36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 162: Chuyện này không liên quan gì đến Lạc Thanh Nhã, đừng trách cô ấy (2)



“Có chuyện gì vậy?” Lăng Tử Yên nhìn thấy Lạc Thanh Nhã đang trầm tư ôm túi đồ, không nói năng gì, khiến cô hơi lo lắng, vì vậy cô bước tới, nhìn xuống túi đồ Lạc Thanh Nhã đang cầm, liền nhìn thấy Lạc Thanh Nhã đã thấy hai gói bao cao su, má của Lăng Tử Yên ửng hồng ngay lập tức.

“Kỳ Minh Viễn gần ba mươi rồi, hai người cũng nên có con đi!” Lạc Thanh Nhã cầm một túi thịt bò khô, sau đó mỉm cười trả lại túi đồ cho Lăng Tử Yên, nhưng chỉ có cô ta mới biết trong lòng mình đang căm hận đến nhường nào.

Kỳ Minh Viễn thực sự dùng cách này để bảo vệ Lăng Tử Yên, đến mức không để cô mang thai, anh làm thế đều là vì giấu Lăng Tử Yên!

Lạc Thanh Nhã vô cùng ghen tị.

"Tôi vẫn còn trẻ nên chưa muốn. Anh ấy cũng đã hứa với tôi sẽ đợi hai năm!" Lăng Tử Yên đỏ mặt, cầm lấy chiếc túi đồ Lạc Thanh Nhã đưa, lật qua lật lại rồi lấy ra một hộp sôcôla. "Đây là Kỳ Minh Viễn mua cho tôi, tặng cho chị, lúc đói cũng có thể bổ sung năng lượng!"

“Vậy thì tôi không khách sáo đâu!” Lạc Thanh Nhã không muốn nói lời khách sáo với Lăng Tử Yên, cô ta nhận hộp socola, chỉ nói một câu như vậy.

“Cầm lấy đi, tôi không quấy rầy mọi người làm việc nữa.” Lăng Tử Yên nói xong liền cầm túi đồ bước vào phòng làm việc của Kỳ Minh Viễn!

Thấy Lăng Tử Yên bước vào phòng làm việc của Kỳ Minh Viễn tự nhiên như vào phòng của mình, Lạc Thanh Nhã ghen tức đến mức hai tay vô thức bóp mạnh hộp sô cô la trong tay!

Lạc Thanh Nhã đứng ở cửa văn phòng Kỳ Minh Viễn một lúc lâu, mãi đến khi cô ta bình tĩnh trở lại mới quay người rời đi!

Nhưng khi chuẩn bị bước vào phòng làm việc của mình, cô ta lại thấy một bóng người quen thuộc từ trong thang máy đi ra, là Đường Uyển Dư, cô ta lập tức quay người đi khỏi phòng làm việc, nở một nụ cười ấm áp: "Dì, dì đến rồi!"

“Thanh Nhã à.” Đường Uyển Dư nhìn thấy Lạc Thanh Nhã, liền mỉm cười đi về phía cô ta.

“Dì à, hôm nay sao dì lại tới đây!” Lạc Thanh Nhã đi tới bên cạnh Đường Uyển Dư, ân cần hỏi bà ấy về mục đích đến đây.

Vẻ mặt của Đường Uyển Dư có chút tối sầm đi, nhưng bà ấy nhanh chóng che đậy, "Dì có chút việc nhà muốn nói chuyện với Kỳ Minh Viễn!"

"Việc nhà thì cháu không giúp được rồi. Anh ấy đang họp. Dì muốn cháu đến phòng họp gọi anh ấy hay dì đến văn phòng của anh ấy? Tử Yên đang ở trong văn phòng của anh ấy đấy dì! "Lạc Thanh Nhã vẫn rất nhiệt tình, cô ta cố ý nói với Đường Uyển Dư rằng Lăng Tử Yên đang ở văn phòng của Kỳ Minh Viễn.

"Sao con bé lại ở đây? Con bé không quấy rầy Minh Viễn làm việc chứ?" Đường Uyển Dư nhíu mày, "Kỳ Minh Viễn sau khi kết hôn càng ngày càng ngốc nghếch. Sao có thể đưa vợ đến công ty làm việc được chứ?"

"Dì à, gần đây Tử Yên gặp phải chuyện không hay, chắc dì cũng xem tin tức này rồi! Em gái cô ấy bị sẩy thai trong đám cưới, nên đã trách Tử Yên. Nghe nói xảy thai khiến cô ấy không thể có con nữa, nên cô ấy đã gửi vài thứ đáng sợ cho Tử Yên, khiến hai người họ không rời xa nhau. Mấy ngày trước, Kỳ Minh Viễn còn đưa cô ấy đến phòng họp để họp, cô ấy rất nghe lời, chỉ ngồi một bên đọc sách, không làm ảnh hưởng gì đến Minh Viễn, dì yên tâm đi!"

Lời nói của Lạc Thanh Nhã tưởng như đang nói giúp Lăng Tử Yên việc cô đến công ty, nhưng thực tế cô ta đã tiết lộ cho Đường Uyển Dư tất cả những việc làm của Lăng Tử Yên trong công ty trong khoảng thời gian này, khiến Đường Uyển Dư tức giận đến mức không thể che giấu được cảm xúc của mình!. Truyện Bách Hợp

“Dì, dì sao vậy?” Lạc Thanh Nhã trong lòng mừng thầm, nhưng không biểu hiện ra mặt, khó hiểu nhìn Đường Uyển Dư.

