80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 46



“Đọc cùng cô nào: Tiếng pháo ngày 30 Tết, gió xuân thổi ấm áp vào Đồ Tô.”

“Đô ơi, Đồ Tô là gì vậy?”

“Đồ Tô là nhà tranh, nhưng ở đây dùng để chỉ một loại rượu*.”

*Đồ Tô: tên một loại rượu được uống vào ngày mồng một tháng giêng âm lịch. Đồ Tô là tên cỏ, có người nói Đồ Tô là một loại nhà ở Trung Quốc thời cổ đại, vì rượu được nấu trong loại nhà này nên được gọi là rượu Đồ Tô.

“Vậy khi nào gió xuân mới đến? Lê Lê lạnh quá!”

“Khi mùa xuân đến thì gió xuân đã đến rồi. Lê Lê của chúng ta sẽ lớn thêm một tuổi.”

Sáng sớm 30 Tết, mọi nhà đều bắt đầu gói sủi cảo. Nhà họ Tống đông người, vỏ và nhân bánh đã được chuẩn bị xong từ tối hôm qua. Người lớn sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt sẽ bắt đầu gói, bọn nhỏ thì ngủ đến khi tự tỉnh.

Tống Thiển vụng về, gói sủi cảo với mọi người mấy năm rồi mà vẫn không làm được. Lúc gói xong trông không tệ, nhưng sau khi cho vào nồi thì đều hở miệng, biến thành một nồi canh vỏ bột mì.

Kể từ đó, mọi người không cho cô động tay vào, chỉ cần chăm sóc Tiểu Gia Lê là được.

Hai, ba tuổi là lúc trẻ nhỏ hoạt bát, hiếu động nhất, chuyện gì người lớn không cho làm thì lại càng tò mò, càng muốn khám phá.

Tống Thiển đang cùng bé đọc thơ, vừa quay đầu đi đã thấy bé chạy tới cạnh bàn, thò tay lấy một nắm bột mì ném vào mặt Tống Thiên Tứ, nhìn thấy mặt cậu trắng phau thì cười khanh khách.

Trên tay Tống Thiên Tứ dính bột mì, không tiện ra tay, chỉ có thể đến gần hù dọa bé.

Bé con cười vui vẻ, nhanh nhẹn chạy ra sau lưng Tống Thiển bằng đôi chân ngắn ngủn.

“Đô, đô, chú, chú đánh cháu.”

Đứa bé rất thông minh, theo thói quen bắt đầu làm nũng.

Tống Thiên Tứ không hề định đánh bé, chỉ thấy bé chơi rất vui nên muốn hù dọa một chút.

Sủi cảo sau khi gói xong được cho vào nồi, chín rất nhanh, cái nào cái nấy trắng nõn mọng nước, phần nhân căng phồng. Bé con thèm muốn chết, vừa thấy sủi cảo được lấy ra khỏi nồi đã vội vàng lấy một cái cho vào miệng, cắn xuống. Nước súp bên trong nóng hổi khiến bé gào khóc.

Bé la hét ầm ĩ khiến cả nhà bật cười.

Năm mới bắt đầu bằng bữa ăn náo nhiệt này.

Bữa sáng vừa xong, bát đĩa đã được dọn sạch, Đổng Thành Mai và bác dâu Tống vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Gà, cá, thịt, trứng, mọi thứ đều không tệ.

Hai người phụ nữ này là chủ nhân của phòng bếp, có hai người họ là đủ rồi, những người khác đều bị đuổi ra ngoài.

Tống Chí Cương ngồi phơi nắng trên chiếc ghế dài trong sân. Sáu đứa con nhà họ Tống buồn chán lôi bộ mạt chược cất trong nhà kho đã lâu ra chơi.

Trần Lan Lan không chơi, năm người còn lại oẳn tù tì, cuối cùng Tống Tư ngồi bên cạnh xem*.

*Mạt chược là trò chơi dành cho 4 người chơi nên 5 người oẳn tù tì để chọn người được chơi.

Tống Thiển gặp may, thắng liên tục khiến Tống Thiên Tứ tức giận đá vào bàn nói cô chơi xấu.

