A Chức

Chương 12



31

Ta không nghĩ rằng được nhìn thấy Ngải Tư tiên sinh trong truyền thuyết nhanh như vậy. Ba ngày sau, tính châu kia đã làm xong. Lúc đó ta đang ở trong viện của Trình Minh, nhìn hắn luyện kiếm.

Tư thị của Trình Minh tiến vào bẩm báo, nói Ngải Tư tiên sinh tới. Theo lý thuyết ta muốn tránh người ngoài, huống chi còn là nam tử. Nhưng Trình Minh nói, mưu khách trong phủ này đều biết sự tồn tại của ta, cũng biết lai lịch của ta, Ngải Tư tiên sinh là người không câu nệ tiểu tiết, không cần lo lắng.

Ta không muốn trốn. Và ta thực sự muốn gặp người này. Cho nên lúc hắn tiến vào, ta liền đứng bên cạnh Trình Minh, tò mò đánh giá hắn. Hắn có chút gầy yếu, mặc quần áo có chút kỳ lạ, thoạt nhìn rất thuận tiện giản dị, tóc buộc thành một kiểu kỳ quái, ước chừng ba mươi tuổi. Đầu tiên là hành lễ, tiếp theo mở miệng, giọng vang dội: "Tiểu lang chủ, gần đây có tốt không?"

Trình Minh đỡ hắn dậy, mời hắn vào phòng nói chuyện. Khi Ngải Tư tiên sinh đứng thẳng lưng lên, nhìn thấy ta liền sửng sốt: "Vị này là...", nhưng còn không đợi Trình Minh trả lời, lại tự mình trả lời: "Vị này chắc là Chức phu nhân."

Ta nhìn hắn, tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là ai?"

Trình Minh dùng một ngón tay chỉ thẳng đầu ta: "Ngoại trừ ngươi, nữ lang nào dám vào viện của ta?"

Có vẻ là như vậy.

Ngải Tư tiên sinh cự tuyệt lời mời của Trình Minh, để lại tính châu rồi rời đi. Trước khi đi lơ đãng nhìn ta một cái, lại cực nhanh quay đầu bước đi.

Ánh mắt kia nặng trịch, rất phức tạp, ta không hiểu. Hình như có chút giật mình, lại có chút thương hại. Chẳng lẽ là thương hại thân thế của ta? Có lẽ, ta không biết.

Tính châu kia hấp dẫn ta, ta không rảnh bận tâm những thứ khác. Trình Minh ngồi xuống trước bàn đá trong viện tử, ta chen chúc bên cạnh hắn, vành tai hắn lại đỏ lên, trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc.

Hắn đưa cho ta chiếc bàn tính, mở phong bì viết mấy chữ "hướng dẫn sử dụng" đọc kỹ.

Ta đang nghịch thứ này, không biết nó có công dụng gì, những hạt cườm được cố định trên khung gỗ hình vuông nhưng có thể di chuyển lên xuống dọc theo thanh gỗ. Hạt tròn, chẳng lẽ là để cho nó lăn qua lăn lại sao? Không hiểu thì phải hỏi, vì thế ta hỏi Trình Minh: "Hi Minh, cái này là có ích gì?"

Trình Minh tiếp tục đọc thư trong tay, không chịu nhìn ta: "Chắn cụ số học do Ngải Tư tiên sinh làm ra, so với tính toán rất tiết kiệm thời gian. Nếu ngươi muốn học, chờ ta học được sẽ dạy ngươi."

Ta lắc đầu thật mạnh và vẫy tay bày tỏ lòng biết ơn. Ngày xưa số học của ta là yếu nhất trong bài tập ở nhà, ta gh**ét số học. Chủ động đi học càng không có khả năng. Tính châu này đặt ở trên bàn lăn xuống đất còn rất nhanh... Chờ đã, không biết cái này trói vào chân, có thể trượt tới trượt lui hay không? Ta đem ý nghĩ này nói với Trình Minh.

Quả nhiên, Trình Minh bắt đầu giáo huấn ta: "Chán học ham chơi, hôm nay phạt viết năm mươi chữ lớn."

Chính là nói mà thôi... Cũng sẽ không thật sự làm như vậy, chỉ là tính châu này, ta còn muốn đưa cho A di xem. Hơn nữa không phải chỉ có năm mươi chữ sao, một khắc liền viết xong. Trừng phạt như thế này dễ như ăn bánh, cho nên ta sảng khoái đáp ứng.

Trình Minh thấy dáng vẻ không đau không ngứa của ta, lại tăng độ khó cho ta: "Một trăm chữ, ngày mai ta phải tự mình xem qua."

