14 Năm Em Chỉ Yêu Anh

Chương 2: Tống Doanh là điểm yếu của anh, anh không thể đánh cược cô



editor: Yatloml.

Yến Thừa Châu nghe được cô lời nói, anh đột nhiên mỉm cười.

Anh vốn đang sợ cô sẽ xa lạ mà nói với anh rằng "Đã lâu không gặp", hoặc là "Mấy năm nay anh thế nào?", nhưng cô không làm như vậy.

Cô chỉ quan tâm đến cảm xúc hiện tại của anh, hỏi anh lạnh hay không.

"Vào nhà rồi nói chuyện nào." Yến Thừa Châu ôn nhu nói với Tống Doanh.

Hai người vào trong nhà, Yến Thừa Châu ở huyền quan đem khăn quàng cổ cùng áo khoác cởi ra treo lên chiếc giá bằng gỗ đắt tiền ở hành lang, sau đó khom lưng mở tủ giày lấy ra hai đôi dép lê, đặt đôi dép lê của con gái trước mặt Tống Doanh.

Tống Doanh đi đôi dép lê mà anh đưa, cởi áo khoác của Mạnh Cẩn treo lên mắc áo rồi theo anh vào phòng khách.

Mặc dù bên ngoài trời lạnh cóng nhưng nhiệt độ bên trong nhà vẫn rất ấm áp.

Tống Doanh ngồi vào sô pha, nhận lấy ly nước nóng từ tay Yến Thừa Châu.

Lòng bàn tay lạnh lẽo dần được hơi nóng bao bọc, toàn bộ tay đều sưng tấy đến tê dại.

Yến Thừa Châu không nói lời nào, Tống Doanh cũng không nói chuyện.

Phòng khách rộng lớn chìm vào yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tống Doanh thậm chí còn cảm thấy nhà anh quá quạnh quẽ, không giống có người ở, không có một chút ấm cúng nào cả.

Cô vẫn luôn rũ mắt, nhìn ly nước ấm trong tay, không nhìn xung quanh.

Tất nhiên cô cũng không biết Yến Thừa Châu thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng, Thấp giọng xin lỗi cô: "Doanh Doanh, anh xin lỗi, bây giờ anh mới đến tìm em."

Tống Doanh nghe thấy lời xin lỗi của anh khẽ mở to mắt, vội quay mặt đi chỗ khác lắc đầu nói: "Không sao, không cần xin lỗi......"

"Em không muốn biết nguyên nhân sao?" Yến Thừa Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô hỏi.

Tống Doanh khẽ mím môi, sau đó cười nhẹ: "Với em mà nói, nguyên nhân không quan trọng."

Quan trọng là anh cuối cùng tới.

Yến Thừa Châu trầm mặc một lúc, nhưng vẫn kể cho cô nghe tất cả những gì anh đã trải qua trong từng đó năm.

Năm anh 9 tuổi, ba mẹ ly hôn, ba anh chiếm công ty do ông ngoại để lại cho mẹ anh, mẹ anh chán nản, mang theo anh rời Thẩm Thành đến Nam Thành bắt đầu cuộc sống mới. Nhờ vậy anh quen được người con gái kém anh tuổi, cũng chính là hàng xóm của anh – Tống Doanh.

Trong 8 năm tiếp theo, bọn họ đi học cũng nhau, tan học cùng nhau về nhà, thường xuyên đến nhà của nhau ăn tối, thân thiết đến mức coi nhau như người nhà.

Năm anh 17 tuổi, mẹ anh qua đời, ba anh Hạ Thụy Sơn nhất quyết đưa anh về nhà họ Hạ, bất chấp sự phản kháng và từ chối của anh.

Là một học sinh trung học không có quyền lực, anh không thể chống lại ông ta, vì vậy anh chỉ có thể bị Hạ Thụy Sơn đưa đi.

Nhưng khi đó Hạ Thụy Sơn đã sớm tái hôn và có hai đứa con trai sinh đôi, nhà họ Hạ làm sao có thể chấp nhận đứa con của người vợ cũ là anh.

Vì thế, Yến Thừa Châu bị Hạ gia đưa đi nước ngoài, nhiều năm như vậy anh vẫn luôn ở nước ngoài một mình. Vài năm trước Hạ Thụy Sơn cho anh tiếp xúc với công việc kinh doanh nước ngoài. Với năng lực xuất sắc của mình, anh nhận được sự đánh giá cao của Hạ Thụy Sơn, dần dần có cơ hội làm việc với các công ty trong nước.

Hiện tại Yến Thừa Châu đang tiến sâu vào công ty, sắp xếp người của mình vào công ty từng chút một, chờ một nào đó, anh nhất định sẽ giành lấy công ty thuộc về mẹ của mình.

10 năm qua, anh không phải không biết tin tức về Tống Doanh, anh biết công việc của cô, mỗi bộ phim cô đóng anh đều đến rạp xem, chỉ là anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô.

Bởi vì Yến Thừa Châu không dám để ai biết Tống Doanh là điểm yếu của anh, anh sợ Hạ Thụy Sơn sẽ lấy Tống Doanh uy hiếp anh.

