9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1310



“Cảm ơn anh!” Lục Khải Dã chạy ra bên ngoài rót ít nước sôi, sau đó lại quay trở về phòng làm việc của bác sĩ.

Bởi vì huyện này khá nhỏ nên ca đêm trong phòng khám cũng không có ai khác. Thường thì khoảng sau mười một giờ, bác sĩ trực ca sẽ đi khóa cửa lớn, bật đèn, đi về phòng trực ngủ.

Nếu như có bệnh nhân muốn đến khám thì chỉ cần gõ cửa là bác sĩ sẽ ra mở cửa cho.

Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, vị bác sĩ trực ca nhìn Lục Khải Dã ăn mì như chết đói, tò mò hỏi: “Lưu Cửu Nhạ là bà xã của cậu thật hả?”

Lục Khải Dã ăn gần xong bát mì rồi, nghe thế thì ngẩng lên hỏi: “Anh nói thế là sao?” . truyện kiếm hiệp hay

Trực ca đêm chán muốn chết nên vị bác sĩ đó không nhịn được.

muốn nhiều chuyện một chút: “Tôi nghe nói Lưu Cửu Nhạ là chị họ của Lục Vũ Tháp, chồng cô ấy là cậu hai của tập đoàn nhà họ Lục. Còn cậu thì sao? Nhìn kiểu gì cũng không giống”

Lục Khải Dã trợn mắt: “Tôi không giống chỗ nào? Đúng rồi, nếu anh biết tôi là ai rồi thì sao vừa nãy còn đuổi tôi ra ngoài chứ?”

Vị bác sĩ đó chỉ chỉ quần áo của anh ta, lại chỉ tóc của anh ta, sau đó là khóe miệng vẫn còn dính nước mì: “Tự cậu nhìn lại đi, cậu hai của tập đoàn nhà họ Lục mà lại trông như thế này à? Quần áo thì tầm thường, tóc thì bết, ăn có bát mì ăn liền thôi mà còn ngon lành như vậy.

à”

Lục Khải Dã định móc giấy ăn ra lau miệng, nhưng hôm nay anh ta thay bộ quần áo khác, không có khăn tay trang trí để lau miệng.

Thế nên anh ta xòe ta ra trước mặt vị bác sĩ kia: “Anh có giấy ăn không, tôi mượn lau miệng một chút.”

Khóe miệng vị bác sĩ đó khẽ run run một cái, hơi không muốn lắm nhưng cuối cùng vẫn rút một túi giấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc đưa cho anh ta: “Tôi cũng không cần biết cậu là ai, cậu ăn xong mì rồi thì đi nhanh lên cho. Chuyện chồng của Lưu Cửu Nhạ là cậu hai của tập đoàn nhà họ Lục cả cái phòng khám này đều biết hết. Bây giờ mà cậu không đi thì mai sợ là không đi được nữa đâu.”

Lục Khải Dã nhận giấy ăn, lau lau miệng, cảm thấy khó hiểu nên anh †a hỏi: “Sao ngày mai tôi lại không đi được nữa?”

Vị bác sĩ đó liếc nhìn anh ta: “Nếu cậu còn cứ thế này thì chúng tôi nhất định sẽ đi báo cảnh sát đó. Cảnh sát mà đến thì cậu định đi kiểu gì nữa?”

Lục Khải Dã tức giận thở phì phì, đứng lên nói: “Tôi đúng là Lục Khải Dã, chồng của Lưu Cửu Nhạ thật mà. Nếu không tin anh gọi Lục Vũ Tháp ra đây, hỏi xem thằng bé có biết ông chú hai này hay không”

Vị bác sĩ đó lườm anh ta một cái: “Thôi cậu đừng có bốc phét nữa đi, quần áo trên người cậu mua trên mạng chứ gì! Cậu hai nhà họ Lục mà mặc loại quần áo này á?”

Lục Khải Dã nhìn chăm chằm vị bác sĩ đó một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, ngồi xuống trước mặt anh ta, dùng giọng nói ra vẻ sâu sắc nói: “Người anh em à, anh phải nhớ kĩ đừng có trông mặt mà bắt hình dong. Tôi mặc bộ quần áo này là vì bộ này do vợ tôi mua cho tôi. Mặc dù chỉ có mấy trăm nghìn thôi, nhưng đó chính là tình cảm mà vợ tôi dành cho tôi đó.”

Sau đó anh ta bắt đầu kể lể với vị bác sĩ mình vừa mới quen này, kể hết tất cả mọi chuyện anh ta và Lưu Cửu Nhạ đã từng trải qua.

Vị bác sĩ đó nghe xong thì mang vẻ đồng cảm nhìn anh ta: “Tôi còn tưởng mấy cậu ấm nhà giàu đều có thể sống một cuộc sống chẳng lo cơm áo đấy! Không ngờ cũng phải khổ như thế”

Lục Khải Dã có cảm giác cuối cùng mình cũng tìm được tri kỉ, gật đầu liên tục.

Sáng sớm hôm sau, Lục Vũ Tháp vừa mới đi tới sân đã thấy chú hai của cậu bé râu ria xồm xoàm đi từ khu khám bệnh tổng hợp vào.