“Đứa nào rảnh thì ra ngoài mua muối nhé. Hết muối rồi.” Bác dâu Tống từ trong bếp nói vọng ra.

Việc nhỏ như ra ngoài mua đồ đương nhiên không đến lượt Tống Chí Cương phải làm. Mấy người chơi mạt chược nhìn nhau, Tống Thiển chưa kịp phản ứng đã bị Tống Thiên Tứ kéo ra khỏi bàn.

“Em đã thắng nhiều như vậy rồi thì ra ngoài đi vài vòng đi. Nếu còn không đi, lát nữa mẹ sẽ chạy ra hất cái bàn này đi đấy.” Tống Tư lập tức ngồi vào bàn, tươi cười đuổi Tống Thiển nhanh đi.

“Đô ơi, muốn kẹo, kẹo.” Tống Gia Lê không biết người lớn đang cười gì, chỉ biết Tống Thiển sắp đi mua đồ, có thể mang đồ ăn về cho mình nên ra sức làm nũng.

Tống Thiên Tứ chê chuyện không đủ lớn, bĩu môi bắt chước bé con: “Đô ơi, con cũng muốn ăn kẹo.”

Tống Thiển tức giận vì bị cưỡng ép đi mua đồ, cầm tiền lẻ trên bàn bước ra ngoài.

Tống Gia Lê dùng giọng sữa nói với theo: “Đô ơi, nhớ về sớm nha.”

Mọi người đằng sau cười ầm lên.

Ra cổng rẽ trái đi ra khỏi ngõ, đi bộ khoảng mười phút là đến một cửa hàng nhỏ.

Tuy là trưa 30 nhưng vẫn phải mở cửa buôn bán, chỉ là trước giờ cơm trưa thì đóng cửa sớm hơn một chút. Tống Thiển đến đúng lúc chủ cửa hàng định đóng cửa.

Cô mua hai bịch muối thường dùng, lấy thêm vài viên kẹo ở quầy nữa.

Nếu lúc về không có kẹo, không biết bé con sẽ náo loạn đến mức nào nữa.

Lúc bé ầm ĩ, không ai trong nhà chịu được. Chỉ đến khi Tống Việt nghiêm nghị nói nếu bé náo loạn thì sẽ bị đánh, bé mới chịu ngoan ngoãn một chút.

Trả tiền xong, ông chủ tươi cười chuẩn bị đóng cửa hàng về nhà ăn cơm, Tống Thiển cũng lững thững quay về. Không bao lâu sau, sau lưng đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Rẽ vào ngõ, người đàn ông phía sau ho khan hai lần để thu hút sự chú ý của cô.

Nếu còn không lên tiếng, có lẽ đến khi về đến nhà cô cũng sẽ không nhận ra.

Tống Thiển lúc này mới quay lại nhìn anh. Thật ra cô đã phát hiện anh đi theo mình từ lâu nên mới cố ý đi chậm lại, chẳng qua cô muốn anh mở miệng trước.

Cô giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Sao anh còn ở đây? Không phải anh nói phải về nhà à?”

“Chiều mới đi, anh đến nói với em một tiếng.”

Hai bên ngõ là tường cao, lúc này mặt trời vừa mới lên cao qua bức tường. Hạng Loan Thành đứng ở chỗ ngược sáng, cái bóng che khuất nửa người trên của anh.

“Chúc anh thượng lộ bình an.” Tống Thiển khẽ mỉm cười, vẫy tay chào anh.

Hạng Loan Thành thở dài, sao cô vẫn không hiểu chứ.

Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể bước nhanh đến chỗ cô.

Anh đứng yên, nghiêm mặt gọi cô: “Tống Thiển.”

Đây là lần đầu tiên Tống Thiển nghe thấy anh nghiêm túc gọi tên mình như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt chân thành, dường như đang hỏi anh muốn nói gì, Hạng Loan Thành đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào.

“Ừm?”

Chuẩn bị hồi lâu, anh đổi chủ đề: “Ngày mai là Tết, anh có thể ước trước một điều được không?”

