A Chức

Chương 9



23

Trình Mậu nói gần đây hắn rất bận rộn, có lẽ quả thật không phải là lừa ta. Trong vòng mười ngày có bảy, tám ngày đều là không có nhà, nếu trở về cũng là ở thư phòng cùng nhóm mưu khách (谋客们) nghị sự.

Như vậy cũng tốt, ta vốn không muốn nhìn thấy hắn. Ta vốn tưởng rằng mình sẽ bị trói chặt, nhưng A di nói, ở trong phủ này, ta không cần sợ ai. Miễn là có nàng ở đây, không ai có thể bắt nạt ta. Như thế, cũng giống như trước kia ở trong phủ đệ. À không, so với lúc trước còn thích thú hơn.

Có A di ở đây với ta. Cả ngày không có gì để làm, ta luôn luôn chạy vào phòng A di, thức dậy vào buổi sáng, ngồi trên một chiếc ghế kiệu đến viện tử của nàng, chờ đợi nàng đi thỉnh an tổ lão vào buổi sáng, sau đó trở lại trò chuyện và chơi với ta, kể cho ta chuyển về phụ mẫu.

Ta còn chưa từng đi thỉnh an tổ lão vào buổi sáng, ta cũng không phải ng**ốc mà tự đi tìm tức giận cho mình. Cũng không biết A di nói cái gì mà không ai chỉ trích ta.

Ta vui vẻ tự tại, mỗi ngày đi tìm A di, thường xuyên ăn trưa và ăn tối mới chịu lưu luyến rời đi. Ta dính chặt nàng. Mà A di chưa bao giờ chê ta phiền lòng, tự tay làm cho ta chút đồ ăn vặt, đặc biệt là bánh đào, A di không bao giờ ngừng làm.

Nàng đối với ta yêu thương càng ngày càng nhiều, hận không thể đem tất cả thứ tốt đến chỗ của ta, trong một tháng, làm cho ta hơn ba mươi bộ quần áo, mấy hộp trang sức cũng chất đầy những chiếc trâm bằng ngọc trai, ngày càng chật hẹp. A di vẫn nghĩ là không đủ, ta nói là thật sự quá nhiều, mà ta cũng không thích búi tóc, không thích cài trâm quá nhiều trên đầu, nàng mới miễn cưỡng dừng lại.

Ta chưa từng hoài nghi A di đối với ta tốt như vậy, là có mưu đồ khác. Ta có thể nhìn thấy sự trân quý, nhân từ trong mắt nàng. Nó giống như đôi mắt của mẫu thân nhìn ta.

A di yêu ta. Ta cũng càng gắn bó với nàng, chỉ muốn sống với nàng không cần phải tách ra. Nhưng Trình Mậu là một cái gai trong lòng ta, lại không thể nhổ bỏ được. Hơn nữa thỉnh thoảng còn chọc tức ta.

Tuy nói như thế, nhưng không thấy hắn, càng lâu càng vui, cho đến khi Thiện Thiện nói cho ta biết, Vu nương tử đã trở lại, cuộc sống mới nổi lên chút sóng gió.

Thiện Thiện nói Vu nương tử, chính là nữ nhi của Yến Nguyên Lệnh kia, là quý thiếp mà Trình Mậu đánh giặc mang về. Lần này nàng trở về nhà mẫu thân ở Yến Nguyên, đi nhiều ngày nên chưa nhìn thấy ta, chưa thỉnh an ta.

Vu nương tử quả thật thân phận không tầm thường. Dù sao, nàng là thiếp thất duy nhất có tư cách thỉnh an ta. Lúc A di nói lời này, nàng đang thêu khăn tay cho ta: "Nếu Tri Phất không muốn gặp thì sẽ không cho gặp, để không chọc con tức giận."

Dù nói như vậy nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, nói xong liền quên đi, quay đầu hỏi ta thích hồ điệp màu gì, không hề để Vu nương tử ở trong lòng.

Ta cũng không nghĩ nhiều, Vu nương tử thích đến thỉnh an ta thì cứ đến, ta không sao cả. Trong phủ này có thể làm cho ta để ý, cũng chỉ có A di, cùng với Trình Minh, người đang tập luyện ở bên ngoài. Mẫu thân đã dặn dò, sau này ta gặp phải đối tốt với hắn, dựa vào trình tự, hắn chính là a đệ của ta.

