80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 17



Bác dâu Tống lập tức nhào lên ôm chặt lấy Tống Tư, không ngừng trấn an chị ấy.

Náo loạn một hồi mới ổn định được.

Tống Tư sau khi tỉnh táo lại cũng không cảm nhận được đứa con đã mất, chỉ xem như không có duyên phận.

Hai mẹ con ôm nhau gào khóc.

Châu Đại Thành rất mất kiên nhẫn nhưng bên ngoài vẫn duy trì thái độ nhận sai một cách chân thành, hai đầu gối cũng quỳ dưới đất gần nửa tiếng rồi.

“Cha, mẹ, hãy tin con lần cuối, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Tư. Con xin thề.” Châu Đại Thành lại hứa một lần nữa.

Tống Tư dám giận nhưng lại không dám nói, trốn trong chăn chỉ để lộ ra đôi mắt đầy sợ hãi.

Nhưng Tống Chí Cương không nhìn thấy, suy nghĩ một lúc mới gật đầu, nói: “Đứa con này…”

Con nối dõi là chuyện lớn, Tống Tư kết hôn mấy năm rồi mà không có đứa con nào, ông xem nhẹ việc cái thai bị đánh sảy, thế mà lại lo lắng về việc nối dõi.

Advertisement

Sự lấp lánh rất lâu trong mắt của Tống Tư dần dần ảm đạm, chị ấy chấp nhận số phận sống cam chịu, nắm chặt tay mẹ mình, đặt bên giường, một lúc sau hoàn toàn thất thần.

Quả nhiên vẫn không trốn được.

Tống Thiển nhìn thấy sự tuyệt vọng của Tống Tư, lập tức chống tay lên eo, tỏ vẻ mạnh mẽ, muốn thay Tống Tư đòi lại công bằng: “Bác, anh ta đang lừa mọi người đó, anh ta sẽ không thay đổi đâu.”

“Câm miệng! Một đứa nhóc như mày không được nói linh tinh chuyện trong nhà. Có phải muốn người trong thôn đem ra làm trò cười thì mới vừa lòng đúng không? Nếu hôm nay mày còn nói một lời nào, xem tối nay về nhà tao có đánh chết mày không.”

Tống Chí Tiến nhìn sắc mặt anh mình thì đã hiểu mọi chuyện, đều tại con nhỏ không hiểu chuyện này làm rối lên.

“Nhưng anh ta thực sự…”

“Muốn nói linh tinh cái gì? Tao thấy mày chán sống rồi đúng không?”

Tống Thanh cũng kéo tay áo cô, ra hiệu cho cô đừng thách thức cơn giận của cha nữa.

Tống Việt cũng muốn nói gì đó, vừa định mở miệng thì bị Tống Chí Cương trừng mắt.

Lại muốn làm loạn đúng không?

Bác dâu Tống tính tình nóng nảy, không chịu được nỗi đau này, nhanh chân xông lên đá cho gã một cước, còn đánh thêm mấy phát.

Người nhà nông làm việc chân tay nhiều, tuy chỉ là một người phụ nữ, nhưng sức lực cũng rất lớn, Châu Đại Thành nghiến răng chịu đựng bị đánh, chỗ nào cũng đau.

Không đến vài cái, Châu Đại Thành đã ngã trên đất không động đậy. Tống Tư từ trên giường bệnh nhảy xuống bảo vệ gã, ôm chặt chân bác dâu Tống, ngăn bà đánh tiếp.

Sau này đều sẽ trở lại trên người cô ấy thôi, càng ác hơn, nặng hơn, tàn nhẫn hơn.

Bác dâu Tống không hiểu, trách chị ấy mềm lòng nhưng cũng thu chân lại.

Bỏ qua những người khác, hai anh em nhà họ Tống hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả.

Khôi phục lại vẻ ôn hòa.

Tống Thiển đứng đó, nghe thấy tiếng gào thét từ sâu thẳm trong tâm hồn nói với mình, cô không thể cam chịu số phận, nhớ lại lời Tống Thanh từng nói, nếu không thi đỗ cấp ba, chỉ có thể gả đi.

