36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 165: Chuyện này không liên quan gì đến Lạc Thanh Nhã, đừng trách cô ấy (5)



“Mẹ, mẹ con chúng ta đã đến mức cần thương lượng điều kiện rồi sao?” Kỳ Minh Viễn quay đầu nhìn mẹ, “Một đứa cháu trai ruột thịt, quan trọng như vậy sao!”

"Đúng vậy, chuyện này rất quan trọng!" Đường Uyển Dư nhìn Kỳ Minh Viễn với vẻ mặt kiên định, "Trong ba tội bất hiếu, thì không có con là tội lớn nhất, con đừng quên lời ông nội nói trước khi ông nhắm mắt, ông là người thương con nhất đấy!"

Kỳ Minh Viễn nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu mới hỏi lại Đường Uyển Dư, "Mẹ có điều kiện gì?"

"Con nói rằng khi năm Tử Yên 24 tuổi, hai đứa sẽ cố gắng sinh con. Mẹ sẽ cho con đủ thời gian. Khi con bé hai mươi lăm tuổi, nếu hai đứa vẫn không thể thụ thai thành công, con phải chấp nhận thụ tinh ống nghiệm! Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của mẹ. Kỳ Minh Viễn, con cần biết là, mẹ không ép con ly hôn. "Đường Uyển Dư nhắc nhở Kỳ Minh Viễn.

“Được!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, Lăng Tử Yến mới 22 tuổi, còn ba năm nữa!

“Và mẹ cũng đảm bảo với con, trước khi Lăng Tử Yên thụ thai thành công năm 25 tuổi, mẹ sẽ không nói với con bé chuyện này!” Bấy giờ Đường Uyển Dư mới hài lòng.

“Con đi đây!” Kỳ Minh Viễn quay người mở cửa đi ra ngoài.

“Cậu ba!” Ngoài cửa, Thư ký Chương lo lắng chờ đợi, “Cuộc họp có tiếp tục không? Ngày mai lịch trình của anh sẽ rất gấp, bên phía Gardiner không thể hoãn lại được!”

“Họ còn ở đó không?” Kỳ Minh Viễn hỏi Thư ký Chương, anh rất hài lòng với năng lực của cô ấy.

“Tôi không để họ rời đi, vẫn đang đợi trong phòng họp!” Thư ký Chương đáp.

"Để họ nghỉ ngơi trong năm phút, cuộc họp sẽ tiếp tục trong năm phút nữa!" Kỳ Minh Viễn vừa nói vừa đi về phía văn phòng của mình.

Anh phải gặp Lăng Tử Yên của anh, phải ôm cô vào lòng thì mới có thể bớt sợ hãi!

“Tử Yên!” Kỳ Minh Viễn mở cửa phòng làm việc, thấy cô vợ nhỏ của mình đang ngồi yên lặng trên bàn làm việc mà anh chuẩn bị cho cô ấy để chấm bài tập về nhà, cô vô cùng chăm chú và nghiêm túc, thậm chí anh mở cửa cô cũng không nghe thấy, mãi đến tận khi anh gọi tên cô, cô mới ngẩng đầu!

“Ơ, không phải anh đang họp sao?” Cô thấy anh trở lại, liền đứng dậy đi về phía anh, nghi ngờ hỏi.

“Tài liệu chưa chuẩn bị đầy đủ, nên nghỉ ngơi một chút!” Anh sải bước về phía cô, sau khi đến đủ gần để ôm cô, anh giang hai tay ôm cô vào lòng.

Lăng Tử Yên sửng sốt, đến khi bị anh ôm chặt trong lòng, cô mới hoàn hồn lại, cô cũng nhận ra cái ôm của anh hôm nay rất khác với ngày thường.

Anh ôm cô rất chặt, như thể cô có thể biến mất bất cứ lúc nào, vì thế anh vô cùng trân trọng cái ôm này.

“Kỳ Minh Viễn, em sẽ không rời xa anh, không bao giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra!” Cô cũng duỗi tay ôm eo anh, an ủi anh.

“Tử Yên, em phải nhớ kỹ những gì em nói đấy!” Kỳ Minh Viễn buông cô ra, dùng một bàn tay to nâng cằm cô lên, trước khi cô có thể trả lời câu hỏi của anh, anh đã cúi đầu, đưa môi ngậm lấy môi cô, nếm hương vị ngọt ngào trong miệng cô, bấy giờ anh mới tìm thấy cảm giác an toàn!

Lăng Tử Yên nhón chân lên và vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Anh mút lấy môi và lưỡi của cô, quấn lấy cô, sau khi hôn môi, môi anh lại tìm đến chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, yêu thương cắn chặt.

“Kỳ Minh Viễn, đừng làm thế, đây là văn phòng của anh đấy!” Lăng Tử Yên vươn tay đẩy anh ra thì môi anh trượt đến cổ cô, cô lên tiếng nhắc nhở anh rằng hiện tại họ đang ở văn phòng, không được làm loạn!

“Buổi tối anh sẽ xử lý em!” Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ mím môi một lần nữa, ép mình buông cô ra.

“Đi họp đi, đừng chậm trễ công việc!” Lăng Tử Yên thúc giục anh.

“Ngoan ngoãn chờ anh!” Kỳ Minh Viễn vươn tay vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt vô cùng chiều chuộng.

“Được!” Lăng Tử Yên gật đầu với anh, đích thân hộ tống anh ra cửa, nhìn anh rời đi, sau đó đóng cửa trở lại bàn tiếp tục chấm bài tập.

