36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 124: Lăng Tử Yên, em vẫn còn có anh (2)



“Ưm." Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua ô cửa kính, Lăng Tử Yên liền tỉnh dậy.

Đêm qua cô đã mơ mọt giấc mơ đẹp, vì vậy sáng nay tỉnh dậy cảm thấy tinh thần vô cùng khoan khoái.

“Chào buổi sáng.” Kỳ Minh Viễn dường như có chút thất thần khi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.

Sau khi nói lời chào buổi sáng với cô, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, chỉ có điều nụ hôn hôm nay của anh dịu dàng hơn ngày thường.

Nụ hôn hôm nay của anh, mang theo chút đau lòng.

Sau khi anh rời khỏi môi cô, Lăng Tử Yên liền nhìn anh đầy hoài nghi, cất tiếng hỏi: "Kỳ Minh Viễn, hôm nay anh làm sao thế? Sao em lại cảm thấy hình như trong lòng anh đang có chuyện gì đó, tựa hồ anh rất đau lòng về em."

“Em là cô vợ nhỏ của anh, lại bị kẻ khác ức hiếp, anh không đau lòng sao được." Kỳ Minh Viễn nói xong, lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Lăng Tử Yên nhận được nụ hôn của anh, nhưng lại mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Cô quả thực là bị bắt nạt, ngày hôm kia là bị Lăng Tuyết Lan ức hiếp, sau đó lại là Chung Khải Trạch ức hiếp cô, rồi còn ngày hôm qua cha cô lại đến tìm cô để đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Ngay cả người bà đang ở với cô bây giờ, cũng là do cô vì bà mà phải tranh giành.

Lăng Tử Yên cảm thấy trong lòng vô cùng tủi thân, cũng cảm thấy có chút vui mừng, vươn tay ôm lấy cổ Kỳ Minh Viễn, chủ động nhiệt tình hôn anh.

Kỳ Minh Viễn nhận thấy sự chủ động của cô, nụ hôn của anh cũng lập tức trở nên nồng nhiệt.

Mặc dù buổi sáng Kỳ Minh Viễn hưng phấn hơn buổi tối rất nhiều, nhưng anh vẫn là một người rất lý trí, biết sáng nay cô còn phải lên lớp, vì vậy trước khi phần lý trí kia sụp đổ, anh liền rời khỏi giường.

Lăng Tử Yên bất đắc dĩ bật cười, chỉ có thể quyết định, buổi sáng cuối tuần sẽ cho anh ăn thật no nê.

Hôm nay hai người bọn họ không cần thuê người giúp việc bán thời gian nữa, vì vậy quản gia lại xin thêm mấy người giúp việc.

Lúc đầu khi Kỳ Minh Viễn xây dựng ngôi biệt thự này, anh đã nghĩ đến chuyện gia đình anh sẽ thuê người giúp việc, vì vậy, anh đã sửa sang một ngôi nhà nhỏ ở đăng sau biệt thự thành nhà ở cho người giúp việc.

Trong nhà Lăng Tử Yên, ngoại trừ chú Đàm quản gia đầy kinh nghiệm ra, còn có thêm ba đầu bếp, một người chuyên làm món Tây, một người chuyên món Nguyệt Hạ và một người chuyên làm các món Châu Á.

Mỗi ngày đều luân phiên nhau làm cơm, có thể trong một năm các món ăn không trùng với nhau.

Thợ làm vườn cũng nhiều hơn trước, trong nhà bất giác trở nên vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Lãng Tử Yên lại rất thích náo nhiệt, cô vui vẻ cùng Kỳ Minh Viễn vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu dùng bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay là món sushi do đầu bếp chuyên các món Châu Á thực hiện, bày trên bàn là món trứng cá muối.

Lăng Tử Yên hiếu kỳ nhìn những hạt trân châu nhỏ nhỏ màu đen, hỏi Kỳ Minh Viễn đầy hoài nghi: "Đây là cái gì hả anh?"

“Trứng cá muối.”

Kỳ Minh Viễn cau mày, nhìn đầu bếp: "Không có ai nói với cô là cô chủ không ăn cá sao?"