Ở nhà họ Tống, sau khi gả cho người khác, cho dù có xảy ra chuyện gì, dù sống hay chết thì đều là người của nhà chồng.

Trong bữa cơm tối, Châu Đại Thành luôn lấy lòng Tống Chí Cương và Tống Chí Tiến, liên tục rót rượu đến khi hai người say bí tỉ, mất khả năng suy nghĩ.

“Cha, cha thấy chuyện con bàn bạc với cha hôm qua thế nào? Người ta là công ty đa quốc gia, là xí nghiệp lớn, ông chủ lớn, nếu không phải vừa mua xe, tài chính khó khăn, con cũng không tiện mở miệng.”

Tống Thiển đang cầm bát ngồi ăn ở góc bàn, lúc gã vừa mở miệng thì thăm dò xem rốt cuộc gã muốn làm gì, nghiêm túc nói: “Công ty túi da bị nước ngoài lừa tiền.”

Gương mặt đang tươi cười của Châu Đại Thành đột nhiên lạnh đi, trách mắng: “Người lớn nói chuyện, ai cho trẻ con chen vào? Ăn cơm của mày đi!”

Tống Thiên Tứ im lặng cả một ngày cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh nói cái gì đấy? Chị tôi cũng là có lòng tốt nhắc nhở anh, sợ anh bị lừa một vố đau thôi.”

Châu Đại Thành là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, thấy ở nhà Tống Thiển bị bắt nạt, thường bị người khác mắng nên không cho chút mặt mũi nào.

Lần này bản thân cũng uống chút rượu, nhất thời kích động nên buột miệng nói ra.

Không còn cách nào khác, hai người lớn trong nhà vẫn chưa mở miệng đã bị một đứa trẻ mười mấy tuổi chen vào, men say lập tức biến mất.

Tống Chí Tiến luôn đánh chửi con gái lần này không mở miệng ngăn cản Tống Thiên Tứ. Vì khoản tiền kia, gã chỉ có thể cúi đầu khom lưng nói bản thân sẽ chú ý, trong lòng thì thầm chửi hai người này một lượt.

Hai anh em nhà họ Tống đã tỉnh rượu, đến khi bữa cơm kết thúc, Châu Đại Thành cũng không dám nhắc đến chuyện tiền nong nữa.

Chỉ là gã không biết, Tống Chí Cương đã chuẩn bị thế chấp nhà xong rồi, nhưng đây là nông thôn, một căn nhà cũng chẳng cầm được bao nhiêu tiền.

Châu Đại Thành hứa hẹn sau ba tháng sẽ trả tiền, nhưng có thể sẽ lấy được ít hơn.

Ngày hôm sau lại nghe nói Tống Chí Cương đã ký tên rồi, lúc đưa qua cứ mãi lẩm bẩm “Rất nhanh sẽ chuộc về thôi”.

Cùng lúc đó, cả nhà bác cả Tống cũng chuyển vào.

Mùng sáu đầu năm, Châu Đại Thành lái chiếc xe mới về phía nam.

May mắn quan hệ hai nhà tốt, ở chung với nhau cũng không có vấn đề gì lớn, thường ngày xảy ra chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, hôm sau thức dậy cười một cái là bỏ qua.

Mấy ngày nay đều rất bận, Tống Thiển cũng không đi tìm Hạng Loan Thành nữa.

*

“Tao muốn đánh chết mày đồ súc vật tin,h trùng lên não!”

Trời nổi sấm sét, nhưng không có nhiều người để ý chuyện này.

“Trưởng thôn triệu tập các gia đình đến họp, bàn bạc một chuyện.”

Đại diện các hộ có mặt, đám người tập trung lại một chỗ, chen chúc rất đông.

Tống Thiển nhỏ bé đứng cuối của đoàn người.

“Có biết chuyện gì không?”

“Ai biết được. Lúc thông báo cũng không nói rõ, chỉ biết gọi hết người làm chủ trong nhà đến thôi.”

Đám người đứng chờ rất lâu cũng không thấy ai đến, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lại qua một lúc lâu, Trương lão Ngũ và trưởng thôn từ phía sau đám người tiến lên phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng như thể có chuyện gì vô cùng khủng khiếp.