Một trăm thì một trăm, ta bĩu môi, lòng dạ Trình Minh thật sự không rộng bằng ta. Thấy hắn lại muốn mở miệng, ta lập tức bắt đầu đề tài khác: "Vì sao những mưu khách kia đều biết lai lịch của ta?"

Mặc dù nói viết đơn giản, nhưng nhàm chán. Trình Minh liếc mắt nhìn ta một cái, nhìn ra mánh khóe của ta, cũng không vạch trần: "Biết từ lâu rồi. Lúc phụ thân mang ngươi trở về, bọn họ cũng rất kinh ngạc."

Ta mở to hai mắt, không rõ: "Vì sao phải kinh ngạc?"

Trình Minh cương trực, cũng không gạt người, từ trước đến nay đều nói thật, cho nên nghe được lời kế tiếp, ta thật sự bị tức giận đến sắp ngất đi. Hắn dùng giọng điệu thẳng thắn, giải đáp nghi hoặc của ta: "Phụ thân cùng ngươi dù sao cũng là cách một thế hệ, thân phận của hai người không thích hợp. Vì thế phụ thân nói với bọn họ là, ngươi trời sinh tâm trí ngây thơ, từ nhỏ lại mất phụ mẫu, rất ỷ lại vào phụ thân, không gặp được phụ thân thì thương tâm khổ sở, khóc nháo không ngừng. Phụ thân không nỡ, đem ngươi đặt ở bên mình."

Ta nghĩ rằng có lẽ tai của ta bị bệnh, ta nghe nhầm rồi phải không? Tâm trí ngây thơ? Có phải ta không? Ỷ lại hắn? Khóc nháo? Không phải chính hắn còn muốn khóc sao? Trình Mậu nói với người khác như vậy? Cười nhếch miệng, ta hỏi Trình Minh: "Thật như vậy à?"

Trình Minh gật đầu, gảy gảy tính châu: "Thật. Mấy tiên sinh trong phủ đều nói với ta như vậy."

Ta nhất thời không biết nói cái gì cho phải, thật sự là bực bội. Chờ phản ứng lại, lửa giận trong lòng đã vọt tới đỉnh sọ. Được rồi, trình Mậu này! Ở bên ngoài lại làm bại hoại thanh danh của ta như vậy! Thật sự là tiểu nhân đắc chí, không biết xấu hổ! Vốn định lập tức đi tìm hắn tính sổ, lại nhớ tới, hắn ở ra ngoài chinh phạt, căn bản không ở trong phủ. Vừa phẫn nộ vừa uất ức, nước mắt lại bắt đầu chảy quanh hốc mắt. Ta tức giận đành phải đứng lên, đi vòng quanh bàn đá. Trình Minh thấy ta tức giận liền dỗ dành, cúi đầu lấy tay che miệng.

Ánh mắt ta như đao: "Ngươi chê cười ta?"

Trình Minh ngẩng đầu, vẫn nghiêm mặt như cũ: "Không."

Ta lấy lại tầm nhìn, nghi ngờ: Ta đã nhầm lẫn? Không đúng! Ta lập tức quay đầu, bắt được khóe môi Trình Minh còn chưa kịp cong xuống. Hắn đang cười nhạo ta!

"Trình Minh!" Mặt mũi ta không nhịn được, giọng phát run: "Không được cười ta!"

Nói xong nước mắt liền rơi xuống, ta càng cảm thấy mất mặt, dứt khoát lại ngồi xuống trước bàn đá, vùi mặt vào trong cánh tay. Nhưng đã không còn tức giận, lại nhớ tới Trình Minh vừa rồi... Có vẻ như hắn đang cười? Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn cười!

Tức giận tạm thời tan biến, ta muốn ngẩng đầu nhìn xem có phải hắn còn đang cười hay không, lại cảm thấy không thể mất mặt như vậy. Thế nhưng, trong lòng lại ngứa ngáy. Vì thế ta lặng lẽ giơ tay phải lên che đầu, xuyên qua khe hở, cẩn thận nhìn hắn, không ngờ lại thiếu chút nữa bị hắn phát hiện.

Ta ngay lập tức chôn đầu lại. Hắn thực sự cười! Nước mắt chậm rãi thu lại, đợi đến khi giọng nói trở lại bình thường, ta buồn bực nói: "Ta mới không ngây thơ."

"Ừm." Trình Minh trả lời ta một tiếng.

"Ta cũng không ỷ lại hắn!"

"Ừm."

"Ta càng sẽ vì không gặp được hắn mà khóc!"

"Ừm."

Giọng Trình Minh bình thản, trong lòng ta khó chịu liền tan thành mây khói. Cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt nhìn hắn: "Hi Minh."

"Ừ?"

