21 Ngày Yêu

Chương 14



Việc Hiền nhiễm bệnh đã khiến Hoàng cảm thấy sụp đổ rồi, virus biến chủng nữa sao. Trong đầu Hoàng hiện tại rất mông lung, hai bên tai thì kêu o o, trống rỗng, tại sao, tại sao ông trời lại bất công với anh đến thế, anh đã làm gì sai chứ? Hiền đã làm gì sai chứ? Cô ấy là một người rất tốt mà. Nước mắt anh cứ thế liên tục rơi. Cớ sao lại khiến anh và cô trở nên bi đát đến thế? Cớ sao? Tuyết tiếp tục:

- Em biết đấy virus biến chủng chỉ có khoảng 2% người nhiễm, tỉ lệ tử vong lên đến 91%, chị không bi quan nhưng chúng ta đôi khi phải chấp nhận sự thật rằng khi chúng ta cố gắng hết sức cũng sẽ có lúc không thành công!

Hoàng chìm trong suy nghĩ của mình, mọi thứ thật tệ. Anh biết rõ, bản thân anh vẫn chưa trị khỏi được bất kì ca nhiễm biến chủng nào. Cả cái bệnh viện này cũng chưa từng. Cô sẽ chết trong vòng tay anh sao? Anh vẫn chưa nói lời yêu với cô. Anh trở nên khờ dại. Đôi mắt chuyển màu đỏ, vẫn còn 9% ngoài kia được chữa trị, Hiền phải nằm trong số đó. Anh đứng dậy, chạy ngay đến phòng làm việc. Mở máy tính lên anh xem tất cả những tài liệu về virus biến chủng cũng như là phác đồ điều trị.

Tuyết thấy Hoàng như vậy trong lòng có chút bất an, nếu thật sự Hiền không tỉnh lại thì chị sẽ chẳng tưởng tượng nổi Hoàng sẽ trở thành một con người thế nào. Quay lại với đứa trẻ trước khi mẹ anh mất hay hung tàn, quỷ dữ. Hiền nằm đấy bất động, nhưng nước mắt cô vẫn đang rơi từ từ. Hiền không bao giờ muốn Hoàng vì mình mà không còn lý trí như vậy, thà rằng hai người đừng gặp nhau đừng gieo yêu thương cho nhau. Có lẽ gặp anh là điều mà cô hối hận nhất.

Hoàng chìm đắm trong mớ tài liệu, đa số các ca chữa khỏi đều thuộc loại nhẹ phát bệnh ít nhất sau 14 ngày, còn cô chỉ sau hơn bảy tiếng. Anh gục gã. Phải chi cô đừng đến đây, đừng phải nhận những nguy hiểm, đừng gặp anh, cũng đừng gieo hy vọng vực dậy của trái tim buốt giá trong anh.

Anh đến phòng bệnh của cô. Cô đã hạ sốt, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô sẽ lại sốt tiếp lần đó có thể rất nặng. Anh nắm lấy bàn tay cô. Công việc cũng giãn ra nên mọi người đồng loạt chú ý đến ca bệnh cực nặng này, ai cũng mong ngóng để chữa khỏi cho cô. Phần vì muốn được khen thưởng, phần vì nhìn đồng đội của mình một nằm bất động chờ chết, một như kẻ điên. Chung bước đến:

- Anh có nghĩ đến phác đồ điều trị đó không?

- Tác dụng phụ của nó!

- Đúng vậy, nhưng đó là cách tốt nhất, không còn cách khác đâu!

- Đúng vậy! Chị cũng nghĩ vậy! Vừa nãy chị có tìm hiểu về nó! - Tuyết bất thình lình xuất hiện.

Hoàng chìm đắm trong suy nghĩ của anh, tất cả hai mươi ba người được điều trị bằng cách này đều có một tình trạng chung là hôn mê não, đến giờ mặc dù tất cả đều âm tính với virus đến bây giờ vẫn không có ai tỉnh lại. Anh đập đầu mình vào tường đến khi đau nhói không thể nghĩ được gì.

- Nhanh lên! Kiểm tra toàn bộ cho Đại úy đi! Chị ấy bắt đầu sốt trở lại rồi. - Chung la lên.

Đầu óc trống rỗng, đôi mắt Hoàng đưa lên nhìn, mọi người đang chạy qua chạy lại ai cũng vội vàng. Hoàng gục xuống. Anh bước ra ngoài. Rồi quay vào lại la lớn:

- Thực hiện phác đồ đó đi!.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tất cả mọi người gật đầu, đôi mắt cương quyết.