3 Giải Pháp Khi Xuyên Sách Thành Nữ Phụ

Chương 1



1

Trong lúc nữa tỉnh nữa mê, thì tôi nhìn thấy một người đàn ông với nét mặt lạnh lùng đang nhìn tôi, gương mặt thì lại đỏ ửng.

Tôi khó khăn nuốt nước bọt.

Người đàn ông đẹp đến nhường này sao lại ở trên giường mình nhỉ?

Không lẽ là mình đang mơ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng hắn đã tiến đến gần tôi, càng đến gần thì những đường nét trên trên mặt càng hiện rõ, hơi thở nóng hổi phả vào cổ khiến toàn thân tôi cảm thấy nóng bừng.

Đầu óc trống rỗng cùng trái tim đập loạn nhịp.

Tôi vươn tay định đẩy hắn ra thì hắn lại nắm chặt tay rồi kéo tôi vào lòng rồi ôm chặt lấy tôi, bàn tay nóng ấm lướt khắp cơ thể.

Nực cười, sao tôi có thể chịu thua trong giấc mơ của mình được chứ.

Tính hiếu thắng của tôi bùng dậy.

Gương mặt lạnh băng và cấm dục đó, đang ra sức nhẫn nhịn.

Tôi choàng tay ôm lấy hắn, chủ động tiến lên nếm thử, chẳng những mềm mại còn rất ngon nữa.

Hắn bất động vài giây sau đó đảo khách thành chủ. Những chuyển động phía sau ngày một nhanh và mạnh hơn, tôi cảm giác như thắt lưng của mình sắp gãy làm đôi.

Đáng ghét, trong giấc mơ mà tôi cũng bị bắt nạt nữa sao.

2

Lúc tỉnh dậy tôi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, xung quanh toàn đồ cổ xưa.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn như gương được trải một tấm thảm dày có hoa văn màu đỏ son, trước giường có một tấm rèm nhiều lớp, có vài tia nắng xuyên vào. Thử cử động một chút, tôi cảm giác cơ thể mình như sắp rã ra và nó rất đau. Tôi vặn vẹo uốn éo trên giường đến khi lòng bàn tay chạm vào cái gì đó, cảm giác rất lạ.

Tôi hoang mang quay đầu nhìn, sau đó trái tim hình như đã lỡ nhịp.

Là một người đàn ông. Hắn có nước da trắng như tuyết, sống mũi cao, đôi môi vừa mỏng vừa đỏ, lông mày tựa như kiếm và hơn hết là gương mặt đẹp trai không chê vào đâu được.

Ủa? Đây không phải là người đàn ông trong giấc mơ của tôi đêm qua sao?

Sao hắn còn ở đây?

Đầu tôi trống rỗng, đến khi một cô gái bước vào phòng và kêu lên vì sợ hãi.

“Tiểu thư, sao cô lại ở chung một chỗ với Cửu hoàng tử vậy?”

Hả? Cái gì Cửu hoàng tử? Đừng có nói là tôi xuyên không rồi nha!?

(Motip cổ xưa=))

Tôi cố bình tĩnh hỏi: “Tôi là ai?”

Cô gái tuy hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tiểu thư, người là con gái duy nhất của phủ thừa tướng, Nhan Sơ Đường”

Tất cả máu của cơ thể tôi như dồn về não.

Nhan Sơ Đường, đây chẳng phải là nữ phụ độc ác mà tôi đã mắng cả đêm hôm qua sao?

Vậy người đàn ông bên cạnh tôi lúc này đây chắc chắn là nam chính trong tiểu thuyết, người có quyền lực nhất nhì trong triều đình, Cửu hoàng tử, Hứa Cảnh Hoài.

Toang rồi.

Bởi vì mạch truyện ngay lúc này chính là: Tôi thèm muốn vẻ đẹp của Cửu hoàng tử vì muốn gả cho hắn nên đã lên kế hoạch đánh thuốc mê hắn trong bữa tiệc cung đình ngày hôm qua. Sau đó, tôi để thị nữ bên người là Ngọc Mộc gọi người trong cung đến, gây áp lực buộc hắn phải lấy tôi.

Sau khi thành thân, vì hận mà hắn không bao giờ đến cung của tôi, tôi do ghen tị với nữ chính nên đã lên kế hoạch đầu độc cô ta kết quả là giết chết luôn con của họ. Để trả thù cho con của mình, nam chính khắp nơi nhắm vào Phủ Thủ tướng, thậm chí còn vu oan cho cha tôi tội phản quốc, cuối cùng nữ phụ vì sự độc ác của mình mà khiến cả gia tộc bị xử tử.

Nghĩ đến đây, da đầu tôi đột nhiên tê dại.

Nếu bây giờ mà đi theo cốt truyện, đầu tôi sẽ sớm lìa khỏi cổ.

Không, không được, tôi phải tự cứu lấy mình thôi, tôi muốn sống!

Đầu tôi nhanh chóng nhảy số, nếu không ai biết chuyện xảy ra tối qua và tôi không cướp nam chính với nữ chính thì có lẽ cốt truyện sẽ thay đổi, tôi sẽ có cơ hội sống.

Tôi để Ngọc Mộc giúp tôi mặc quần áo thật nhanh, rồi quay lại nhìn người đàn ông vẫn còn nằm trên giường.

Trên giường treo một chiếc túi thơm mạ vàng, Hứa Cảnh Hoài sắc mặt lạnh lùng, vẫn nhắm mắt ngủ say, phần lộ ra trên ngực còn có thể nhìn thấy vết sưng đỏ.

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tôi không kiềm được mà đỏ mặt.

Dứt khoát tự tát mình một cái thật mạnh, bây giờ cái mạng này bản thân còn khó giữ mà tôi còn có tâm trí để nhớ về chuyện đó sao.

Chỉ cần hắn không biết chuyện đã xảy ra thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nghĩ như vậy, tôi tóm lấy Ngọc Mộc đang muốn nói gì đó chạy thục mạng.