"Ngươi sau này không được nghiêm mặt với ta, được không?" Ta lại bắt đầu một tấc tiến một thước: "Ngươi cười rộ lên, rất tuấn tú.”

Trình Minh lần này không trả lời "Ừ" nữa, vành tai đã đỏ bừng, ta nhịn không được vươn một ta kéo tai, thúc giục hắn: "Được không?"

Cuối cùng Trình Minh có thể nói là chạy trối chết, tức giận trong lòng ta rốt cục hoàn toàn tản đi, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Tính châu kia cũng được ta thuận tay cầm đi cho A di xem. Trên đường đi, ta rất tự hào. Hừ hừ, ta lớn hơn ngươi ba tuổi, tóm lại là ta có cách khi dễ ngươi.

32

Ta vốn tưởng rằng, A di tất nhiên cảm thấy hứng thú với tính châu này. Nhưng nàng nghe ta nói về Ngải Tư tiên sinh thì phản ứng rất nhạt nhẽo, ta thậm chí cảm thấy sự bài xích của nàng.

"A di, A di có phải không thích Ngải Tư tư tiên sinh hay không?"

Nếu A di nói không thích, ta sẽ không bao giờ chơi với những gì hắn đã làm một lần nào nữa. Nhưng nàng mỉm cười lắc đầu, nói với ta: "Chỉ là bởi vì một số chuyện đã lâu trước đây mà thôi, không đáng nhắc tới."

A di không muốn nói, ta không hỏi. Tính châu kia cũng bị ta trả lại cho Trình Minh. Ta cầm nó, chính là muốn làm A di vui, bản thân ta không thích số học, hiện giờ đối với ta mà nói, nó đã không còn tác dụng gì nữa. Chi bằng trả lại cho Trình Minh, để cho hắn nghiên cứu.

Nhưng Trình Minh đóng cửa lại, không muốn đi ra gặp ta, bảo tư thị tiếp nhận tính châu, rồi bảo ta trở về. Ta âm thầm oán giận: quỷ tức giận, không phải chỉ là véo tai thôi sao, những người khác muốn ta chạm vào, ta còn không chạm!

"A" một tiếng, ta xoay người rời đi. Vừa đi được vài bước, trong phòng truyền đến giọng của hắn: "Chờ một chút."

Ta dừng lại.

"Một trăm chữ."

"Trình Minh!".

Ta dậm chân lao ra ngoài, chán gh**ét! Ta tức giận nhưng buổi tối vẫn ngoan ngoãn viết xong một trăm chữ lớn, ngày hôm sau giao cho hắn.

Trình Minh còn lấy Chu Sa viết ngày cho ta. Cuối cùng hắn rụt rè gật gật đầu: "Có thể chấp nhận được."

"Không phải là nhéo vành tai thôi sao, quỷ tức giận..." Ta lẩm bẩm oán giận, không dám nói lớn tiếng, nhưng ta không phải vì sợ Trình Minh đâu!

"Im lặng."

“Ồ”

Từ đó về sau, Trình Minh giống như là nghiện là sư phụ, thường xuyên bắt lỗi phạt ta viết chữ. Ta không biết mình đã sai ở đâu, nhưng hắn có thể ngay lập tức phát hiện ra. Hoặc là nói ta nghịch ngợm gây sự, hoặc là nói ta ham ngủ lười biếng, rồi nói ta yếu đuối, không chịu đi lại.

Ta cũng không cảm thấy oan uổng, nhưng muốn ta thừa nhận, là không có khả năng, ai còn không cần mặt mũi chứ? Còn có một chuyện chính là, Trình Minh nói gần đây hắn rất bận rộn, muốn buổi chiều ta đến viện tử của hắn. Vì thế ta không thiên vị, tiếp tục mỗi buổi sáng đi đến chỗ A di, buổi chiều đến tìm Trình Minh.

Không hổ là ta. Thật tuyệt vời khi phân bổ thời gian hợp lý như vậy. Những ngày như vậy kéo dài hơn nửa tháng, cho đến ngày đó khi chúc A di ngủ ngon, ta thấy hộp gỗ trên bàn. Trình Minh cũng ở đây, hắn nói đây là do Ngải Tư tiên sinh tặng cho ta.

Ta mở ra thì thấy đó là một đôi guốc gỗ có gắn bánh xe, mắt cá chân được buộc bằng những dải vải mềm thay vì dây thừng. Không xấu xí chút nào. Ta thích vô cùng, không nghĩ tới chỉ thuận miệng nhắc tới, Ngải Tư tiên sinh thật đúng là làm ra, khẩn trương muốn thử một lần.

A di thấy ta thích, cũng nở nụ cười: "Làm đôi guốc gỗ này, tay Hi Minh còn bị thương. Sáng sớm tới đây, hỏi ta con mang giày cỡ nào."