Bên ngoài, trong phòng làm việc của Lạc Thanh Nhã, Đường Uyển Dư thở dài.

“Dì à, dì đừng buồn, ít nhất thì Minh Viễn cũng đã nhượng bộ rồi. Bây giờ y học tiên tiến, chưa biết chừng hai người họ có duyên với con cái, tự nhiên sẽ có con thôi.” Lạc Thanh Nhã ngồi sang một bên an ủi Đường Uyển Dư.

"Dì cũng hy vọng con bé có thể sinh con. Chỉ có cách này thôi. Dì không muốn khiến không khí trong nhà căng thẳng!" Đường Uyển Dư vươn tay lấy túi xách, "Không còn sớm nữa, dì về trước đi, cháu làm việc đi!"

“Dì đi cẩn thận!” Lạc Thanh Nhã cũng không níu giữ, cô ta đích thân tiễn Đường Uyển Dư ra ngoài, đi tới thang máy, mãi đến khi Đường Uyển Dư vào thang máy cô ta mới quay lại.

Cô ấy vẫn duy trì vẻ mặt bình thản thường ngày, cho đến khi bước vào phòng làm việc, Lạc Thanh Nhã nhìn đống giấy tờ trên sàn, hai tay cô ta nắm chặt đấm mạnh lên cửa, âm thanh rất chói tai, nhưng không ảnh hưởng gì đến Lạc Thanh Nhã!

Ngày hôm đó, Lạc Thanh Nhã không động đến một tập văn kiện nào, cái bẫy đầu tiên cô ta bày ra không có tác dụng, một cái bẫy khác thì chưa đến lúc thực hiện, bây giờ cô ta không biết làm gì khác ngoài việc nghĩ cách mới!

Đối nghịch với Lạc Thanh Nhã đang bực tức, Lăng Tử Yên có một buổi chiều rất thoải mái, sau khi chữa xong bài tập thì chuẩn bị bài, sau khi chuẩn bị bài xong liền nghỉ ngơi một chút, ăn nhẹ và đọc sách, buổi tối Kỳ Minh Viễn quay lại, hai vợ chồng cùng nhau về nhà, Kỳ Minh Viễn không nói cho cô biết chuyện xảy ra ở công ty lúc chiều, vì thế ngày hôm đó với cô là một ngày yên bình.

Ngày hôm sau, Lăng Tử Yên đến trường, cô vừa bước làm lớp liền thấy Tô Diên Hạnh đang đứng đợi ở cửa lớp, cầm một bó hoa hồng đỏ, thấy Lăng Tử Yên đi tới, Tô Diên Hạnh rất vui và nâng bó hồng trên tay lên cao, tặng cho Lăng Tử Yên và nói với một giọng nói non nớt:

"Cô Lăng, đây là cậu em tặng cô. Cậu ấy muốn mời cô đến vịnh Lạc Hà ăn tối!"

Lạc Thanh Nhã nhìn bó hoa hồng Tô Diên Hạnh đưa cho mình, cô vô thức muốn từ chối, nhưng lại sợ Tô Diên Hạnh cảm thấy xấu hổ, cho nên lúc này cô chỉ có thể nhận bó hoa hồng: "Cảm ơn bạn học Tô Diên Hạnh, sau khi tan học, em đến văn phòng của cô nhé?"

“Vâng ạ!” Tô Diên Hạnh gật đầu, vui vẻ đi về phòng học, ngồi vào chỗ của mình.

Lăng Tử Yên vừa bước vào lớp, lớp trưởng An Giai Ninh lập tức hô lớn: "Stand up!"

Lăng Tử Yên mỉm cười nhìn những học trò đáng yêu của mình, cô bước lên bục giảng nhìn những khuôn mặt non nớt của học sinh: "Good morning everyone!"

“Good morning Mrs.Lăng!” Các học sinh lớp 1-5 đồng thanh hô lớn.

“Sit down please!” Lăng Tử Yên ra hiệu cho học sinh ngồi xuống và bắt đầu dạy học!

Sau buổi học, Lăng Tử Yên quay trở lại văn phòng của mình, Tô Diên Hạnh đứng dậy và đi theo cô.

Lăng Tử Yên đã viết một bức thư cho Lệ Minh Kiệt và để trong văn phòng của mình, cô bỏ bức thư vào phong bì, dán lại và đưa cho Tô Diên Hạnh: "Cô có vài chuyện muốn nói với cậu của em, em cầm về chưa cho cậu em, sau này đừng nghe lời cậu em bắt em tặng đồ gì cho cô nữa, được không?"

“Em gửi bức thư này cho cậu em trước đã!” Tô Diên Hạnh trả lời, cầm lấy lá thư của Lăng Tử Yên.

Đứa nhỏ này thật thông minh, không đồng ý với cô ngay, Lăng Tử Yên bất lực gật đầu, "Được rồi, em vào lớp đi!"

“Tạm biệt cô giáo Lăng!” Tô Diên Hạnh yên tâm đi vào lớp, buổi tối khi Lệ Minh Kiệt đến đón cô bé, cô bé đưa bức thư cho Lệ Minh Kiệt, “Cô giáo Lăng của cháu nhờ cháu đưa cho cậu! "

“Thật không, cô ấy viết thư cho cậu?” Lệ Minh Kiệt vui vẻ nói, nhanh chóng mở bức thư ra, nhưng chỉ vừa đọc được vài chữ, sắc mặt anh ta đã thay đổi rõ rệt!