36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 151: Ái Vi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em (1)



“Ngoan, đợi vết thương của em lành lại, anh sẽ đưa em đi ăn, nhé!” Kỳ Minh Viễn vươn tay xoa mặt cô.

“Được rồi!” Lăng Tử Yên đành phải gật đầu, tuy rằng anh quản cô, không cho cô ăn lẩu, nhưng cảm giác có người quản thúc, có người lo lắng khiến Lăng Tử Yên rất vui vẻ.

“Cứ làm như bữa trưa đi, tốt nhất đi hấp một chút đi, mợ chủ đang bị thương!” Kỳ Minh Viễn nói với quản gia.

“Vâng!” Quản gia đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.

Kỳ Minh Viễn đặt điện thoại sang một bên, nhìn cô vợ bé nhỏ đang yên lặng đọc sách phía đối diện, anh cầm sách lên, cùng cô ấy hòa mình vào không gian yên tĩnh của buổi chiều.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

"Tử Yên, hôm nay các cháu đi đâu vậy? Không phải nói hôm nay sẽ đưa bà đến bệnh viện sao?" Trong bữa tối, Dương Thư Huệ ngồi trên ghế ăn của mình và ăn bữa tối do đầu bếp đặc biệt làm cho bà, vừa ăn vừa hỏi Lăng Tử Yên.

“Bà nội trí nhớ càng ngày càng tốt!” Lăng Tử Yên cười cười, vẻ mặt hối lỗi nhìn Dương Thư Huệ, nói dối bà, “Bà nội, sáng nay cháu cảm thấy hơi mệt. Chiều mai cháu đưa bà đi kiểm tra được không?”

Thực ra thì đi vào cuối tuần tốt hơn, có thể khám xong nhanh hơn, không ăn sáng, đến khi có kết quả thử máu sẽ chính xác hơn. Nhưng Dương Thư Huệ hiện đang hồi phục tốt. Lăng Tử Yên nghĩ rằng đưa bà đến bệnh viện kiểm tra sớm một chút sẽ có lợi cho việc hồi phục của bà.

“Được, vậy chiều mai đi đi, bà ở nhà đợi các cháu!” Dương Thư Huệ gật đầu, bây giờ bà không để dì Trương bón cho mình nữa, tự tay bà cầm thìa, tay run run, nhưng bà hết sức cẩn thận. Gần đây bà cảm thấy đầu óc minh mẫn rất nhiều, trong lòng cũng có mong muốn khỏe lại, cho nên bà vô cùng tự lập.

Sau khi ăn được vài miếng, Dương Thư Huệ đột nhiên đặt chiếc thìa xuống và liếm môi, như thể đang hồi tưởng lại một món ngon nào đó.

“Bà ơi, bà đang nghĩ đến món gì ngon vậy?” Lăng Tử Yên thấy thế liền đặt đũa xuống và hỏi bà.

"Bà đang nghĩ về lẩu. Khi còn nhỏ, bà thích ăn lẩu nhất. Hương vị rất ngon!", Dương Thư Huệ trả lời.

“Cháu cũng muốn ăn lẩu!” Lăng Tử Yên cũng rất nhớ hương vị của lẩu.

“Ngoan ngoãn ăn cơm đi, đợi vết thương của em lành lại, bảo đầu bếp làm cho em ăn sau!” Kỳ Minh Viễn gắp một miếng thịt hấp bỏ vào bát cho cô, ánh mắt anh vô cùng yêu thương cô.

Cả ba ăn tối vui vẻ. Dì Trương đẩy Dương Thư Huệ đi xung quanh trong vườn, còn Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đi dạo trong Bách Hợp Uyển. Sau khi họ quay về, không có việc gì để làm, nên cả hai trở về phòng để đi tắm và nằm nghỉ sớm.

Sau khi xảy ra chuyện Lăng Tuyết Lan tự sát, Kỳ Minh Viễn không hề có ý định muốn làm việc đó với Lăng Tử Yên, anh chỉ ôm cô, một lát sau hai người liền chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lăng Tử Yên ngủ không yên, cô nằm mơ thấy những chuyện vừa rồi, còn mơ thấy Lăng Tuyết Lan mang theo cả đứa bé đến tìm cô, điều này khiến cô sợ hãi từ trong mộng tỉnh lại.

“Không sao đâu, chỉ là mơ thôi!” May mà Kỳ Minh Viễn vẫn ôm cô, khi cô tỉnh lại anh đã an ủi cô, Lăng Tử Yên có anh ở bên cạnh cũng ngủ ngon hơn.

Ngày hôm sau là thứ hai, trường học làm lễ chào cờ, giáo viên nào cũng phải có mặt, Lăng Tử Yên cũng đi rất sớm.

Các giáo viên và học sinh trong trường khi nhìn thấy cô đều bày ra vẻ mặt rất kỳ lạ, nhưng không bàn luận về cô, vì vậy Lăng Tử Yên cũng yên tâm, cô bước đến Bùi Ngọc Trân, hai người cùng nhau đứng xem buổi lễ chào cờ.

Sau lễ chào cờ là lúc hiệu trưởng phát biểu, Bùi Ngọc Trân đến gần Lăng Tử Yên nói nhỏ: "Hai ngày này tôi sợ chết khiếp đi được, Lăng Tuyết Lan này cũng thật là! Tự sát thì tự chết một mình đi, còn muốn kéo cô theo!"

“Mọi người cũng biết?” Lăng Tử Yên kinh ngạc, hai ngày qua cô không lên mạng, nên không hề biết trên mạng xảy ra chuyện gì.

