36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt

Chương 11: Hoa Tửu Dược I



Đã hai canh giờ rồi, Lăng Vân Nguyệt vẫn còn bất tỉnh. Cẩm Ninh thì hay rồi, không đoái hoài tới vị công tử kia nửa câu, cứ nghĩ rằng chỉ là vài giọt rượu thôi, có gì to tát đâu.

Nàng còn đang lo lắng cho vết thương trên đầu Ngọc Đàm, không ngờ rằng Tri Doanh lại mạnh tay với một nữ nhân như vậy.

Hắn dù sao cũng là vì lo lắng cho công tử, đã lâu như vậy rồi, chàng từ trước tới nay chưa từng đụng tới rượu, hồi nhỏ vì uống nhầm một ngụm mà bất tỉnh mất ba đêm, nay bị Cẩm Ninh chuốc cả bình rượu, e rằng sẽ không thể nhanh chóng tỉnh lại được.

Tri Doanh không nhịn được nữa, vẫn là khuôn mặt hỏa khí bừng bừng nhưng tràn ngập lo lắng, quay sang trách mắng Cẩm Ninh:

"Tiểu thư, nô tài thật không ngờ người lại quá đáng tới bước này. Là ai đã dạy người thư pháp, dạy người văn thơ, dạy người đạo lí? Đó là sư phụ của người, vậy mà người lại nhẫn tâm hại công tử như vậy? Nếu không phải bị người lừa gạt, ngài ấy cũng đâu nói tới bước đường này?"

"Này, ngươi nói đạo lí chút được không? Nam nhân thiên hạ có ai mà không biết uống rượu? Một nữ nhân như ta đây còn có thể uống hết được hai vò huống chi là hắn? Trên đời làm gì có chuyện kì lạ như vậy?"

"Nhưng thể chất công tử vốn không thể đụng tới rượu được! Giờ nô tài sẽ đi bẩm báo với lão gia, người cứ đợi đi!"

"Đừng.. đừng mà!"

Mặc cho nàng van xin, hắn vẫn nhất mực bỏ đi. Cũng đúng thôi, hắn ở bên Lăng Vân Nguyệt lâu như vậy, là người trung thành hiếm có, đối với công tử là một lòng hầu hạ, cơn tức giận này, vốn không thể trách hắn.

Cẩm Ninh bắt đầu thấy nóng lòng rồi, nàng đi qua đi lại vài vòng, thi thoảng lại liếc qua Lăng Vân Nguyệt, nhưng vẫn không thấy khởi sắc chút nào.

Ngọc Đàm tỉnh lại, nàng vội vã chạy tới:

"Ngươi có sao không? Tên Tri Doanh đáng ghét đó lại dám làm ngươi bị thương.. ta"... "

Không sao đâu tiểu thư!"

"Chuyện quan trọng hơn là phải giải rượu cho công tử."

"Nhưng mà ta.. ta không biết nên làm gì, ta chỉ là muốn cho hắn một bài học, nhưng ta đâu ngờ lại hại hắn ra nông nỗi này.."

Lão gia tới, nàng sợ hãi không dám lại gần, nhưng chuyện này liên can lớn nhất chỉ có nàng mà thôi, nếu không có một lời giải thích thỏa đáng, e rằng Lăng phủ.. không thể chứa nổi nàng nữa rồi!

"Tri Doanh đã kể mọi chuyện với ta, nhưng ta muốn nghe chính miệng con nói."

"Con.. con.."

"Vân Nguyệt thể chất không giống người bình thường, không thể uống rượu, không thể ăn cay, trên dưới Lăng phủ không ai là không biết. Con vừa vào phủ, ta chưa kịp nói với con cũng là lỗi của ta, nhưng con ép nó như vậy, đúng là quá đáng quá rồi!"

"Con xin lỗi người. Con.. con lập tức đi tìm cách để giải rượu cho sư phụ!"

"Uống nhiều như vậy, mong là không nguy hại tới tính mạng."

Nàng lập tức rời đi. Đêm tối lạnh lẽo, nàng có thể tìm được đại phu sao? Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn:

"Không ngờ trên đời lại có người như vậy, không thể uống rượu, không thể ăn cay.. đúng là uổng phí. Có điều, ta hại hắn như vậy, nếu như hắn có mệnh hệ gì, cha sẽ không khỏi liên lụy, hơn nữa.. sao mỗi khi ta nhắc tới hai chữ" nguy hiểm ", tim ta lại đập nhanh như vậy? Không được, không thể để Lăng Vân Nguyệt cứ ngủ mãi như vậy!"

Trăng sáng soi đường, không một ai theo nàng, chỉ có mình nàng tự đi tìm cách. Ở trên núi nghe nói có một loại hoa Tửu Dược, vốn nó có tên như vậy là do nó có thể giải rượu rất tốt. Chỉ cần đun lên, rồi để chàng ngửi mùi hương ấy, chưa đầy hai canh giờ sẽ khỏe lại ngay.

Cẩm Ninh từ nhỏ ham chơi, núi rừng khắp nơi, nàng đều đã đi qua, câu chuyện nhân gian nghe cũng không ít, không ngờ sau này lại có ích như vậy.

Có điều, núi rừng hoang vu, buổi sáng đi thì không sao, nhưng tối như vậy, một nữ nhân lại đi vào rừng, một thân một mình không ai giúp đỡ, thật quá nguy hiểm.

Thiên hạ này có gì mà Mộ Dung Cẩm Ninh phải sợ, ai cũng đều có suy nghĩ này về nàng. Nhưng nàng cũng là nữ nhân, nhìn con đường đằng đẵng trước mắt, lá gan ấy bỗng chốc lại thu nhỏ đúng như một nữ nhân nhút nhát thực sự.

Bỗng từ đằng sau có tiếng động nào đó. Nàng quay người lại, thấy một vị công tử đang cầm cây sáo thổi từ trên cao. Bình rượu đeo bên người, đôi mắt sáng ngước lên phía vầng trăng, thổi một khúc "Bi tình".

Khúc nhạc bi thương hòa với ánh trăng sáng, men rượu hòa quyện thật đúng là khiến con người ta say không thể tỉnh, đắm chình trong thứ phồn hoa tình ái tưởng chừng là vĩnh cửu nhưng lại chỉ phút chốc.

Nàng lớn tiếng gọi, vị công tử ấy không nghe, nàng quấn chiếc lá, huýt một tiếng, bỗng người ấy nhìn xuống phía nàng.

Chỉ chốc lát, công tử ấy đã đứng trước mặt nàng rồi! Nàng có điều hơi ngạc nhiên, dung mạo này tuấn tú như vậy, nhưng nhìn rất quen:

"Một cô nương sao lại một mình tới nơi hoang vu thế này, trời đã tối rồi, nàng lạc đường sao?"

"Không, không phải. Ta muốn đi vào rừng, nhưng.."

"Nàng đừng cử động.."

Chàng từ từ đưa tay lên, lau nhẹ vết dơ trên mặt nàng, một nam nhân ấm áp nhưng cũng đầy thần bí này, đối với Cẩm Ninh, còn điều gì thú vị hơn?