có dễ vậy.

Những kẻ bắt nạt thấy sức chiến đấu của Tần Chiêu quá mạnh thì cũng từ từ rút lui. Tần Chiêu nhẹ nhàng đi qua một trận phong bão, nhẹ nhàng đến mức khiến cho người ta có ảo giác rằng thứ mà anh vừa đi qua không phải là một cơn bão mà chỉ là một trận mưa xuân lất phất thôi.

Nói một hồi, lại vòng ngược trở lại vấn đề làm ăn kinh doanh. Tần Chiêu ban đầu còn nghe hiểu được chút chút, nhưng càng về sau thì càng mù tịt. Kiên trì được chừng 10 phút, Tần Chiêu cuối cùng cũng bỏ cuộc, anh kéo kéo áo Giang Ngộ Tuyết, nói, " Cưng à, em nghe không hiểu mấy vấn đề làm ăn kinh doanh của anh, vậy nên em sang bên kia ăn một chút đồ ngọt nhé? "

" Ừm. Nè, ăn ít thôi nghe chưa? Ăn nhiều rồi buổi tối không ngủ được thì cũng đừng có mà khóc đấy. "

" Hì hì~ em biết rồi mà~ "

" Đi đi. " Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đầu Tần Chiêu.

Tần Chiêu nhe răng cười rồi thả tay Giang Ngộ Tuyết ra, vui sướng chạy về phía quầy đồ ngọt.

Ui cha ơi~ thiên đường đây rồi. Nào là dâu tây bọc Chocolate, bánh Donuts phủ Chocolate, Nama Chocolate, bánh cupcakes Chocolate, bánh qui Chocolate chip, bánh Maccaron Chocolate, bánh Chocolate ngàn lớp, bánh Sừng Trâu phủ Chocolate, và còn có 7749 loại bánh ngọt khác nữa. Đối với một người mê đồ ngọt và đạo Chocolate như Tần Chiêu thì đây đích thị là thiên đường chứ đâu.

Tần Chiêu thật sự rất muốn một hơi ngoạm hết tất cả những món ngọt ở đây. Nhưng mà anh không thể ăn hết được nhiều đến như vậy, hơn nữa Giang Ngộ Tuyết cũng không cho phép anh ăn nhiều. Vậy nên, anh chỉ chọn một vài món, lấy thêm một ly Cocktail rồi bưng đĩa đi đến bàn rồi ngồi xuống thưởng thức.

...

( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)

Sau khi bữa tiệc kết thúc, về đến nhà, Giang Ngộ Tuyết liền nhéo má Tần Chiêu một cái rõ đau.

" Á! Đau~ Giang Tiểu Tuyết anh hành hung em!!! Gan của anh phì ra rồi có phải không? Buổi tối muốn ngủ sôpha hử? "

" Tần Tiểu Chiêu! Đó là bởi vì em không chịu nghe lời! Trước khi đi anh đã dặn em thế nào? Không được uống rượu. Không được uống rượu. Không được uống rượu. Vậy mà em vẫn uống hết 2 ly Cocktail. Gan của em mới đúng là đã phì ra rồi đấy. "

" Ai da~ chỉ có 2 ly mà thôi, tửu lượng của em tốt, Cocktail đó nồng độ cồn cũng không cao, cho dù em có uống 5 ly cũng không sợ say đó có được không? "

" Cưng à, quan trọng không phải là mấy ly với say hay không say. Em có biết được là bên trong rượu bọn họ đã bỏ vào cái gì không? Ly Cocktail mà vừa nãy anh ngăn không cho em uống đó, em có biết là vì sao không? Bởi vì đó là Cocktail ngọt, thường thì con gái sẽ rất thích loại Cocktail này nên những kẻ săn mồi sẽ thường nhắm vào loại Cocktail này để bỏ thuốc đó em có biết không? Mà một khi đã trúng thuốc rồi thì người ta có làm gì em em cũng không phản kháng được, em có hiểu không? Anh cũng đâu phải là tự nhiên khi không mà cấm em uống rượu đâu. Em muốn uống thì anh mời Bartender về pha chế cho em uống, còn không thì ra nhà hàng để uống chứ tuyệt đối là không được uống rượu trong những bữa tiệc xã giao như vậy. Rất nguy hiểm đó em có hiểu không? " - Giang Ngộ Tuyết càng nói càng tức giận.