Có quá nhiều thủ đoạn để một nhà tư bản làm tổn thương một minh tinh không có chỗ dựa.

Anh không đủ khả năng để đánh cược.

Vì vậy, anh sẽ không đến tìm cô cho đến khi anh để năng lực bảo vệ, chống đỡ cho cô.

Không phải không muốn tìm cô, mà là sợ sẽ mang đến tại họa cho cô.

Tống Doanh thật sự có thể hiểu anh.

Cho dù anh không giải thích với cô, cô cũng sẽ không trách anh nửa lời.

Anh lúc trước nói anh nhất định sẽ trở về tìm cô, nhưng cũng không bảo cô đợi anh, là cô chính mình cam tâm tình nguyện đợi anh.

Cho dù cuối cùng anh không đến, hay thậm chí không bao giờ xuất hiện nữa, cô cũng sẽ không trách anh.

Bởi vì chờ anh là sự lựa chọn của chính cô, không liên quan gì đến anh.

Hai người trò chuyện rất lâu, đêm đã khuya, tuyết ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi.

Tống Doanh cùng Yến Thừa Châu đi đến cửa sổ trong suốt sát đất, hai người lặng lẽ nhìn những bông tuyết đang từ từ rơi xuống.

Trong đêm đông yên tĩnh và lạnh giá, trái tim vốn đóng băng quanh năm của Tống Doanh cuối cùng cũng trở nên ấm áp.

Di động của Yến Thừa Châu đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng

Anh cầm lấy di động nhìn tên người gọi, sau đó đứng dậy.

Trước khi rời đi, Yến Thừa Châu cầm điện thoại nói với Tống Doanh nói: "Anh đi nhận điện thoại."

Tống Doanh gật đầu cười nói: "Được."

Ngay sau đó, Yến Thừa Châu vội vàng lên lầu, vào thư phòng.

Tống Doanh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đến phát ngốc.

Suy nghĩ của cô bay theo bông tuyết trở về giữa hè 10 năm trước.

Tuy rằng đang lúc nghỉ hè, nhưng Tống Doanh vẫn phải đến lớp luyện múa.

Hôm đó, cô đang chuẩn bị ăn trưa thì thấy Yến Thừa Châu đang đợi ở bên ngoài lớp học múa.

Mẹ anh vừa mới qua đời, tâm trạng mấy ngày nay của anh luôn không tốt, Tống Doanh không biết an ủi anh như thế nào, chỉ có thể mỗi ngày qua nhà tìm anh, ở lại bên cạnh anh.

Tống Doanh không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Cô uyển chuyển nhẹ nhàng chạy đến trước mặt anh, kinh ngạc hỏi: "Anh Thừa Châu, sao anh lại đến đây?"

Yến Thừa Châu chỉ cúi đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ, buồn bã không nói nên lời.

Mặt trời chói chang chiếu xuống, Tống Doanh bị ánh nắng làm lóa mắt ngẩng đầu lên, nhưng phải nhíu mắt mới có thể nhìn anh.

Cô vừa nâng lên tay che lên đỉnh đầu, tay đã bị Yến Thừa Châu nắm lấy, kéo đi bên cạnh dưới bóng cây.

Tiếng ve kêu râm rang, gió thổi vi vu, hơi nóng phả vào mặt.

Yến Thừa Châu chưa kịp mở lời đã nghe tiếng mèo kêu gần đó.

"Anh nghe xem," Tống hai mắt sáng ngời nói với Yến Thừa Châu: "Có tiếng mèo kêu!"

Nói xong, cô cúi người lần theo tiếng tìm mèo con.

Sau đó cô phát hiện một thùng giấy mày xanh lá, bên trong là chú mèo nhỏ mới khoảng 2 – 3 tháng tuổi.

Tống Doanh đem thùng giấy đặt xuống, cô ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay vuốt ve con mèo nhỏ, vui vẻ nói: "Đáng yêu quá!"

"Anh Thừa Châu," Tống Doanh ngửa đầu nhìn về phía anh, đôi mắt cong cong: "Chúng ta nuôi nó nhé?"

Yến Thừa Châu thong thả mà ngồi xổm trước mặt cô, giữa hai người bọn họ chỉ là thung giấy, nhưng lại giống như cách nhau thật xa.

Yến Thừa Châu cũng duỗi tay sờ mèo con, ngón tay của anh vô tình chạm vào tay Tống Doanh, hai người rút tay về ngay lập tức.

Tống Doanh cảm giác tim mình đập liên hồi, khiến cô khó thở.

Cô giả vờ bình tĩnh hỏi anh: "Anh Thừa Châu, anh nuôi nó với em nha?"

Giọng điệu ngoan ngoãn giống như đang làm nũng cầu xin anh.

Yến Thừa Châu cuối cùng lại chỉ nói với cô: "Anh xin lỗi."

Tống Doanh có chút mờ mịt mà nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.

Không đợi cô hỏi anh, anh liền chủ động nói: "Anh phải đi rồi Doanh Doanh."

Tống Doanh không hiểu ý anh, ngây ngốc hỏi: "Anh đi đâu?"

