21 Ngày Yêu

Chương 7



Hoàng bước ra khỏi phòng điều trị, thành công hoàn toàn. Bệnh nhân qua được cơn nguy kịch rồi và đang có dấu hiệu phục hồi rất tốt. Nhìn đồng hồ anh biết mình đã làm việc suốt hơn 9 tiếng đồng hồ rồi. Thật quá mệt mỏi.

- Anh hết ca rồi thì phải? Nghỉ ngơi đi. Em nói vậy thôi chứ biết thừa anh sẽ trả lời lại là còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ tôi, tôi không quan tâm đến thời gian hay hết ca gì đâu. - Một cô y tá nói khi thấy Hoàng.

"Anh phải khoẻ thì bệnh nhân mới khoẻ được chứ!" (mình dùng ngoặc kép và chữ in nghiêng để chỉ lời nói được nhân vật nhớ lại ạ)

Hoàng cười, lắc đầu

- Hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi! - Nói xong anh bước ra ngoài.

- Ối phải anh không đấy? - Cô y tá rất ngạc nhiên.

Hiền mệt mỏi cô bước vào phòng ăn, tính ăn gì đó nhưng lại thôi.

- Đại úy Hiền không ăn gì à? Ngồi xuống đây ăn chung với mọi người cho vui. - Một chiến sĩ nói.

- Tôi không..

"Cô phải khoẻ thì bệnh nhân mới khỏe được chứ!"

- Tên điên nhái giọng.. - Hiền lẩm bẩm, bản thân không tự chủ mà cười.

- Đại úy lẩm bẩm gì đấy? Mau ngồi xuống ăn đi! - Đồng chí vừa rồi tiếp tục nói.

- Được rồi phải ăn mới khoẻ được chứ! - Cô nhanh nhảu ngồi xuống lấy khay thức ăn rồi ăn.

Xong khi ăn xong, Hoàng tính sẽ ngủ nhưng anh không ngủ được, anh cảm giác thiếu thiếu, nhớ cái gì đấy, anh quyết định sẽ đi dạo. Không biết nghĩ gì lại một mạch bước đến trại nơi Hiền đang ở.

- Quái lạ! Sao tự dưng lại đến đây!

Hoàng vừa quay đầu đi về thử anh nghe được giọng nói mà trong tâm can anh rất mong đợi được nghe.

- Ai đấy? Thiếu tá Hoàng đúng không? Anh đến tìm tôi à? - Hiền nói, bước nhanh về phía Hoàng.

Hoàng quay lại nhìn Hiền, lúc này cô không còn mặc quân phục nữa mà là áo ba lỗ và quần soọc. Anh vội cởi áo khoác của mình ra tiến đến quàng khắp người cô. Trời có vẻ hơi lạnh, cô có thể bị cảm lạnh mất thôi.

- Anh làm cái gì thế? - Hiền giật bắn người với hành động của Hoàng.

- Đồng chí ăn mặc kiểu gì thế? - Hoàng nheo mắt.

- Tôi chuẩn bị đi ngủ! Chẳng lẽ đi ngủ cũng phải mặc quân phục à? Phải rồi anh đi ngủ cũng mặc quân phục mà! - Hiền bĩu môi.

- Tôi.. - Anh không biết trả lời làm sao nữa.

- Thiếu tá đến đây để tìm tôi à? - Hiền đang nói những lời khiến cô đánh rơi liêm sỉ.

- Không có! Tôi đến xem các đồng chí thế nào thôi!

Bị nói trúng, mặt Hoàng đỏ bừng. Đôi mắt ngại ngùng, móng tay không ngừng chạm vào nhau. Anh biết bản thân nói dối tệ, anh là người rụt rè trong chuyện tình cảm.

- Anh nói dối tệ quá Thiếu tá.

Hiền nhún vai. Cuối cùng cô cũng có dịp trêu anh rồi, nhớ lại cái vụ lần đầu gặp mặt thì cô vẫn không khỏi tức giận.

Hoàng cúi đầu xuống cố tính che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

- Không sao đâu! Cũng có nhiều người thích tôi mà! Anh thích tôi cũng là bình thường thôi! - Hiền cười vỗ vai Hoàng.

- Nhiều lắm sao? - Hoàng hỏi một cách hấp tấp.

Hiền gật gật.

- Vậy chắc đã từng hẹn hò nhiều lần! Nhiều người được ôm cô che chở cho cô rồi! - Hoàng nói nhỏ dần.

Ối, dáng vẻ hiện giờ của anh không phải là đang ghen đấy à. Cô cũng có một mối tình rồi, nhìn là biết ngay. Bản thân Hiền cũng nhận ra được đôi chút tình cảm của mình dành cho anh. Nhưng bản thân cô cũng là con gái nhà lành chứ bộ, cũng phải giữ giá, một chút dấu hiệu cho anh chắc cũng không sao.

- Haha! Hiện tại tôi vẫn độc thân mà anh vẫn còn cơ hội! - Hiền nửa thật nửa đùa.