A di nói, hắn kết nghiệp (tốt nghiệp) mới có thể hồi phủ, còn đợi nửa tháng nữa. Biết được Trình Minh sắp trở về, trong lòng ta có chút lo lắng... Hắn nghĩ gì về tỷ tỷ rẻ mạt như ta?

Thiện Thiện nói hắn cực kỳ chán ghét các thiếp thất của Trình Mậu, vả lại tính tình cương trực, không muốn cúi đầu. Hắn có ghét ta không?

Ta có thể mất bình tĩnh và thậm chí trả đũa khi người khác coi thường mình, nhưng Trình Minh thì không được, trong lòng ta đã coi hắn là a đệ. Ta để ý hắn, sẽ bị thái độ của hắn làm cho ta tổn thương.

Huống chi, trong lòng ta luôn mong hắn có thể gần gũi với mình, như thế ta sẽ có thêm một người thân. Tuy hắn là con trai của Trình Mậu, nhưng hắn quan tâm đến A nương của mình nhiều hơn.

Bởi vì quan tâm A nương của mình, ta sợ hắn sẽ càng chán gh**ét ta, tỷ tỷ trở thành Trắc phu nhân của Trình Mậu. Trong lòng ta rối bời, lúc hy vọng hắn trở về, lúc muốn hắn ở bên ngoài thêm một thời gian.

A di dường như nhìn ra tâm sự của ta. Tay nàng không ngừng chuyển động, chậm rãi thêu bộ xương hồ điệp kia, vừa chọn sợi tơ vừa nói với ta: "Tri Phất yên tâm. Hi Minh nhất định sẽ thích tỷ tỷ như con."

Ta nhéo nhéo ống tay áo, hỏi: "A di... Trước đây Hi Minh biết con sao?" Câu này là ám chỉ lúc ta còn chưa tới Trình thị.

A di chọn sợi tơ, nhìn ta ôn nhu cười: "Hắn biết mình có tỷ tỷ."

"Vậy hắn biết... thân phận hiện giờ của con sao? Hắn biết con là Trắc phu nhân của Trình Mậu sao?" Mở miệng nói những lời này thật sự là xấu hổ.

A di mỉm cười, nghiêm túc nhìn ta, nàng nói: "Tri Phất cảm thấy mình là tỷ tỷ, vậy con chính là tỷ tỷ của hắn. Con nghĩ như thế nào sẽ là như thế ấy. Chỉ cần có ta ở đây, bất cứ lúc nào, đều không cần nhìn trước ngó sau."

Ta chớp chớp mắt, chua chát: "Con muốn làm một tỷ tỷ tốt, nếu Hi Minh nguyện ý, con sẽ là a tỷ tốt nhất của hắn." Ta buông tay áo ra, cực kỳ nghiêm túc nói ra ước nguyện của mình

"Hài tử tốt, " A di không thêu hồ điệp nữa, mà khẽ xoa đầu ta: "Tri Phất là tiểu nữ lang ngoan nhất trên đời, sẽ không ai ghét bỏ con."

Được A di dỗ dành, toàn thân ta mềm nhũn, xấu hổ nằm sấp trên đùi nàng, cam tâm tình nguyện biến thành uyển nô trong ngực nàng, tùy ý để nàng nhéo nhéo lỗ tai, sờ sờ đầu.

Hiện giờ tư thế ta lăn vào trong ngực A di, là càng lúc càng quen. Lúc đầu ta cũng có chút ngượng ngùng khi làm trò của tiểu hài tử như vậy, chỉ là luôn nhịn không được, muốn làm nũng với nàng.

Mà A di cũng rất vui vì ta dính lấy nàng, đối với ta rất dung túng, ta biết mình được nàng thiên vị, tự nhiên cứ thế mà yếu đuối. Đây có lẽ là cảm giác an toàn mà một tiểu hài tử bị tổn thương sẽ có được.

Ta cầm lấy một cái bánh đào, đầu vẫn gối lên đùi A di, không biết Hi Minh sẽ có thái độ gì đối với ta, nếu không khống chế được, vậy thì thuận theo tự nhiên đi. Dù sao, có một tỷ tỷ tốt nhất trên đời như ta ở đây, hắn không cần chính là một thằng ng**ốc.

Ta thực sự không ngờ... Vu nương tử lại là một người kỳ diệu như vậy. Và sự kỳ diệu này chỉ có thể hiểu được chứ không thể diễn tả bằng lời. Khó trách khi A di nói đến nàng, chỉ nhàn nhạt hai, ba câu không muốn nói nhiều, chắc chắn là tức ch**ết.