" A..... " Tần Chiêu đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh xị mặt, ngoan ngoãn ôm eo Giang Ngộ Tuyết, vuốt lông cho hắn bớt giận, " Thôi mà, em xin lỗi mà~ Lần sau em sẽ không uống rượu trong tiệc xã giao nữa đâu~ Đừng giận nữa nhé~ "

" Hứ! Anh cứ giận đấy! Hôm nay em chọc tức anh không nhẹ đâu. Em coi mà tìm cách dỗ anh đi, bằng không là anh sẽ ra sô pha ngủ thật đấy. "

" Ai dô~ Thôi mà, thôi mà~ Em vừa nãy chỉ là tức giận mà buộc miệng nói ra thôi mà, anh đừng xem là thật mà~ Không có anh thì em làm sao mà ngủ được chứ~ Cưng à, đừng giận nữa mà~ "

" Hứ! Em xin lỗi mà chẳng có một chút chân thành nào cả. " - Giang Ngộ Tuyết bĩu môi, giận dỗi nói.

Tần Chiêu phì cười, " A~ Em hiểu rồi~ " - Nói rồi Tần Chiêu liền hôn lên môi Giang Ngộ Tuyết, nhẹ nhàng liếm mút cánh môi của hắn.

Giang Ngộ Tuyết cũng không tiếp tục giận dai, hé môi đón nhận nụ hôn của Tần Chiêu. Đầu lưỡi hắn vươn ra, cuốn lấy lưỡi Tần Chiêu, không ngừng khuấy đảo và điên cuồng hút hết nước bọt bên trong khoang miệng anh.

Bởi vì Tần Chiêu vừa mới uống rượu ngọt, lại mới ăn bánh ngọt nên cả khoang miệng đều là hương vị ngọt ngào. Giang Ngộ Tuyết vốn dĩ không thích đồ ngọt, nhưng mà vị ngọt này lại làm cho hắn đắm say, dù có ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Nụ hôn dần trở nên kịch liệt, hơi thở đã bắt đầu trở nên gấp gáp. Tần Chiêu từng bước từng bước đẩy Giang Ngộ Tuyết vào trong phòng khách, cuối cùng thì đẩy hắn ngã xuống sô pha.

Phòng khách tối om, chỉ có duy nhất một ánh sáng màu xanh yếu ớt tỏa ra từ bể cá. Trong bóng tối mập mờ, Tần Chiêu đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Giang Ngộ Tuyết, anh khẽ nói, " Tuyết à, lam nhan họa thủy, nói đến chính là anh. Nếu như em mà là hoàng đế thì cho dù có phải táng tận giang sơn thì em cũng phải cưới anh về nhà. "

Giang Ngộ Tuyết bật cười, " Vậy thì không được. Anh tiêu tiền dữ dội lắm đấy, em táng tận giang sơn rồi có nghĩa là hết tiền rồi, mà không có tiền mà đòi cưới anh thì lấy cái gì để nuôi anh? "

" Em có thể đi làm kiếm tiền nha. Em kiếm tiền giỏi lắm đấy. Mỗi tháng cho anh 2 vạn tiền tiêu vặt thì không thành vấn đề. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, kéo Tần Chiêu ngã xuống luôn rồi tiếp tục hôn anh.

Tần Chiêu được hôn đến sung sướng thì bàn tay bắt đầu không chịu yên phận. Anh mò ra sau đầu Giang Ngộ Tuyết, đem dây buộc tóc tháo xuống, làm cho mái tóc dài của hắn xõa tung ra.