Đường Uyển Dư định thần lại, nhìn Lạc Thanh Nhã một lúc, nghĩ đến mối quan hệ của cô ta và Kỳ Minh Viễn, Đường Uyển Dư nảy ra một ý tưởng trong lòng, nói với Lạc Thanh Nhã:

"Thanh Nhã, cháu và Minh Viễn lớn lên cùng nhau, lại là cô gái duy nhất trong đám bạn bè của nó. Có những điều dì chỉ có thể nói với cháu, hay thế này đi, chúng ta vào phòng làm việc của cháu nói chuyện. Sau đó cháu thuyết phục Kỳ Minh Viễn được không?" "

“Được ạ!” Lạc Thanh Nhã mơ còn không được, nhanh chóng đồng ý, đẩy cửa phòng làm việc của mình, mời Đường Uyển Dư vào, sau đó bảo thư ký mang hai cốc trà vào.

"Dì, có chuyện gì vậy? Có liên quan gì đến Kỳ Minh Viễn sao?" Sau khi thư ký bưng trà vào và rời đi, Lạc Thanh Nhã cuối cùng cũng đợi được đến lúc nói chuyện, vẻ mặt cô ta nhìn Đường Uyển Dư dường như vô cùng lo lắng cho chuyện của nhà họ Kỳ, che giấu đi cảm xúc thực sự của cô ta.

“Haiz, tâm trạng người già như dì, cháu cũng hiểu mà!” Đường Uyển Dư cầm tách trà lên thở dài một hơi, thổi mấy hơi sau đó nhấp một ngụm.

“Dì à, dì đâu có già, dì với cháu đi dạo trên phố, người ta chắc chắn chỉ nghĩ dì là chị gái cháu thôi!” Lạc Thanh Nhã mỉm cười cầm tách trà lên uống trà.

“Chị gái cháu có một đứa con trai chỉ hơn cháu vài tuổi!” Đường Uyển Dư đặt tách trà xuống, cười bất lực nói với Lạc Thanh Nhã, “Sau bữa tiệc sinh nhật của ông nội Hứa, có tin tức nói rằng con bé không thể có con mà? Lúc đó dì không tin, nhưng lại sợ lỡ như là thật, vừa hay đúng lúc đó con bé ngất xỉu và được đưa đến bệnh gia đình nên dì đã nhờ bác sĩ khám tổng thể cho con bé và phát hiện trong cơ thể con bé có rất nhiều nội tiết tố.

Bác sĩ nói đó là nội tiết tố có tác dụng bảo vệ trứng, không gây nguy hiểm gì cho cơ thể, nếu còn lo lắng thì nên đi khám sức khỏe tổng quát trước và sau kỳ rụng trứng. Dì tính toán thời gian cũng sắp đến kỳ nên đã hẹn con bé đi khám sức khỏe, và phát hiện ra nội tiết tố đó sẽ bài trừ trứng của con bé, chỉ cần một phút, cháu có tin không? Nếu không phải lúc đó quan sát các nang trứng cùng thời điểm đó, dì cũng không thể tin rằng cơ thể con bé tự bài trừ trứng, và các nang trứng của con bé sẽ chết trong vòng một phút sau khi xuất viện. "

"Vậy..." Mặt Lạc Thanh Nhã đầy kinh ngạc, nhưng cô ta không dám nói ra những gì mình nghĩ trong lòng!

"Ừm, đúng như những gì cháu nghĩ. Cô bé bị vô sinh hay vô sinh miễn dịch. Cả đời này con bé không thể có con!" Đường Uyển Dư nói, ánh mắt vô cùng bất lực và tuyệt vọng.

“Phải làm sao bây giờ?” Giọng điệu của Lạc Thanh Nhã đầy thương cảm, “Kỳ Minh Viễn rất yêu cô ấy, không thể ly hôn với cô ấy, nhưng cô ấy không thể có con, hơn nữa Kỳ Minh Viễn yêu cô ấy nhiều như vậy, anh sẽ không chấp nhận người phụ nữ nào khác, chẳng nhẽ..."

"Dì vất cả cả đời, chỉ mong đến lúc già có một đứa cháu để chăm nom, nhưng bây giờ… Haiz, tính cách của Kỳ Minh Viễn còn rất bướng bỉnh!"

“Dì à, dì muốn cháu thuyết phục Kỳ Minh Viễn ly hôn với Tử Yên đúng không?” Lạc Thanh Nhã nhíu mày nhìn Đường Uyển Dư, nhưng trong lòng cô ta đang rất vui, cô ta biết chắc chắn sẽ có kết quả như vậy.

Ngày hôm đó khi Lăng Tử Yên uống loại thuốc tránh thai đó, cô ta đã chờ đợi ngày này, cuối cùng cũng đến rồi.

"Dù sao thì nó và Lăng Tử Yên mới quen nhau chưa bao lâu, tình cảm bây giờ còn mới mẻ. Lăng Tử Yên cũng không tồi, nhưng con bé không thể sinh con, dì tuyệt đối không thể chấp nhận!

Dì cũng từng nghĩ qua, dì là mẹ, nếu dì khuyên nó, nó sẽ nghĩ là dì nhằm vào Lăng Tử Yên, vì thế dì chỉ đành nhờ đến bạn bè của nó, nhưng dì cũng không tiện nói chuyện này với đám bạn con trai của nó, dù sao Lăng Tử Yên cũng là con gái! Dì nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành tìm cháu!"

Đường Uyển Dư cầm tay Lạc Thanh Nhã, "Thanh Nhã, giúp dì đi, một gia đình không có con sẽ không thể hoàn hảo được. Cháu là bạn của Kỳ Minh Viễn, chắc hẳn cháu cũng không muốn nó phải bất hạnh cả đời!"