Từ ngày thứ hai sau khi nàng trở về, mỗi ngày qua khỏi giờ Dần nàng đều mượn lý do là nghi lễ không thể bỏ qua, mang theo nhi tử chưa tới hai tuổi đến thỉnh an ta... Giờ Dần là giờ ta đang chìm sâu trong giấc ngủ ngọt ngào, nhưng nàng lại đến viện tử của ta, quấy rầy giấc mơ của ta.

Ngày đầu tiên, ta nghĩ rằng nàng làm như vậy để làm hài lòng ta, đưa tay không đánh người cười, ta đã cố chịu đựng cơn buồn ngủ.

Nhưng ta nhìn thấy, nàng ôm hài tử, ngồi ở chỗ đó ngáp, ánh mắt cực kỳ không kiên nhẫn, cũng là mệt mỏi không chịu nổi. Dù sao ta cũng nhìn không ra chút thành tâm nào cả.

Hơn nữa, sau khi hành lễ một cách miễn cưỡng, nói chuyện bằng giọng điệu kẹp súng mang gậy có mùi chua, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Ta không hiểu nổi, nàng rõ ràng rất gh**ét ta, lại hết lần này tới lần khác muốn tới hành lễ với ta, nhưng cũng không giả bộ cung kính, trong lời nói luôn muốn đâm ta một cái. Làm cho ta không thoải mái cũng là tự làm cho mình không thoải mái.

Thiện Thiện chuyển lời ta tới nàng không cần thỉnh an ta nữa, nàng không nghe. Từ đó về sau nàng muốn đi ta cứ để nàng đi, chỉ là ta không dậy, cứ ngủ.

Nhưng nàng vẫn ngày ngày đứng ở cửa viện chờ thỉnh an ta, đôi khi tiểu hài tử khóc nháo, tiếng khóc ầm ĩ đến khiến đau đầu muốn ch**ết, lại không thể trách cứ một tiểu hài tử.

Lúc trước mỗi ngày ta đều có thể ngủ thêm tầm nửa canh giờ, nhưng từ sau khi nàng mang theo nhi tử đến thỉnh an, ta không còn ngủ ngon nữa. Như thế ta dậy càng muộn, nhưng nàng cũng thật sự chờ được.

Nếu nàng chỉ bày ra tư thái như vậy ở trong viện ta thì không sao, nhưng nàng lại không nhìn sắc mặt người khác, ta đi đến viện A di chơi đùa, nàng cũng kiên quyết đi theo ta, ở lì không chịu đi chỉ để cơm ăn.

Ở trước mặt A di, nàng cư xử đúng mực, chưa từng làm càn, cũng không cay đắng, oán hận như trước mặt ta.

A di thân là mẫu chủ, không biết làm sao nên đánh nàng vài lần. Hết lần này tới lần khác không biết nàng thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, cứ mặt dày đợi tiếp.

Ta không muốn để cho A di vì ta làm ra chuyện không hợp thân phận, A di đối xử tốt với ta nên ta không đành lòng để A di bị vấy bẩn vì một chuyện nhỏ nhặt. Trong lòng ta cũng không vui, có Vu nương tử ở đây, ngay cả một tiếng A di ta cũng không thể gọi, làm sao có thể thân cận với nàng?

Huống chi ta vốn không phải là người thích tiểu hài tử, lòng gh***ét bỏ vì phiền não. Hài tử kia mỗi lúc khóc là khóc không dứt, nàng không chịu để thị nữ đưa đi mà tự mình dỗ dành nửa ngày, càng dỗ càng khóc lớn. Làm cho tai ta khó chịu.

Mỗi lần cho hài tử ăn cơm cũng vậy, vương vãi khắp sàn nhà, làm cho sự thèm ăn của ta biến mất. Nhờ phúc của nàng, ta gầy đi không ít, khiến A di đau lòng.

Thật sự là chịu không nổi, ta trực tiếp ở trước mặt A di, bảo Vu nương tử không được đi theo ta, cũng không được mang theo hài tử ở tại chỗ này. Vu nương tử liền bày ra dáng vẻ ủy khuất, rưng rưng nước mắt muốn từ biệt, cứ làm như chúng ta làm chuyện có lỗi với nàng, mở miệng chính là phận làm thiếp nghi lễ không thể bỏ qua.