- Hình như cô hiểu lầm rồi! Tôi thật sự không tìm cô và càng không thích cô nên từ "cơ hội" là không đúng! - Hoàng đang bào chữa cho sự xấu hổ không lối thoát của mình.

- Trông anh mệt mỏi quá nhỉ chắc cần nghỉ ngơi sớm thôi. - Hiền phải giải cứu cho cái tính trạng khó coi của mình với Hoàng.

Cô bước vào một cái lều chỉnh sửa cái lều lại. Hoàng cùng bước vào cái lều đó khiến Hiện giật mình và thấy rất ngượng với tình huống hiện tại.

- Sao anh lại vô đây chung với tôi anh có biết như thế là sai không? - Hiền rất giận.

- Sao cái lều này lại không có người vậy? Tôi nhớ trại này không dư lều! - Hoàng nhíu mày xem xét.

- Họ bị phơi nhiễm nên đã được cách ly rồi! Người thì bị bệnh nhân phun nước bọt vào, người thì có biểu hiện bệnh. Ở đây được sát trùng hết rồi nên anh không phải lo đâu! - Cô thở dài, họ là những đồng đội của cô.

- Tôi ngủ lại đây được chứ nhỉ? - Hoàng nói rồi nằm xuống.

- Được, vậy anh nghỉ ngơi, tôi đi trước. - Hiền toang bước ra khỏi lều thì bên ngoài có một giọng nói vang lên.

- Chị Hiền ơi! Chị đâu rồi? - Tâm đi kiếm Hiền.

Hiền giật bắn người, nếu Tâm phát hiện ra Hiền đang ở chung với một người đàn ông thì sẽ như thế nào? Sĩ diện của một người Trung đội trưởng của cô sẽ như thế nào? Chưa kể cô có thể bị bọn nhóc đó chọc cho thúi mặt, nghĩ đến viễn cảnh kinh khủng đó, cô rùng mình, nổi cả da gà. Không thể để chuyện đó xảy ra được, không thể được. Hoàng đang định nói gì đó thì bị Hiền ngăn cản ra dấu hiệu im lặng.

- Quái lạ! Không biết đi đâu rồi! Thôi thử tìm thêm lúc nữa xem sao. - Tâm lẩm bẩm.

Hiền ngồi ở đó đến khi tiếng của Tâm mất hút thì bước ra ngoài. Nhưng không may cho cô, giọng nói của hai người trò chuyện vui vẻ lại vang lên.

- Long này! Mày thích con Tâm à? - Linh hỏi.

- Không! Nhỏ đó thì có gì mà thích. - Ngửi thấy mùi dối lòng từ Long.

- Mà hình như tao thấy con Tâm nó mày nhiều lắm rồi đó! Về đợt này hốt người ta luôn đi cứ để người ta đợi hoài. - Linh nói cười cười.

- Tào lao! - Long táng đầu Linh một cái đau nhói. Rồi ôm cổ nó để nó khỏi nói gì ngoài câu "bỏ ra đi".

Thì ra người Tâm nhắc đến là Long. Hai đứa hợp nhau, Hiền chắc chắn sẽ đẩy thuyền hai người này. Cô quay sang nhìn Hoàng thì anh đã ngủ say từ bao giờ, có lẽ anh đã quá mệt mỏi suốt những ngày qua. Không còn thấy đôi mắt kia nữa nhìn anh thật hiền hậu và dễ gần. Cái tay hư hỏng của cô đã không biết điều mà đặt lên mặt anh sờ sờ, vuốt vuốt mũi của anh, tiếp tục là vai rồi cơ bụng. Tất cả đều rất hoàn hảo. Bỗng nhiên, bàn tay của Hoàng nắm chặt lấy cổ tay của Hiền, anh nói mớ.

- Đừng bỏ tôi ở lại một mình! Đừng!

- Được rồi, tôi không bỏ anh đâu!

Hiền mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh Hoàng. Cô nghĩ rằng chỉ nằm cạnh chắc sẽ không sao. Hiền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hoàng chợt tỉnh giấc. Phát hiện một người con gái nằm cạnh mình, lại còn ôm mình chặt, gác chân lên người mình, anh thấy có chút hoảng hốt nhưng khi nhận ra là Hiền thì anh thấy có chút gì đó rất hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng gỡ tay người con gái này, bản thân chỉ sợ sẽ phá hỏng giấc ngủ của cô, tay cô được gỡ ra rồi chỉnh lại chiếc áo của mình đang ở trên người cô ấy thật gọn gàng. Anh ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt của cô gái ấy. Nhìn rất ngây thơ, có lẽ suốt đời này anh cũng không quên được. Anh chạm nhẹ lên mái tóc của cô, mái tóc tém rất sít, mấy ngày qua chắc cô phải mệt mỏi lắm. Đôi mắt cô thâm quần cũng hiện rõ. Anh rời khỏi chiếc lều trong im lặng. Còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi anh. Một ngày làm việc mới của anh lại bắt đầu.