Khoảnh khắc mái tóc xõa xuống ấy, một mùi hương thảo mộc nồng nàn liền lập tức lan tỏa vào trong không khí. Mùi hương ấy, thực sự khiến cho Tần Chiêu say. Đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi nhưng mùi hương trên tóc của Giang Ngộ Tuyết vẫn luôn không thay đổi. Vẫn là mùi hương thảo mộc ấy, vẫn mộc mạc và dễ chịu vô cùng. Mùi hương ấy, thực sự khiến cho Tần Chiêu say.

Anh vuốt ve mái tóc của hắn, mái tóc nuôi 4 năm, bây giờ đã dài đến ngang eo. Suối tóc dài vừa suôn mượt vừa thơm thơm, khiến cho Tần Chiêu càng vuốt càng nghiện.

Nụ hôn của anh dần trượt xuống cổ của Giang Ngộ Tuyết, hôn lên yết hầu, rồi không ngừng liếm mút điểm nhạy cảm trên vành tai của hắn.

Điểm nhạy cảm liên tục bị kích thích khiến Giang Ngộ Tuyết bật ra những tiếng rên khe khẽ.

Âm thanh ấy tựa như một liều thuốc kích thích cực mạnh đối với Tần Chiêu. Những nụ hôn của anh trượt xuống càng lúc càng sâu, y phục của hai người cũng từng chiếc từng chiếc mà rơi xuống đất.

Tần Chiêu quỳ giữa hai chân Giang Ngộ Tuyết, trong miệng hàm chứa bé Tiểu Tuyết của hắn. Anh thành thục đem bé Tiểu Tuyết nuốt vào, mặc kệ cảm giác buồn nôn bên trong cổ họng mà cố gắng nuốt sâu vào.

Giang Ngộ Tuyết ngồi trên sô pha, dang rộng chân hưởng thụ sự phục vụ này của Tần Chiêu. Bàn tay của hắn luồn sâu vào mái tóc Tần Chiêu, trong vô thức mà đem đầu của anh ấn sâu vào hạ thân của hắn.

Dưới sự kích thích cực đỉnh của Tần Chiêu, Giang Ngộ Tuyết cuối cùng cũng bắn ra. Dịch thể màu trắng đục ấy gần như là bắn toàn bộ vào miệng Tần Chiêu, một ít còn vương vãi trên môi anh.

Giang Ngộ Tuyết bật ra một tiếng rên trầm thấp đầy thỏa mãn rồi đưa tay hứng trước cằm Tần Chiêu và nói, " Nhổ ra đây. "

Tần Chiêu ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ Tuyết, ánh mắt bỗng trở nên bướng bỉnh. Yết hầu khẽ động, Tần Chiêu đem toàn bộ dịch thể đều nuốt xuống. Nuốt xong, anh còn liếm môi một cái đầy khiêu khích.

Giang Ngộ Tuyết thoáng ngạc nhiên, sau đó thì khẽ phì cười, hắn nhéo nhéo má Tần Chiêu, " Bướng bỉnh! "

Tần Chiêu nhướng mày, " Em học từ anh cả đấy. "

Giang Ngộ Tuyết bật cười, kéo Tần Chiêu dậy và hôn môi anh.

Mùi vị của chất lỏng ấy thật không ngon tí nào. Mùi khá tanh, vị thì đắng đắng, ngậy ngậy và có chút mặn. Tuy là không ngon thật, nhưng mà không hiểu tại sao lại rất gây nghiện. Nếm một lần, liền muốn nếm thêm lần nữa.

Môi lưỡi giao triền, dục vọng lại lần nữa bị khơi dậy.

Bàn tay Giang Ngộ Tuyết không ngừng vuốt ve, xoa nắn khắp cơ thể Tần Chiêu, không ngừng kích thích những điểm nhạy cảm trên cơ thể anh rồi chầm chậm thâm nhập vào sâu bên trong.

Ngón tay vừa thâm nhập vào, liền lập tức khuấy động. Những chỗ nhạy cảm đều lần lượt bị kích thích khiến cho Tần Chiêu không nhịn được mà rên rỉ. Nhưng mà tiếng rên của anh đã bị đôi môi của Giang Ngộ Tuyết chặn lại, thành ra chỉ có thể ư a khe khẽ ở trong cuống họng.