Ngày hôm sau, nàng lại đi theo ta, đuổi cũng không đuổi được. Ta thật sự băn khoăn, cũng không biết Trình Mậu coi trọng nàng như thế nào. Ánh mắt này... Thật khó để diễn tả. Cứ như vậy, Vu nương tử giống như kẹo dính đi theo ta, còn mang theo một tiểu kẹo dính.

Ta muốn Trình Mậu lên tiếng, bảo nàng đừng đi theo ta, hết lần này tới lần khác hắn lại bận rộn đến mức không thấy bóng người, nhất thời ta lại không thể làm gì được nàng.

Ta vốn đã vô cùng tức giận, nghĩ đến việc liệu trước đây nàng có phải cũng từng khiến A di chán ghét như vậy hay không, ta càng chán gh**ét nàng hơn. Vu nương tử kéo theo nhi tử và thị nữ quấy nhiễu sự vui vẻ của ta, mãi cho đến ngày Trình Minh trở về, mới ngừng lại.

Thật ra ta cũng không rõ cụ thể Trình Minh ngày nào sẽ trở về, A di nói, nếu bạn đồng môn mời, có khả năng ở bên ngoài thêm hai ngày nữa. Cho nên thật trùng hợp, hắn nhìn thấy bộ dáng ngang ngược ương ngạnh của ta.

Lần này không phải là ta không nói đạo lý.

Là vì kéo dài suốt mười mấy ngày như thế, Vu nương tử cũng không phải là người nhẫn nại, có lẽ cũng chịu không nổi ngày ngày phải dậy sớm, nhịn không được đem oán khí phát tiết lên người ta. Ta cũng đâu phải là người chịu được ủy khuất, tất nhiên phải đáp trả lại, cũng không biết tại sao, liền động thủ.

Ngày đó vừa từ trong viện A di đi ra, Vu nương tử liền thu hồi dáng vẻ ân cần trước mặt A di, nhìn ta đầy khắc nghiệt: "Trắc phu nhân thật sự là vận khí tốt, được chủ mẫu coi trọng. Không giống người khác, cả ngày ở trước mặt chủ mẫu ân cần, nhưng có ích lợi gì chứ?”

“Làm người luôn phải biết cái gì gọi là tự biết mình! Có vài người, không có nhà mẫu thân làm chỗ dựa, cũng không có hài tử, thân phận có cao hơn nữa, bề ngoài cũng chỉ là hoa mỹ, bên trong còn không biết có phải là thối rữa hay không."

Nàng ôm hài tử, trên mặt không che giấu được sự đắc ý. Ta chỉ cảm thấy rất buồn cười, Vu nương tử này, đúng là ng**u xuẩn đến mức không đủ ngây thơ, xấu xa đến mức không đủ thông minh. Thật không biết phải diễn tả nàng như thế nào, dùng một từ tử tế, nàng có trái tim củ cải hơn là lỗ khô (đại khái có lẽ là đóng vai ác mà ng**u).

Ta lười để ý tới nàng, nhưng nàng lại là vì ta mà chột dạ, nói chuyện càng thêm càn rỡ: "Nghe nói Trắc phu nhân ngay cả nhà mẫu thân cũng không có. Cũng không biết ngươi trèo lên lang chủ như thế nào, không bằng chỉ cho thiếp kiến thức, loại nữ lang bình thương như chúng ta, làm sao có thể nhìn thấy những thủ đoạn này chứ?"

Nói như vậy nghĩa là ám chỉ ta quyến rũ Trình Mậu? Trong lòng ta rất không thoải mái, Vu nương tử này quả thật là một cái búa, ngay cả mắt nhìn người cũng không có. Ta khó chịu đến mức dừng lại, xoay người và nhìn nàng thật kỹ.

Nàng không rõ lý do tại sao và dừng lại để nhìn ta. Một lúc lâu sau, ta lắc đầu: "Ngươi không làm được. Không có nhan sắc gì, cho dù là làm hồ ly tinh, cũng không đáng để ngắm."

Dứt lời ta nháy mắt với nàng một cách chân thành, nhìn biểu tình đặc sắc trên mặt Vu nương tử. Thật ra thì nàng cũng coi như thanh tú đáng yêu, nhưng nếu nói là mỹ nhân thì hơi miễn cưỡng.