Mở to hai mắt, ta không nghĩ tới đây lại là đồ do Trình Minh làm!

"A nương!". Hắn làm trầm trọng thêm giọng điệu của mình.

Lúc này A di mới giật mình, xin lỗi nhìn hắn. Ta vừa nghe tay Trình Minh bị thương, liền muốn lật tay hắn để xem, khó trách mấy ngày nay khi ta ở đây, hắn cũng không có luyện chữ. Nhưng hắn không chịu cho ta xem, chỉ nói đã khỏi rồi.

"Ta muốn xem!" Ta cố chấp nhìn hắn: "Muốn xem!"

Trình Minh không có biện pháp với ta, đành phải mở hai tay ra cho ta xem. Phía trên vẫn còn một số vết thương nhỏ chưa khỏi hẳn, trên ngón trỏ tay trái còn có một chỗ thấm màu đỏ tươi. Ta có chút đau lòng, cúi đầu thổi: "Hi Minh có đau không?"

"Không đau."

"Ngươi gạt người!" Ta phản bác hắn.

"Đau."

Làm sao có thể không đau chứ, trước kia ngón tay ta cũng bị Nguyệt Quý đâm qua, rất đau. Vết thương trên tay hắn nhiều như vậy, khẳng định càng đau hơn.

"Có thuốc không?" Ta hỏi thị nữ bên cạnh.

Trình Minh ngăn cản ta: "Ta có rồi, nếu dùng dược liệu khác sẽ phản ứng."

"Ngươi thử guốc gỗ này trước đi." Dứt lời xoay người, chờ ta thay guốc.

Ta cởi giày thêu ra, cách vớ không thoải mái, dứt khoát đi chân trần xỏ vào, thị nữ bên cạnh thắt dây lưng cho ta. Guốc gỗ này không lớn không nhỏ, vừa vặn vô cùng, bên trong cũng được mài bóng loáng, trên chân không có cảm giác ngứa ran.

"Ta mang xong rồi!" Ta vừa lên tiếng Trình Minh liền xoay người lại, thấy chân ta, vành tai hắn lại đỏ lên, thấy vậy tay ta ngứa ngáy muốn véo, nhưng vẫn nhịn xuống. Nếu hắn lại chạy thì phải làm sao bây giờ.

Tuy đã mang vào, nhưng vẫn không dám đứng lên, ta sợ mình đứng không vững. Ta theo bản năng vươn tay về phía Trình Minh, hắn đi tới. Cùng lúc đó, giọng của A di vang lên: "Hi Minh giúp Tri Phất. Con đã làm guốc gỗ này, thì phải chịu trách nhiệm giúp Tri Phất, đừng để cho nàng ngã xuống."

Tay Trình Minh lực rất lớn, ta vốn định chống đỡ hắn đứng lên, nhưng hắn trực tiếp nâng ta lên. Guốc gỗ này cũng không thấp, nhưng đỉnh đầu ta vẫn chỉ đến bả vai hắn.

Chân trượt, ta không thích nghi với đôi guốc này. Ta nắm chặt cánh tay Trình Minh, sợ té ngã, nếu mang đôi guốc này té ngã chắc chắn tư thế sẽ xấu xí biết bao nhiêu. Ta không muốn như vậy. Vì thế ta và Trình Minh liền ngây ng**ốc đứng ở nơi đó, A di thấy thế, dứt khoát đến chỉ huy chúng ta.

"Hi Minh đi trước, Tri Phất nắm lấy tay hắn, không cần tự mình dùng lực."

"Chậm rãi, Hi Minh đi."

"Đúng, Tri Phất ổn định."

Ta và Trình Minh chậm rãi di chuyển, A di ngồi ở trên, nhìn chúng ta, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu. Ta dần dần ổn định, không hài lòng với tốc độ này, thúc giục hắn: "Hi Minh nhanh một chút!"

Trình Minh liền đi nhanh một chút, ta lại bắt đầu bất ổn. "Hi Minh, Hi Minh quá nhanh! Chậm lại một chút!"

Vì thế hắn lại chậm lại, như thế điều chỉnh rất lâu, mới tìm được một tốc độ thích hợp.

Những ngày tiếp theo, ta nghiện với sự giúp đỡ của Trình Minh, thực hành đi bộ với guốc gỗ này. Trong lòng nghĩ, chờ ta học được, liền dùng cái này trượt đến viện tử của A di và Trình Minh. Nhanh chóng và tiết kiệm năng lượng, cũng có thể tập thể dục. Trình Minh sẽ không nói ta lười biếng yếu ớt, gió thổi qua liền ngã xuống nữa.