Trưởng thôn đứng thẳng, bày ra khí thế, hắng giọng, chuẩn bị một lúc rồi mới lên tiếng: “Hôm nay vốn dĩ không muốn làm phiền các vị đến đây một chuyến như thế này.”

Sau đó chuyển hướng: “Các vị ở đây đều biết, năm ngoái người già cuối cùng của nhà họ Hạng đã qua đời, để lại thằng cháu lưu manh vô lại. Ban đầu tôi nghĩ trăm hộ ở Diêm Đóa mỗi người góp một chút cũng có thể nuôi lớn nó. Ai ngờ…”

Vẻ mặt quang minh chính đại, không ít người tỏ vẻ kinh thường nhưng cũng không nói ra.

Trương lão Ngũ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Thưa các vị, mọi người đều đã chứng kiến, tôi giúp an táng bà lão nhà họ Hạng, căn nhà của nhà họ Hạng đã thuộc về tôi.”

Tiếng của bọn họ bị hai người phụ nữ đứng phía trước át đi, Tống Thiển chỉ có thể dựa vào những lời bàn tán xung quanh để đoán ra đại khái.

Có lẽ chính là lần này, Hạng Loan Thành bị trưởng thôn đuổi ra khỏi thôn.

Phần đầu tiểu thuyết miêu tả về anh rất ít, chỉ nhắc đến mấy năm sau đó.

“Nhưng hôm nay nó đột nhiên chạy vào nhà tôi, còn trộm đồ trong nhà nữa, cho nên tôi đã dạy dỗ nó một trận.”

“Các vị hương thân phụ lão, tôi đề nghị đuổi thằng nhóc đó ra khỏi thôn.”

Mọi người đều khinh thường lão trưởng thôn bắt nạt cô nhi, nhưng đối với việc đuổi Hạng Loan Thành ra khỏi thôn thì không ai lên tiếng ngăn cản.

Cũng mặc kệ bọn họ.

Hơn nữa, trước đây không ít nhà đã bắt quả tang Hạng Loan Thành trộm đồ, những người đó lớn tiếng ủng hộ việc này.

Trưởng thôn đứng sau Trương lão Ngũ, nở nụ cười gian xảo.

Như vậy là không có lý do gì để phải chia lương thực cho nó nữa.

Tống Thiển không nhịn được, muốn phản đối.

Cô quay người đi tìm Hạng Loan Thành, chạy khắp cả thôn mới nhìn thấy anh ở khóm cây bên cạnh bãi tha ma.

Anh đang dựa vào thân cây ngủ, nghe thấy tiếng bước chân vội vã, từ từ mở mắt ra, biết phía sau có người đến thì nhắm lại, giống như không biết trong thôn xảy ra việc gì.

“Thập Thất, cậu ổn chứ? Có bị đánh không?”

Anh không đáp lại, chỉ lắc đầu ý bảo anh không muốn trả lời chuyện này.

Chỗ cổ xuất hiện những vết bầm xanh tím, tóc cũng lộn xộn.

“Bọn họ nói cậu trộm đồ.”

Anh không nói gì.

“Thập Thất, người trong thôn muốn đuổi cậu đi đó, có lẽ ngay cả căn nhà bây giờ cậu cũng không ở được đâu.”

Vẫn như trước, không trả lời.

Tống Thiển nói tiếp: “Thập Thất, chúng ta lên thành phố tìm người học việc, học chút nghề đi.”

Lúc này cậu thanh niên mới trả lời, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ hung dữ, “Liên quan gì đến cô.”

Mọi thứ quay về điểm xuất phát, Hạng Loan Thành lại biến thành một Hạng Thập Thất vừa hung dữ vừa không dễ nói chuyện.

Tống Thiển không rời đi, ngồi xuống trước mặt anh, đôi mắt to long lanh chớp chớp nhìn anh.

Từ trước đến nay Tống Thiển luôn kiên nhẫn.

“Tôi không làm, bọn họ úp chậu phân lên đầu tôi. Tại sao phải nhận? Tôi sẽ không dọn đi.”

Lần đầu tiên, anh giải thích với cô.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đến trước mặt trưởng thôn nói chuyện này.”