Ta cũng chỉ là nói thật mà thôi, nhưng hình như Vu nương tử cũng không đồng ý. Nếu không làm sao nàng có thể tức giận muốn ch**ết, ôm hài tử nói lắp: "Ngươi", "Ngươi", "Ngươi"... Nửa ngày mới nói ra lời này: "Ta rõ ràng thanh tú hơn ngươi gấp mười lần"...

Có đ**iên không? Thật là nói không nên lời mà, ta mà không thanh tú bằng Vu nương tử. Người sáng suốt vừa nhìn đều có thể nhìn ra được, ai mới là người thanh tú hơn chứ? Nói không phải tự tin chứ mặt ta, mười Vu nương tử, vẫn không đọ lại.

Nhìn nàng bị kích thích trong lòng ta liền sảng khoái. Ta vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, từ sau lưng Vu nương tử tức giận mất đi lý trí, miệng không chọn lời, trực tiếp đâm trúng yếu điểm của ta: “Ngươi đắc ý cái gì?! Chẳng qua chỉ là dã chủng mà thôi! Cũng sẽ có chút bản lĩnh quyến rũ người khác, trong phủ này ai không biết ngươi là đồ chơi có mẫu sinh không có nương dạy? Thật coi mình là Trắc phu nhân? Cũng không nhìn xem mình xứng đáng hay không?".

Ta trầm mặt xuống, xoay người nhìn nàng, thản nhiên mở miệng: "Ồ, vậy à."

Vu nương tử trong tay còn ôm hài tử, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, trong mắt tràn đầy chán ghét, căm hận, khinh bỉ.

Lúc con người ta đang vô cùng tức giận họ sẽ mất bình tĩnh, chẳng hạn như ta, lúc đó ta bảo Thiện Thiện ôm hài tử trong tay nàng đi, thừa dịp Vu nương tử không kịp phản ứng, ta bảo hai thị nữ giữ chặt nàng, những thị nữ còn lại ngăn cản thị nữ của nàng. Đi tới trước mặt nàng, nàng vẫn không chịu yếu thế nhìn ta, vừa định mở miệng.

"Bốp" một tiếng, nàng ngây ngẩn cả người. Ta tát nàng một cái, dùng hết sức, tự tay tát nàng một cái.

Giữ lấy thân phận để người khác động thủ cũng không sảng khoái bằng chính mình ra tay, tuy rằng bàn tay của ta đau đến run rẩy, nhất định sẽ sưng đỏ nhưng Vu nương tử thảm hơn nhiều, trên mặt in đậm dấu bàn tay sợ là mấy tháng nữa cũng không thể gặp người.

Vu nương tử không thể tin nhìn ta, ta không nhịn được lại cho nàng một bạt tai, trong lòng mới dễ chịu một chút. Nàng ta kinh ngạc nói: "Ngươi đánh ta... sao ngươi dám đánh ta...".

Điều đó lạ sao? Ngay cả Trình Mậu ta cũng đánh được, còn không dám đánh nàng sao?

Ta nắm cằm nàng và nói chuyện với nàng với một nụ cười: "Ta không thích, vậy được chưa? Ngươi làm cho ta không vui, ta mặc kệ, ta cũng muốn làm cho ngươi không vui."

Nhận hai cái tát, sự kiêu ngạo của Vu nương tử vẫn chưa hết: "Phụ thân ta, chính là Yến Nguyên Lệnh! Ta là mẫu thân hài nhi của tướng quân! Ngươi! Ngươi làm sao dám!"

Ta nghe thấy rất chán ghét, dứt khoát lại cho nàng một cái tát, trong lòng cảm thấy khoái cảm và ham muốn hủy diệt.

"Ngươi thật phiền, cứ nói mãi, ồn ào quá!"

Ta không hiểu mình tại sao như vậy, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi chính mình, nhưng phần lớn lại cảm thấy rất kích thích, rất thú vị. A di nói ta là tiểu nữ lang nhu thuận nhất trên đời, vậy làm như vậy là không đúng, tùy ý thương tổn người khác, là không đúng. Nhưng ta không nghĩ rằng ta làm vậy là sai.

Từ nay về sau ta chỉ đối xử với một số người như vậy, ví dụ như Trình Mậu, ví dụ như Vu nương tử. Mặc dù bàn tay của ta thực sự sẽ đau, nhưng trái tim sẽ rất thoải mái.

Đúng lúc này, phía sau có tiếng nói: "Mẫu thân, Hi Minh đã về."

Giọng nói xa lạ, nhưng hai chữ "Hi Minh” gần như lẩn khuất trong tâm trí ta.