A Dưới O Trên

Chương 32: *️



"Anh thích em ấy, không liên quan gì tới giới tính."

Editor: CO6TINY🍀

Lớp 18 không hổ là lớp nuôi thả hoang dại trong truyền thuyết, học tập thì hăng say, có hoạt động gì cũng hừng hực khí thế tham gia. Uỷ viên thể dục Trình Hạo đối diện với đám học bá 'người già chân yếu' còn sót lại trong lớp, nỗ lực cầu xin các ông các bà báo danh đăng kí hạng mục.

Được cái may mà bài phát biểu hùng hồn chấn động lòng người bốn phương vừa nãy đã khơi dậy tác dụng, trừ hạng mục điền kinh nam ra, các hạng mục khác đều đăng kí gần như xong cả.

Giải lao, Thành Tễ từ nhà vệ sinh đi ra, lúc đang vẫy nước trên tay, ủy viên thể dục Trình Hạo đột nhiên từ đâu nhảy tót ra, thành công khiến Thành Tễ giật bắn người, "Thành Tễ! Báo một hạng mục đi!"

Thành Tễ hít một hơi thật sâu, cười với Trình Hạo: "Ngại quá, tôi không giỏi thể thao cho lắm."

Trình Hạo vô cùng thất vọng, a một tiếng: "Haiz, học sinh thể dục trong lớp ta đều đi huấn luyện cả rồi, bây giờ chỉ có Cao Trản báo danh điền..."

"Đăng kí cho tôi nữa."

Lời còn chưa dứt, Thành Tễ đã nói.

"A, chả phải thể thao không phải thế mạnh của cậu ư, đừng quá miễn cưỡng." Trình Hạo nói.

"Cống hiến một phần sức lực của mình cho lớp sao coi là miễn cưỡng được," Thành Tễ nói, một bộ quang minh lẫm liệt, "Hơn nữa, không phải còn có Cao Trản sao, cậu ấy lời hại thế kia, tôi chạy với cậu ấy, nhất định không thành vấn đề!"

Trình Hạo cau mày không yên tâm, suy nghĩ đắn đo nửa ngày, cuối cùng vẫn để Thành Tễ ký tên vào.

Tiếp sức 4x100 nam, đường đua 1.500m nam, đường đua 3.000m nam... Lúc Thành Tễ kí tên xuống, bản thân cũng toát mồ hôi hột, hắn thật sự muốn đuổi theo... không phải, là không từ thủ đoạn đến gần Cao Trản chứ.

Có cảm giác như đang trao mạng cho Cao Trản vậy.

Dù quen biết Cao Trản chưa lâu, nhưng Thành Tễ đã quyết định rồi. Cao Trản đáng giá.

Hội thao hôm sau, khúc quân hành chấn động lòng người bao trùm hầu hết mỗi một ngóc ngách trong trường số 1 Hải Thanh, trên khán đài, bên trái đài chủ trì là các học sinh năm nhất năm hai, bên phải là học sinh năm ba cùng đội ngũ giáo viên.

Trái ngược hoàn toàn với sự hò reo, hò hét cỗ vũ cuồng nhiệt của học sinh năm nhât năm hai, học sinh năm ba hầu như không có động tĩnh gì, tay ai tay nấy đều cầm tờ luyện đề chắc nịch, hang máu học tập trong không khí bừng bừng náo nhiệt kia.

Duy chỉ có lớp 18 nổi bật hẳn lên trong bầu không khí của những con mọt sách chính cống này, nhảy cẫng lên ho reo hết mình.

"Chúng ta đến đây để học sao?" Ủy viên thể dục Trình Hạo với lấy chiếc loa nhỏ mà giáo viên thưởng dùng trong lớp hỏi.

"Không!" Lớp trưởng Lý Nhai dẫn đầu phối hợp.

"Chúng ta đến đây làm gì chứ!"

"Thi đấu!"

"Mục tiêu của chúng ta là!"

"Hạng nhất!"

Động tĩnh bên lớp 18 thành công khơi dậy sự bất mãn của lớp 17 "Bọn mày không muốn học thì đừng phá đám người khác!"

"Đến hội thao còn học hành gì nữa, bọn mày chăm học thế sao khai giảng đầu năm còn thua điểm bọn này!"