Tống Thiển bật cười. Anh suy nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ được lý do này, vì thế cô cố ý trêu anh: “Anh đã là ông chủ rồi, còn có nguyện vọng gì mà tiền không thực hiện được chứ. Nếu không được thì dùng thêm nhiều tiền.”

Hạng Loan Thành nghẹn lời, nếu tiền có thể giải quyết được thì tốt rồi. Nếu không, anh ở đây lâu như vậy mà muốn vào nhà cô còn phải trèo tường?

Người đàn ông cao lớn khom lưng ôm lấy cô, lẩm bẩm: “Vậy em cứ nói ra một điều ước đi, anh sẽ giúp em thực hiện.”

Tống Thiển tiếp tục trêu anh: “Điều ước? Giàu lên chỉ sau một đêm có tính không?”

Anh vội vàng đáp: “Tính chứ. Em có muốn không? Bây giờ anh có thể cho em.”

Quả nhiên là vô cùng giàu có. Tống Thiển lập tức từ chối anh: “Em chỉ nói đùa thôi. Em không có nguyện vọng gì cả.”

Bây giờ cô chính là một con cá mặn*, có công việc ổn định, người thân bình an, cuộc sống suôn sẻ, tạm thời cô không có ý định thay đổi tình hình này.

*Cá mặn: tiếng lóng của Trung Quốc chỉ những người không có ước mơ, không có chí hướng, chỉ muốn ăn no chờ chết

Hạng Loan Thành cảm thấy mất mát, vừa muốn nói thì cổng nhà họ Tống mở ra.

Tống Thiên Tứ từ bên trong đi ra, tiến lên tách hai người ra. Cậu không quan tâm anh có là ông chủ hay không, châm chọc Tưởng Loan Thành sắp sang năm mới cũng không chịu yên ổn.

Cậu kéo Tống Thiển vào nhà.

Tống Thiển vỗ vỗ tay cậu, ý nói mình có chuyện muốn nói với Hạng Loan Thành.

Tống Thiên Tứ tỏ vẻ không muốn, mãi đến khi cô nói thầm vào tai cậu mấy câu thì cậu mới miễn cưỡng buông tay ra, ánh mắt nhìn Hạng Loan Thành cũng thay đổi.

Tống Thiển chạy bước nhỏ đến chỗ anh, kéo tay anh ra, lấy hai viên kẹo trong túi ra nhét vào lòng bàn tay anh.

Kẹo sữa Thỏ Trắng mà bé con thích ăn nhất.

Hạng Loan Thành không thích đồ ngọt, lúc một mình chỉ ngậm chút kẹo sữa trong miệng.

Tống Thiển khép tay của anh lại: “Mang theo trên đường ăn.”

Nói xong, cô theo Tống Thiên Tứ đi vào nhà. Trước khi đóng cửa, cô ló đầu ra nhìn anh: “Đợi anh về nói cho em biết nguyện vọng của anh là gì.”

Tuy ở cả hai thế giới cô chưa từng yêu đương, nhưng cô thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra tâm tư của anh những ngày qua chứ. Trước đây cô không muốn nghĩ tới chuyện này, còn lúc nãy lại có xúc động muốn chạy đến ôm anh.

Hạng Loan Thành được đáp lại đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười thành tiếng, thậm chí trên đường về, khóe môi cũng không kiềm được mà cong lên.

Giống như nhận được bức thư mà mình mong chờ đã lâu.

Nội dung dài dòng, đều là những chuyện không liên quan gì đến cô, cuối cùng thêm một câu:

Hôm nay thời tiết rất tốt, em cũng hơi nhớ anh.

Giả Hoài Viễn ngồi ghế phục từ khi lên xe đã cảm nhận được tâm trạng sếp lúc này rất tốt.

Những năm trước trên đường đến nhà họ Tưởng ăn Tết, không khí hoàn toàn khác. Sắc mặt sếp lạnh lùng, không nói lời nào. Anh ta và tài xế cũng không dám hó hé lời nào.

Hạng Loan Thành ngồi ở ghế sau hạ khóe môi, xoa mũi hỏi: “Khi nào có thể quay về?”

Giả Hoài Viễn lấy lịch trình ông cụ Tưởng đã sắp xếp cho anh trong cặp tài liệu ra xem, lướt tới dòng cuối cùng: “Ba giờ chiều ngày mùng 5.”