"Thẩm Thành Hạ gia." Yến Thừa Châu nói xong, dừng một chút, tiếp tục nói: "Chiều nay anh đi."

Tiếng ve đột nhiên trở nên ầm ĩ, tai Tống Doanh ù đi.

Cô dường như mất khả năng nói, nhìn chằm chằm một cách đờ đẫn.

Một lúc sau cô chậm rãi chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh không thể ở lại sao?"

Ngay sau đó cô lại nói: "Em không muốn xa anh."

"Anh cũng không muốn, nhưng......" Yến Thừa Châu mím môi, yếu ớt lẩm bẩm: "Anh xin lỗi."

Tống Doanh hốc mắt lập tức trở nên đỏ bừng, giây sau nước mắt liền rơi xuống.

Yến Thừa Châu đau khổ sờ đầu cô, anh nhẹ nhàng mà xoa đỉnh tóc cô, dịu dàng an ủi: "Anh sẽ trở về tìm em, nhất định sẽ trở về tìm em."

Tống Doanh nước mắt rơi lã chã, cô ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, nghẹn ngào nói: "Em đây chờ anh, chờ anh trở về tìm em."

Yến Thừa Châu dùng ngón tay giúp cô xoa nước mắt, cưng chiều nói: "Được."

Buổi chiều cô còn có lớp, anh giúp cô mang mèo con về nhà trước.

Ngay lúc Yến Thừa Châu ôm thùng giấy xoay người rời đi, Tống Doanh đột nhiên lại gọi lại anh: "Anh Thừa Châu!"

Yến Thừa Châu rũ mắt nhìn cô, Tống Doanh sợ nếu bây giờ cô không nói ra thì sẽ không có cơ hội nữa, cô lấy hết can đảm nói: "Em còn một chuyện muốn nói với anh, thật em......" thích anh.

Nhưng lời nói còn chưa nói xong, Yến Thừa Châu liền ngắt lời cô: "Doanh Doanh, chờ lần sau gặp lại, hãy nói với anh."

Vốn dĩ Tống Doanh lo bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau, nhưng anh lại nói, chờ bọn họ lần sau gặp lại.

Cô đột nhiên cảm thấy tin tưởng, tin tưởng bọn họ sẽ gặp lại.

Cô không cố chấp nói ra lời tỏ tình, ngoan ngoãn đáp ứng: "Được."

......

Một âm thang vang lên, cắt ngang kí ức Tống Doanh, khiến cô tỉnh táo trở lại.

Cô đứng dậy, đi đến sô pha, cầm lấy di động của cô, sau đó ngồi vào sô pha kiểm tra.

Là Mạnh Cẩn gửi WeChat, nói cho cô ngày mai đoàn phim không có làm việc, cô được nghỉ ngơi một ngày.

Tống Doanh trả lời Mạnh Cẩn "Được".

Kỳ thật Mạnh Cẩn cũng không phải là người đại diện ban đầu của Tống Doanh, người đại diện trước của Tống Doanh vì bận công việc cá nhân nên không thể tiếp tục làm việc với cô, nhờ đó Mạnh Cẩn mới hợp tác cùng Tống Doanh.

Tống Doanh dựa vào sô pha xem thời gian, đã 2h sáng rồi.

Cô cần phải trở về.

Tống Doanh tính toán chờ Yến Thừa Châu tiếp xong điện thoại trở về cô sẽ tạm biệt anh.

Nhưng trước khi anh trở về, cô đã dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Hôm nay ban ngày cô đã quay toàn bộ cảnh tuyết, buổi tối đột ngột có tuyết lớn, đoàn phim lại quay thêm nhiều cảnh nữa.

Sau đó cô gặp lại Yến Thừa Châu, nói chuyện rất lâu.

Tống Doanh đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, cô mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.

Yến Thừa Châu xuống liền nhìn thấy Tống Doanh nằm ở sô pha trên tay vịn, đầu gối lên cánh tay, đang ngủ ngon lành.

Anh nhẹ nhàng đi tới, thật cẩn thận bế cô.

Sau đó Yến Thừa Châu khẽ nhíu mày.

Bởi vì cô thật sự quá nhẹ, anh ôm vào trong ngực cũng không cảm giác nặng.

Tống Doanh chìm vào giấc ngủ say, không tỉnh lại.

Yến Thừa Châu ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô đàng hoàng, tham lam nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu

Một lúc sau khi anh đứng dậy rời đi, Tống Doanh đột nhiên nói mớ.

Cô hình như rất đau khổ, nước mắt giàn giụa, nức nở: "Anh Thừa Châu......"

Yến Thừa Châu cả người cứng đờ, trái tim trong lồng ngực không thể khống chế mà đập dữ dội.

Đây lần đầu tiên cô gọi "Anh Thừa Châu" sau khi hai người gặp lại.

Nhưng lại là trong mơ.

Tác giả có lời muốn nói: bìa mới, cảnh đêm tuyết rơi, cảm thấy rất phù hợp với cảnh đoàn tụ của Yến Thừa Châu và Tống Doanh.