“Cậu chủ cứ yên tâm, tôi đã xử lý trứng cá rất kỹ càng rồi, chắc chắn không còn mùi tanh nữa, cô chú cứ yên tâm dùng bữa đi ạ." Đầu bếp đứng ở bên cạnh trả lời đầy tự tin.

“Vậy thì tôi sẽ thử xem.” Lăng Tử Yên vừa nói vừa dùng đũa gắp một miếng sushi bỏ vào miệng, nhưng trong bụng đột nhiên có cảm giác cồn cào, vội vàng đặt đũa xuống, chạy nhanh nhà vệ sinh ở tầng một, ghé vào bồn cẩu nôn mửa.

Sắc mặt Kỳ Minh Viễn liền tối sầm lại, đứng dậy đuổi theo cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vô nhẹ lưng cô.

Không biết là cô nôn khan hay là do trong dạ dày vẫn chưa có gì nên mới không nôn ra được, tóm lại Kỳ Minh Viễn nghe thấy tiếng cô nôn khan như vậy cũng vô cùng lo lắng.

Một lúc sau, Lăng Tử Yên cuối cùng cũng nôn xong, mặc dù không nôn ra chất lỏng gì, nhưng sau khi nôn xong cô vô cùng mất sức, cả người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Làm sao vậy? Ngày hôm qua em ăn cái gì?"

Kỳ Minh Viễn bế cô lên, đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa nói với người giúp việc bên cạnh: "Đem mấy món có mùi tanh đổ hết đi."

“Đừng, chắc vấn đề không phải là do bữa sáng đâu.”

Lăng Tử Yên xua tay, nghĩ rằng đầu bếp đã vất vả giúp cô loại bỏ mùi tanh của trứng cá muối, hôm nay lại là ngày đầu cô ấy đi làm, không thể để Kỳ Minh Viễn đả kích sự tự tin của cô ấy.

Vì vậy cô liền nói với người giúp việc: "Để lại đi, tôi muốn thử xem trứng cá muối ăn với sushi có ngon không?"

Kỳ Minh Viễn nghe vậy mới xua tay cho người giúp việc lùi xuống.

Lăng Tử Yên ngồi lại vào bàn ăn, uống nước lọc tráng miệng, rồi tiếp tục dùng bữa sáng. Cô gắp một miếng sushi, đang định cho vào miệng liền thấy Kỳ Minh Viễn đang nhìn cô đầy căng thẳng, liền cười với anh, bỏ miếng sushi vào miệng, không hề cảm thấy buồn nôn.

Cô liền quay sang nhìn đầu bếp, giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: "Món này ngon lắm. Không hề có mùi tanh."

Đầu bếp là một cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, nghe Lăng Tử Yên khen ngợi bản thân, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn cô chủ đã khen, tôi nhất định sẽ nấu nhiều món ăn ngon hơn cho cô."

Năm nay cô ấy vừa giành được chứng chỉ đầu bếp quốc tế, nhưng bởi vì còn trẻ tuổi, cho dù có chứng chỉ quốc tế đi chăng nữa, các nhà hàng lớn cũng không tuyển dụng cô vào làm việc.

Nếu không phải quản gia quen cô ấy, chỉ điểm cho cô ấy cần một công việc có mức lương cao, cô cũng không có cơ hội đến đây làm việc.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Kỳ Minh Viễn, suýt chút nữa cô ấy tưởng rằng bản thân sắp bị sa thải rồi, bây giờ lại nhận được lời khen ngợi của Lăng Tử Yên, trong lòng cô ấy cũng yên tâm hơn nhiều.

"Bà tôi cũng rất thích ăn sushi, đợi chút nữa bà tôi thức dậy, cô làm thêm một chút cho bà nhé." Lăng Tử Yên vừa ăn vừa nói với đầu bếp.

“Vâng, đợi bà cụ tỉnh dậy, tôi sẽ nấu cho bà.” Đầu bếp đáp.