"Còn chả phải lớp mày bỗng dưng từ đâu lù lù một tên học bá!"

"Lớp bọn tao không thế cũng có Trần Hà nhá!"

"Bọn vô sỉ!"

"Đám mặt dày!"

Lớp 17 cùng 18 chửi nhau tới tấp trên khán đài, y chang đám nhóc tiểu học cãi nhau chí chóe không trật li nào.

"Làm cái gì đấy, lại cãi nhau..." Một tiếng phàn nàn rầu rĩ phát ra từ dưới đống quần áo lẫn sách vở trên khán đài, lúc mọi người nhìn sang, chỉ thấy Trần Hà như vừa tỉnh mộng, chầm chậm ngồi dậy.

"Trần Hà!" Như nhìn thấy cứu tinh, lớp 17 hất cằm lên tận trời nhìn lớp 18 như thể nói "Lớp tao có Trần Hà đấy,giã nát bọn mày!".

Trần Hà thở dài, từ trên khán đài bước xuống hai bước. "Hội thao hôm nay, nhất định phải so ai to giọng hơn, lưỡi lưu loát biết mắng chửi người hả?"

Giọng anh vừa dứt, mọi người nhao nhao đồng tình, lớp 18 càng náo nhiệt hơn, tuy lớp họ có vài học sinh thể dục đi mất, nhưng vẫn còn Cao Trản mà!

"Phải đấy, nếu chỉ là cãi nhau không thì chán lắm." Thành Tễ tháo kính kẹp vào cổ áo, khoác tay lên vai Cao Trản, "Các bạn học lớp 17 đã không hài lòng với kết quả thi đầu năm, vậy chi bằng nhân dịp này bọn tôi sẽ giúp mọi người tâm phục khẩu phục."

Hắn nhìn Trần Hà, miệng cười kèm theo chút khiêu khích.

"Cậu biết mình có thể thắng tiếp?" Cao Trản nghiêng đầu nhìn Thành Tễ.

Thành Tễ không khỏi nheo mắt, "Còn không phải có cậu đây sao."

"Được thôi," Trần Hà gật đầu, "Thắng thua thì sao?"

Như thể đã nghĩ trước, Thành Tễ nâng tay chỉ vào lớp trưởng lớp 17, "Bên nào thua, phải bảo lớp trưởng bên đó đứng trước mặt hai lớp nói câu 'Đại ca, bọn tôi sai rồi, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực sửa đổi, học tập mọi người, các cậu mãi mãi là tấm gương cho bọn này noi theo!', thế nào?"

Lý Nhai ở một bên nghe vậy, lập tức nói: "Không thành vấn đề."

Lớp trưởng lớp 17 do dự một chút, sau đó nhìn Trần Hà, thấy đối phương không phản đối chỉ đành gật đầu, "Được!"

Trong cuộc thi điền kinh nam buổi chiều, sau khi giúp Cao Trản ghim biển số lên Cao Cao đi tới muốn giúp nốt Thành Tễ, đã bị Cao Trản cầm qua nói: "Anh làm cho cậu ta."

Thành Tễ đang xem video của 'kẻ sành ăn cô độc', ngẩng đầu lên liền thấy Cao Trản cầm biển số của vận động viên còn có kim gài sáng bóng đi tới.

"Cậu không phải muốn ghim chết tôi đấy chứ?" Thành Tễ cười nói.

Cao Trản tay không tấc sắt trên người đã bao quanh sát khí, càng huống chi lúc này trên tay còn mang hung khí.

"Làm sao, muốn em gái tôi ghim cho cậu?" Cao Trản nói, ấn Thành Tễ xuống chỗ ngồi, quay lưng về phía mình, "Thành thật chút!"

Thành Tễ mặc cho Cao Trản hý hoáy, cười thích thú.

"Cậu ngốc à," Cao Trản ghim biển số cho Thành Tễ, đưa tay lên xoa đầu hắn, "Chốc nữa chạy đừng gắng quá, có tôi đây, biết chưa?"

"Biết rồi mà!" Thành Tễ làm động tác chào.

Cao Trản tức giận lườm hắn, đạp một cái bảo hắn xuống làm thao tác chuẩn bị.