Lửa dục càng cháy càng lớn, dần dần, Tần Chiêu đã không còn cảm thấy thỏa mãn với ngón tay. Anh tách môi Giang Ngộ Tuyết ra, vừa thở dốc vừa nói, " Tuyết,.... tiến vào đi. "

" Được.....Em.... Tự mình động đi. "

" Ừm.... " Tần Chiêu ngoan ngoãn mở rộng chân ngồi lên người Giang Ngộ Tuyết, đem bé Tiểu Tuyết của hắn hãm sâu vào trong cơ thể của anh.

Khoảnh khắc tiến vào đến tận cùng, cả hai người đều thở ra một tiếng rên dài.

Tần Chiêu nhịp nhàng cử động. Nâng lên rồi lại hạ xuống, rút ra rồi lại tiến vào. Tiết tấu nhịp nhàng ban đầu cũng dần trở nên nhanh và mạnh hơn. Cho đến khi Tần Chiêu kiệt sức, anh ngục lên vai Giang Ngộ Tuyết, thở hổn hển nói, " Em... Em không động nổi nữa.... Anh đến làm đi. "

Khóe môi Giang Ngộ Tuyết khẽ cong lên, hắn đưa tay vuốt gọn lại mái tóc tán loạn và đẫm mồ hôi của Tần Chiêu, hôn nhẹ lên trán anh một cái rồi ôm anh đặt anh nằm úp xuống sô pha. Hắn thì từ phía trên đè xuống, tiến vào từ đằng sau.

Tư thế này thì không vào được sâu lắm, nhưng mà Tần Chiêu lại khá thích bởi vì chỉ khi nằm như thế này thì anh mới có thể hoàn toàn cảm nhận được sức nặng của toàn bộ cơ thể của Giang Ngộ Tuyết đang đè lên anh. Anh thích cảm giác được đè như thế, bởi vì nó mang lại cho anh cảm giác an toàn, cho anh biết được rằng Giang Ngộ Tuyết là một thực thể, là một con người hoàn toàn có thật chứ không phải là một người bạn ở trong trí tưởng tượng của anh.

Tâm lý học học nhiều rồi, Tần Chiêu liền biết đến một khái niệm gọi là người bạn trong trí tưởng tượng. Đó là một trạng thái tâm lý bình thường ở trẻ con, khi chúng cô đơn, chúng sẽ tự tưởng tượng ra một người bạn không có thật để chơi với chúng, nhưng mà khi bắt đầu có những người bạn thật sự rồi thì những người bạn trong trí tưởng tượng kia sẽ dần dần biến mất.

Nói thật thì sau khi học xong mảng kiến thức này, Tần Chiêu từng có một khoảng thời gian dài luôn lo sợ rằng Giang Ngộ Tuyết chỉ là một người bạn trong trí tưởng tượng của anh, sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ biến mất, sợ rằng tất cả những gì tốt đẹp của mười mấy năm qua đều là ảo giác.

Nhưng mà, Giang Ngộ Tuyết luôn có cách để khiến cho anh có thể yên lòng. Hắn khiến anh tin rằng đây chính là thực tại và hắn là một người hoàn toàn có thật. Và hắn cũng khiến cho anh tin rằng tất cả những điều tốt đẹp trên đời này là thứ mà anh xứng đáng được nhận chứ không cần thiết phải tưởng tượng ra mới có thể có được.

Một đoạn ký ức ngắn ngủi bỗng khiến Tần Chiêu bật cười, anh quay đầu, hôn lên môi Giang Ngộ Tuyết và nói, " Tuyết à. "

" Hửm? "

" Em cảm thấy.... hình như.... so với ngày hôm qua.... thì ngày hôm nay, em đã.... yêu anh... nhiều hơn một chút xíu rồi. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ phì cười, " Chỉ một chút xíu thôi sao? "

" Đúng..... Chỉ.... một chút xíu thôi. Nhưng mà.... mỗi ngày.... đều sẽ có. "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Anh rất hạnh phúc vì mỗi ngày đều nhận được tình yêu của em. Chiêu à, anh hình như.... càng ngày càng yêu em nhiều hơn rồi. Cũng chính là mỗi ngày đều nhiều thêm một chút xíu, bất tri bất giác, liền thành ra sâu đậm đến khó tách rời. Anh thật muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này. "