Nhìn thấy Lăng Tử Yên ăn uống vui vẻ, Kỳ Minh Viễn cũng không nói gì, sau khi hai người ăn sáng xong, anh liền lái xe đưa cô đến trường học.

Trong xe, Lăng Tử Yên cảm thấy vô vị nên lấy điện thoại ra lướt facebook một chút, vừa mở ra liền thấy newfeed và thông báo của cô như bị khủng bố, cô vội vàng mở ra xem, toàn là những bình luận, bài viết mắng chửi cô.

"Không ngờ cô lại độc ác như vậy? Đó là em gái cô, lại con đang mang thai, vậy mà cô lại đẩy cô ấy ngã xuống lầu."

"Cô ấy không phải chỉ là giành lấy bạn trai cũ của cô thôi sao? Vậy mà cô lại ở ngay trong hôn lễ của người ta đẩy ngã người ta. Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào xấu xa như cô. Những người như cô nên chết đi cho đỡ chật đất."

"Nếu không phải nhờ có em gái cô xả thân vì nghĩa, giúp cô biết được bộ mặt thật của thằng đàn ông tệ bạc đó, thì liệu cô có ngày hôm nay không? Không hiểu cô nghĩ gì mà đẩy ngã em cô. Tại sao cô không động não nghĩ rằng, nếu không có cô ấy, liệu cô có thể gả cho Kỳ Minh Viễn không? Con đàn bà này, độc ác hơn cả cầm thú."

Lăng Tử Yên không cần đi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, cô biết rằng chắc chắn chuyện của ngày hôm trước đã bị ai đó đưa lên mạng.

Cho dù người đó là ai, cho dù mục đích của họ là gì. Lăng Tử Yên giờ đây không muốn biết bất cứ chuyện gì nữa.

Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay. Lên tiếng giải thích, chưa chắc bản thân đã trong sạch, nhưng không lên tiếng giải thích, cũng không có nghĩa là bản thân không trong sạch.

Hơn nữa, cư dân mạng không cần biết gì cả, nếu giải thích với bọn họ, thì bọn họ sẽ thấy cô đang ngụy biện, vì vậy cô khóa tài khoản facebook lại, sau này không lên facebook nữa.

Chỉ có điều, Lăng Tử Yên không ngờ rằng, ngay khi cô cầm sách vở chuẩn bị lên lớp, một quả trứng bỗng từ trên cao rơi xuống trên người cô, quả trứng liền vỡ tan, lòng trắng trứng đang chảy trên người cô.

Làn khói hỗn độn cau mày và nghi ngờ nhìn lên, khi cô vừa ngẩng đầu lên, một quả trứng khác rơi trúng cô và anh.

Lăng Tử Yên nhíu mày, ánh mắt cô đầy sự hoài nghi, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đó, lại có một quả trứng khác rơi xuống mặt cô.

Qủa trứng được thả từ trên cao, tốc độ rơi rất lớn, nên khi nó đập vào mặt sẽ rất đau. Qủa trứng vỡ làm đôi, lòng đỏ lòng trắng nhầy nhụa dính trên hai gò má cô.

"Này, em học sinh kia, em làm trò gì đấy hả? Sao lại ném trứng vào người giáo viên?" Bùi Ngọc Trân từ xa đã nhìn thấy khung cảnh thê thảm của Lăng Tử Yên, chỉ thẳng vào cậu học sinh ở trên lâu, lớn tiếng quát mắng.

"Lăng Tử Yên là một người phụ nữ xấu xa, đến cả em mình đang mang thai cũng đẩy ngã, không đáng làm giáo viên." Không ngờ rằng cậu học sinh đó còn lớn tiếng nói như vậy, chạy đến là mặt hề với Lăng Tử Yên và Bùi Ngọc Trân rồi bỏ chạy.

"Em học sinh này là học sinh trước cửa của Lăng Tuyết Lan, cô ta rất yêu mến em học sinh ấy."

Bùi Ngọc Trân bước đến, bực tức nói: "Lăng Tuyết Lan là một người tồi tệ, nói không chừng chính cô ta đã xúi giục thằng bé làm như vậy với cô."