“Sắp xếp tiệc rượu gì?”

Nếu thật sự là tiệc rượu thì anh sẽ về sớm. Một đám người nâng ly trợn mắt nói dối, những vẻ mặt đó thật sự khiến anh buồn nôn, anh cũng lười ứng phó mấy việc này.

Vấn đề là ông cụ hoàn toàn không biết mệt với những chuyện này, lần nào cũng yêu cầu anh quay về.

Đột nhiên hơi nhớ những ngày mới đến nhà họ Tưởng, bởi vì anh chẳng biết gì nên luôn lấy cớ bị bệnh để từ chối mọi bữa tiệc.

“Không phải tiệc rượu. Ông cụ Tưởng vẫn luôn sắp xếp, sắp xếp…” Giả Hoài Viễn đột nhiên dừng lại, anh ta sợ nếu nói ra, sếp rất có thể sẽ bảo tài xế quay đầu lại, năm nay không về nhà.

“Nói tiếp đi.”

“Sắp xếp cho anh đi ăn tối với con gái của mấy thành viên hội đồng quản trị.”

“Vậy thì không cần đi.”

Quả nhiên sau khi nghỉ hưu, ông cụ muốn anh kết hôn rồi sinh ra người thừa kế tiếp theo để ông ta bồi dưỡng từ nhỏ.

Hạng Loan Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiếp tục.”

Có một số việc phải trực tiếp nói rõ thay vì để người khác truyền lời.

*

Tống Thiển vừa mới đặt muối xuống đã bị Tống Thiên Tứ kéo sang một bên, còn gọi cả Tống Thanh đến.

Tống Thanh và Tống Thiên Tứ đều không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô như cai ngục canh chừng phạm nhân trong ngục, đợi cô chủ động thừa nhận.

Tống Thiển suy nghĩ hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Tống Thiên Tứ mất kiên nhẫn trước, nói thẳng vào trọng tâm: “Chị và anh ta có quan hệ gì? Ban ngày ban mặt mà ôm ôm ấp ấp, con gái con đứa không biết xấu hổ gì hết.”

Dáng vẻ lên lớp này bắt chước giống hệt Tống Thanh.

Đột nhiên bị hỏi, Tống Thiển cũng hơi không biết trả lời thế nào.

Lời nói nghẹn ở cổ họng hồi lâu, cô mới nhích đến gần Tống Thanh, nói vào tai cô ấy bằng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được: “Em cũng không biết nữa, có lẽ là có chút.”

Không nói rõ, nhưng đầu lưỡi mang hơi thở ám muội.

Tống Thiên Tứ rất bất mãn với hành động của hai người. Có gì mà không thể cho cậu nghe chứ? Huống hồ cậu chính là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này đó.

Đổng Thành Mai bày món cuối cùng ra đĩa, bảo bọn họ bắt đầu dọn món lên bàn lớn trong nhà chính. Trưa 30 Tết, nhà nào cũng phải đốt giấy tiền.

Ba người đàn ông nhà họ Tống dẫn bé con quỳ lạy trước thùng đốt tiền giấy. Lễ cúng tổ tiên xem như lời từ biệt năm 1996.

Trong phòng bếp, mẹ Đổng sợ bọn trẻ đói nên cố ý chừa lại một bát gà, lần lượt đút mỗi người một miếng.

Ăn trưa xong mới chính thức nghỉ ngơi.

Đêm là thời điểm vui nhất của Tết Nguyên Đán, mọi nhà đều bắt đầu đốt pháo hoa. Bé con thích xem cái này nhất nhưng lại sợ tiếng động lớn, chỉ có thể nhìn Tống Thiên Tứ lắc lư trước mặt mình.

Tống Thanh không nhịn được, đốt một que pháo hoa cho Tống Gia Lê.

Chợt có một tiếng động lớn vang lên đằng xa, ngẩng đầu lên thì thấy pháo hoa đã nổ tung trên trời.

Rực rỡ lóa mắt, nhưng vẫn không sáng tỏ động lòng người bằng vầng trăng khuyết treo nghiêng trên bầu trời đêm kia.