9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 116



Lục Khải Vũ kéo cô ra khỏi phòng Tư Nhã đi đến hành lang, anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Sẽ khiến tôi hiểu lầm em có ý khác với tôi đẩy.”

“Có ý khác.” Ba chữ này mạnh mẽ nhắc nhở Mạc Hân Hy, đúng vậy, suýt nữa thì cô quên mất, cô muốn trở thành người phụ nữ khiển Lục Khải Vũ chán ghét thì phải khiến anh hiểu lầm là cô có ý đồ khác với anh, như thể anh mới chủ động giữ khoảng cách với cô, thoát khỏi mối quan hệ.

Nghĩ như thế, cô kiễng chân lên chủ động dựa vào lòng Lục Khải Vũ, ngón tay có vẽ vòng vòng trên ngực anh: “Chủ tịch Lục, bị anh nhìn ra mất rồi.” Lục Khải Vũ híp mắt lại, anh nằm lấy tay cô: “Hân Hy, em có biết bây giờ em đang đùa với lửa không?”

Mạc Hân Hy không hề cảm nhận được giọng điệu nguy hiểm của anh, cô tìm đường chết đón nhận ánh mắt của anh, cô nở nụ cười quyến rũ: “Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, anh là chồng của em, nghịch lửa thì làm sao?”

Lục Khải Vũ cúi đầu nghiêm túc hỏi cô một công: “Em nghiêm túc hả, không phải em uống say đấy chứ?”

Lúc vừa ăn cơm đúng là bọn họ có uống một ít rượu vang thể nên Lục Khái Vũ không chắc hành động của cô bây giờ rốt cuộc là đang tỉnh táo hay là say nữa.

Mạc Hân Hy ngây ra, cô thầy hơi kỳ lạ, cô bày tỏ rõ ràng như thế tại sao Lục Khải Vũ không đẩy cô ra, chẳng phải anh vẫn luôn ghét phụ nữ có ý đồ khác với mình sao? Tại sao vẻ mặt hiện giờ của anh lại kỳ lạ như thế chứ?

Cô không chắc định lui về phía sau, dừng hành động của mình lại.

Sao Lục Khải Vũ cho cô cơ hội tránh đi được cơ chứ, anh trực tiếp đè cô lên bức tường phía sau: “Sao nào, châm lửa xong định chạy hả?” giọng nói của anh trầm thấp, tràn đầy sức hấp dẫn.

Mạc Hân Hy cảm thấy mơ màng, tại sao mọi thứ lại không giống như những gì cô nghĩ vậy trời. Vào lúc Lục Khải Vũ chuẩn bị hôn xuống, đột nhiên cô lấy tay che lấy miệng anh: “Đợi chút, Chủ tịch Lục, ngại quá, tôi uống say rồi, tôi thấy hơi đau đầu” Nói xong cô cố gắng hết sức đẩy anh ra, chật vật chạy về phòng dành cho khách.

Lý Duy Lộc đáng chết toàn nghĩ ra mấy cái không đâu,..

Đợi đã, không đúng, rõ ràng hot boy Lục của trường ghét nhất là phụ nữ tính kế anh, tai sao vừa nãy lại đối xử với cô như thế? Hay là anh đã nhìn rõ diễn xuất của cô rồi ư?

Mạc Hân Hy ôm một bụng nghi ngờ, cô muốn mở cửa phòng dành cho khách ra rồi gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc bàn bạc xem rốt cuộc là đã sai ở đâu.

Nhưng cô đau khổ phát hiện ra cửa phòng dành cho khách không mở ra được. Cô không biết làm sao quay đầu lại Lục Khải Vũ đáng đứng ở cửa phòng ngủ chính cách năm mét, cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười đó khiển người ta thấy sợ hãi.

Cô chỉ vào cửa phòng rồi làm động tác không mở được cửa.

Lục Khải Vũ không lên tiếng anh giơ tay lên ý bảo cô lại đây. Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong hành lang tầng hai, đồng hồ đã chỉ mười rưỡi, người nhà họ Lục chắc cũng đã ngủ hết rồi.

Cô cắn răng, miễn cường đi về phía anh. “Tại sao cửa phòng cho khách không mở ra được?” Lục Khải Vũ duỗi cánh tay dài của mình ra kéo thẳng cô vào phòng của anh, rồi tiện tay khoá luôn cửa phòng lại. Lục Khải Vũ khẽ cười: “Vợ ơi, em quên hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao.”

Mạc Hân Hy đề phòng: “Chủ tịch Luc, anh đừng ăn nói lung tung chứ! Hôn nhân của chúng ta là giả, nếu anh dám động vào tôi tôi sẽ không tha cho anh.”

Lục Khải Vũ cởi áo khoác, treo vào tủ quần áo, anh quay đầu nghi ngờ nhìn cô: “Vợ ơi, em định làm gì tôi?”