Khi họ di chuyển xuống khán đài, Cao Trản đột nhiên nhớ lại lần trước họ chạy đến chợ nông sản, Thành Tễ có thể duy trì tốc độ tương tự như cậu, cậu nhìn Thành Tễ, nói, "Bình thường cậu có thường chạy không, lần trước đến chợ nông sản còn có thể đuổi kịp được tôi."

Thành Tễ lắc đầu, "Tôi ngày thường chạy, cũng không ngờ chạy nhanh như hôm đó."

"Vì đi theo cậu, tôi mới có thể chạy hết quãng đường." Hắn nhìn Cao Trản nghiêm mặt nói.

Cao Trản sửng người, sau đó nhanh chóng quay đầu sang một bên, mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Vậy, chốc nữa cậu nhớ theo sát tôi."

"Được chứ!" Thành Tễ nói.

Trên đường băng màu đỏ thẫm, các nam sinh mặc đồng phục học sinh ngắn tay màu trắng xếp hàng chéo nhau trên đường băng, ba người Cao Trản, Thành Tễ, Trần Hà đứng cùng nhau trong rìa. Tiếng súng báo hiệu ngẫu nhiên vang lên, cả ba như tên bắn rời cung cùng lao vọt ra ngoài.

Máy quay trên không đã ghi lại cảnh họ phi nước đại trên đường băng nhựa. Thiếu niên đuổi gió, như đuổi theo mộng.

Cao Trản vẫn luôn dẫn đầu ở trước, Thành Tễ như cũ theo sát phía sau. Lớp 18 trên khán đài đều sôi sục, hò hét gọi tên hai người, đến nỗi tên Cao Trản Thành Tễ lan ra khắp sân vận động.

Ngay cả chủ nhiệm lớp Hướng Đông cũng đứng bật lên trên khán đài, vẫy tay với bọn họ, "Cao Trản! Thành Tễ! Để bọn họ chiêm ngưỡng lớp chủ nhiệm là giáo viên thể dục lợi hại bao nhiêu đi!"

Giây tiếp theo khi Cao Trản băng qua vạch đích, Thành Tễ cũng vượt qua vạch, cả hai chạy về phía trước vài bước theo quán tính, Cao Trản quay lại nhìn Thành Tễ, người kia chân không trụ vững, hai người ngã quỵ thành một gùi lăn trên bãi cỏ.

Còn lăn những hai vòng.

"Cách thức ăn mừng của hai cậu cũng thật độc lạ." Trần Hà người tận mặt thấy thở hổn hển nói.

Cao Trản cùng Thành Tễ quấn lấy nhau một lúc mới tách ra, hai người thở dốc lúc lâu, Cao Trản mới ngẩng đầu nhìn Trần Hà: "Chúng tôi thắng rồi, bảo lớp trưởng lớp cậu mau nói câu kia đi!"

Trở lại khán đài, lớp 18 lại vỡ òa trong tiếng hò reo, lớp trưởng lớp 17 không tình nguyện đến bên Trần Hà, vừa định hỏi anh có thể không nói hay không, đã bị Trần Hà túm chặt cổ, dựa sát lại nói: "Đã có gan cá cược thì có gan nhận thua."

Lớp trưởng lớp 17 muối mặt, phải một lúc sau mới lớn tiếng nói: "Tôi, chúng tôi sai rồi! Chúng tối nhất định nỗ lực sửa đổi bản thân, học hỏi các cậu, các cậu mãi mãi là tấm gương của bọn tôi!"

Cả lớp 18 đồng thanh đáp: "Chúng tôi tha thứ cho mấy cậu!"

Nhìn thấy vẻ mặt có hài lòng của Cao Trản bên cạnh, Thành Tễ cười cười, vừa định nói gì đó, Cao Cao đã cầm điện thoại đưa đến: "Chú nhỏ của anh."

Thành Tễ cầm lên, vừa định nói Thành Dật Quân chuyện hắn giành được hạng hai trong hội thao, thì nghe thấy giọng chú nhỏ trong điện thoại không tốt lắm.

"Cháu... chuẩn bị trước, ngày mai ba mẹ cháu sẽ qua đây, còn có Thành Tư Hãn."

Editor: CO6TINY🍀