“Đương nhiên là tôi biết!” Bùi Ngọc Trân nói, “Lúc đầu tôi rất sợ, gọi cho cô, nhưng cô không trả lời. Tôi thực sự sợ rằng trong lúc kích động cô đã giết Lăng Tuyết Lan. Sau này tôi biết rằng Lăng Tuyết Lan vu khống cô. Tôi thực sự không hiểu cô ta đang nghĩ cái gì nữa!"

“Ai biết cô ta nghĩ gì!” Lăng Tử Yên bất lực lắc đầu.

“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện!” Bùi Ngọc Trân thường thích buôn chuyện, vì vậy cô ấy biết rõ nhất những tin đồn trong trường, cô ta liền nói nhỏ với Lăng Tử Yên, “Cô Vạn, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5 đã bị sa thải, nghe nói có liên quan đến một vụ bắt cóc học sinh!"

“Cái gì?” Lăng Tử Yên sững sờ “Cô Vạn tham gia vào vụ bắt cóc học sinh?”

Cô vô thức nghĩ đến An Giai Ninh, chẳng lẽ vụ án bắt cóc mà Vạn Giang Lộc tham gia chính là vụ án bắt cóc An Giai Ninh!

"Đúng vậy, chắc là bạn học An Giai Ninh từ lớp 1-5. Sáng nay, phụ huynh của đứa trẻ đã đến trường tìm hiệu trưởng. Một lúc sau, cô Vạn thu dọn đồ đạc và rời đi!", Bùi Ngọc Trân nói vô cùng rành mạch, như thể cô ta đã biết sự thật từ lâu.

Những gì cô ta nói quả thực là sự thật, Lăng Tử Yên bất lực thở dài, phòng đông phòng tây, cuối cùng lại không thể phòng được người nhà của mình, trong trường đã bố trí rất nhiều biện pháp bảo vệ, nhưng ai ngờ cuối cùng học sinh lại bị chính cô giáo của mình bắt cóc!

“Thôi, buổi chào cờ hôm nay kết thúc tại đây, nghiêm, giải tán!” Hiệu trưởng ra lệnh, học sinh từng lớp trở về phòng học của mình dưới sự chủ trì của thầy hiệu trưởng.

“Cô giáo Lăng, cô đến rồi!” Nhìn thấy Lăng Tử Yên, chủ nhiệm phòng giáo vụ lập tức mỉm cười và nói với cô, “Cô giáo Vạn Giang Lộ ở Lớp 1-5 đã bị sa thải vì hành vi sai trái. Nhà trường đã mời một giáo viên toán mới, nhưng cô cũng biết, lúc trước lớp 1-5 đã thay giáo viên dạy văn rồi, bây giờ cô là người học sinh quen thuộc nhất, nên sau khi bàn bạc, lãnh đạo nhà trường thống nhất bổ nhiệm cô làm quyền chủ nhiệm lớp 1-5. Học kỳ này nếu cô biểu hiện tốt, kỳ sau cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm chính thức của lớp học! "

Lăng Tử Yên sửng sốt, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn không giống nhai, lương của giáo viên chủ nhiệm gấp đôi giáo viên bộ môn, còn rất nhiều điều phải lo lắng, nhưng đây là sự khẳng định về công việc của cô. Lăng Tử Yên lập tức nói với chủ nhiệm phòng giáo vụ: "Vâng, tôi nhất định sẽ thực hiện tốt, chủ nhiệm, mong thầy yên tâm!"

“Được rồi, bây giờ chỉ còn lại lớp của cô thôi, mau đưa học sinh trở lại phòng học đi!” Chủ nhiệm giáo vụ rất hài lòng, nhìn các học sinh lớp 1-5, rồi nói với Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên chào tạm biệt chủ nhiệm giáo vụ và ngay lập tức dẫn các học sinh lớp 1-5 trở lại lớp học.

"Cô giáo Vạn đã từ chức. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em. Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Các bạn chuẩn bị vào học môn văn nhé!" Sau khi Lăng Tử Yên đưa học sinh vào lớp, cô giải thích ngắn gọn về việc sắp xếp của trường.

Nhìn thấy Lam Quý Bình đã đợi ở cửa lớp, cô rời khỏi phòng học, gật đầu với Lam Quý Bình rồi rời khỏi tòa nhà dạy học!

Cô không biết là, mình vừa ra khỏi tòa nhà thì đã lọt vào tầm mắt của một người khác.

“Diên Diên, cháu và Hiệu trưởng Chu đi thăm trường, cậu có việc gấp!” Lệ Minh Kiệt thả đứa bé gái anh ta đưa theo xuống đất, bước đi theo sau Lăng Tử Yên.

"Anh Lệ..." Hiệu trưởng thấy thế định ngăn Lệ Minh Kiệt lại, nhưng đã bị Tô Diên Hạnh ngăn lại, "Đừng lo lắng, hiệu trưởng, cậu tôi sẽ không làm gì cô giáo đó đâu! Hiệu trưởng đưa tôi đi thăm trường đi!”

Hiệu trưởng Chu thấy vậy cũng không nói gì thêm, liền dẫn đứa nhỏ này đi tham quan trường học.

Lăng Tử Yên bước đến cửa phòng làm việc và định lấy chìa khóa để mở khóa cửa, thì bàn tay của một người đàn ông đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, một giọng nói quyến rũ vang lên bên tai cô, gọi tên một ai đó mà Lăng Tử Yên chưa từng nghe thấy: "Ái Vi!"

Nghe giọng điệu, người đàn ông có vẻ đang rất kích động, Lăng Tử Yên rút tay về, vừa lùi lại vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ, giây tiếp theo cô liền nghe thấy giọng nói còn vui vẻ hơn trước: "Đúng là em, đúng là em rồi, Ái Vi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!"

Vừa nói, người đó vừa nắm chặt cánh tay cô.