Tống Thiển suy nghĩ đơn giản, không ngờ rằng tất cả chuyện này đều do trưởng thôn đã ngầm đồng ý sắp xếp.

Hạng Loan Thành lập tức ngồi thẳng dậy, đối diện với cô, như bất đắc dĩ, nhưng lại lộ ra vẻ châm biếm.

Bọn họ muốn đuổi anh đi không phải ngày một ngày hai, từ lúc ông và cha của anh mất, trong sáng ngoài tối có không ít người nổi lên tâm tư này.

Lại im lặng một lúc, mặt trời sắp lặn, gió thổi qua mát lạnh, mang theo sự cô tịch của màn đêm.

Hạng Loan Thành phủi phủi quần áo trở về nhà, vừa bước vào hiên đã thấy có bóng người đứng trong nhà vứt đồ của anh ra ngoài.

Tống Thiển đi theo phía sau, nắm chặt góc áo của anh. Cô có thể cảm nhận được sự tức giận của anh, nhưng anh chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn đám người.

Đến khi một cái hộp màu đỏ tinh xảo bị vứt thẳng ra ngoài, vỡ tan tành, cơn giận của anh không kìm được nữa, bùng phát.

Nếu không phải Tống Thiển túm chặt lấy thì có lẽ anh đã xông lên rồi.

Người đông thế mạnh, cho dù anh có lợi hại đến đâu cũng đánh không lại nhiều người như vậy.

“Ồ, nhóc con đã về rồi à? Con nhóc nhà họ Tống gần đây có chuyện gì mà ngày nào cũng đi theo nó vậy? Yêu nhau à?”

“Ha ha ha. Tên nghèo kiết xác đó muốn làm gì chứ? Không nhà không đất mà có người vừa ý nó?”

Người đàn ông nói bâng quơ, đám người nghe xong thì cười phách lối, cũng không thấy có điều gì không đúng.

“Thập Thất cậu bình tĩnh lại đi. Không có cách nào cả, trước tiên phải nhẫn nhịn, đợi bọn họ đi rồi hẵng vào trong.” Tống Thiển biết hèn nhát như vậy không có tác dụng gì, nhưng hai người vốn dĩ không biết phải làm sao, chọc giận bọn họ có khi đến lúc về nhà cô còn bị Tống Chí Tiến bắt nhốt mấy ngày.

Hạng Loan Thành không thể chấp nhận được, nổi giận đùng đùng nhìn cô, ý bảo buông tay, nếu không thì sẽ không khách khí.

Cuộc sống của anh tuy không có giá trị, nhưng anh không cho phép có người làm vậy với những di vật này.

Tống Thiển nhìn thấu suy nghĩ của anh, bất đắc dĩ nói khẽ: “Nếu cậu xông lên rồi thì sao nữa? Bọn họ nhiều người như vậy, nếu như cậu không còn sẽ cắt đứt huyết mạch cuối cùng của nhà họ Hạng đấy.”

“Còn nhớ bà nội không?”

“Biết tại sao bọn họ có thể tùy ý như vậy không?”

“Thập Thất, tôi biết cậu từ trước đến nay đều cho rằng tôi giúp cậu là có ý đồ, nhưng cậu thử nghĩ xem trên người cậu có cái gì đáng để tôi bám chặt cậu như vậy không?”

“Cậu phẫn nộ, cậu có thể đánh bọn họ, sau đó lại bị đánh trả. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng làm sao để người khác không bao giờ bắt nạt cậu nữa không?”

Từng câu từng chữ của cô chỉ rõ mọi chuyện, thậm chí còn rất tàn khốc.

Anh luôn hiểu thế giới này rất tàn khốc, cô đơn một mình trong bóng tối vô tận, hờ hững không để ý điều gì. Đây là lần đầu tiên anh được thức tỉnh, cảm nhận được tình cảm dịu dàng của Tống Thiển.



Tác giả có lời muốn nói:

Bé cưng và nhóc nghèo đã lôi kéo tôi rất lâu nên chưa gửi tới mọi người một câu “Chúc mừng năm mới”.

Mùa đông nhớ giữ ấm nha.