Tần Chiêu bỗng đen mặt, anh cắn lên vai Giang Ngộ Tuyết một cái rõ đau rồi nói, " Không! Được! Đâu! Nhé! Em.... Em còn chưa bắn mà anh đã muốn dừng rồi hả? Anh... Thận của anh hỏng rồi sao? "

Giang Ngộ Tuyết đơ ra mất mấy giây sau đó thì bất lực mà bật cười, " Chiêu à, đây là em khiêu khích anh đấy nhé! Thận của anh có hỏng hay không..... bây giờ em sẽ lập tức được biết! " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền nâng eo Tần Chiêu lên, khiến cho anh tạo thành tư thế quỳ ở trên sô pha, hai tay thì vịn trên thành ghế.

Sau đó, hắn thâm nhập vào từ phía sau, những cú va chạm vừa sâu vừa mạnh bạo, khác hẳn với sự dịu dàng lúc nãy. Hắn vừa va chạm vừa không quên chăm sóc cho bé Tiểu Chiêu ở phía trước. Sự kích thích quá dữ dội khiến cho Tần Chiêu rất nhanh đã bắn ra.

Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết hoàn toàn không có ý định tha cho anh, hắn vẫn tiếp tục va chạm. Vòng eo chó đực luyện võ gần 20 năm của hắn dẻo dai và bền bỉ đến phát sợ.

Sau đó, Tần Chiêu đã bắn ra đến lần thứ 3 rồi mà Giang Ngộ Tuyết vẫn không tha cho anh. Cơ thể của Tần Chiêu đã chạm đến cực hạn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

Giang Ngộ Tuyết thấy Tần Chiêu đã khóc thì nghiêng đầu hôn lên khóe mắt anh, liếm đi những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống.

Tần Chiêu khóc nức nở, run rẩy nói, " Anh yêu à.... Em sai rồi..... a.....Dừng lại đi.... Không....a... Không chịu nổi nữa.... "

Giang Ngộ Tuyết ghì chặt lấy Tần Chiêu, ghé vào tai anh và thấp giọng hỏi, " Thận của anh có hỏng không? "

Tần Chiêu điên cuồng lắc đầu, " Không hỏng... Không hỏng.... aaa.... ưm.... Tha cho em....hức.... "

Giang Ngộ Tuyết khẽ cười, hắn cũng đã đến giới hạn rồi. Động tác dưới thân càng thêm điên cuồng và ác liệt, những nụ hôn thì lại nhất mực ôn nhu rơi xuống trên tấm lưng đầy sẹo của Tần Chiêu.

Những vết sẹo của tuổi thơ, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa dù cho hắn đã từng dùng rất nhiều loại thuốc trị sẹo đắt tiền để bôi cho anh. Những vết sẹo ở trên cơ thể cũng giống như vết sẹo ở trong tâm hồn vậy, chỉ có thể chữa lành và làm mờ đi chứ không thể nào hoàn toàn xóa bỏ.

Ở bên ngoài khung cửa sổ, những cơn mưa đầu tiên của mùa hè đã bắt đầu lộp độp rơi.

Giang Ngộ Tuyết ôm lấy Tần Chiêu, hôn lên vết sẹo của anh và đem tất cả dục vọng đều bắn ra ngoài.

Tần Chiêu bị kích thích thì cũng bắn ra thêm lần nữa, nhưng mà lần này thì dịch thể đã có phần trong suốt và loãng hơn hẳn.

Sau khi cơn cào trào qua đi, Tần Chiêu mệt mỏi đến không mở nổi mắt. Giang Ngộ Tuyết bế anh vào phòng tắm để tắm rửa và thay đồ, anh cũng mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm.

Xử lý xong vấn đề vệ sinh, Giang Ngộ Tuyết liền bế Tần Chiêu về phòng ngủ, đặt anh lên giường và ôm anh ngủ.