Hồ Thiên Long lục tung lên mới tìm được một chiếc T-shirt bị ố vàng, tóc đánh rối như tổ chím, cố ý làm bản thân trông thật lôi thôi mà đi vào khách sạn lớn. Đây là nhà hàng cao cấp nhất, nếu quần áo không chỉnh tề hoặc mặc đồ không có cổ áo và tay áo thì không thể đi vào. Nhìn dáng vẻ lôi thôi phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch, Hồ Thiên Long thật vừa lòng, hắn chắc chắn mình sẽ bị bảo vệ đuổi về.
Vậy thì không phải là hắn không đúng hẹn mà do bảo vệ không cho hắn vào ! Đồng chí tiểu Hồ tính toán rất tốt, quả nhiên đúng như hắn đoán trước, còn chưa vào cửa lớn đã bị bảo vệ ngăn ở cửa : “ Xin tiên sinh dừng bước, quần áo không chỉnh không thể bước vào . ” tuy là dùng từ lễ phép nhưng trong giọng nói rõ ràng mang theo khinh miệt.
Hồ Thiên Long vui vẻ, hắn chưa bao giờ bị miệt thị mà lại vui như vậy, đang muốn xoay người rời đi lại đúng lúc nhìn thấy người đang từ ngoài vào.
Anh ta bày ra vẻ mặt tươi cười ôn hòa, hỏi bảo vệ : “ Xin hỏi vì sao bạn tôi không thể vào ? ”
Worle dáng người cao lớn, tuy cười nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác áp bách. Bảo vệ bị hỏi có chút lúng túng : “ Anh ta… quần áo anh ta không chỉnh tề. Theo quy định của khách sạn nếu không có cổ áo hoặc tay áo thì không thể vào. ”
Worle vẫn cười, nhưng trong nụ cười kia bao hàm vài phần lạnh lùng : “ Chúng tôi vào ăn cơm, cũng không phải là đến chơi bời, mặc cái gì rất quan trọng à ? ”
Ngược lại Hồ Thiên Long khuyên nhủ : “ Quên đi, hắn cũng chỉ làm theo quy định thôi, không cần làm khó xử. Walker Fei tiên sinh mời tôi dùng bữa tối tôi rất mừng. Ừm… có lòng là được rồi, tôi thấy hay là để hôm nào…. ” hắn đang muốn nhân cơ hội rút lui.
Worle lại giữ chặt vai của hắn, không cho hắn lùi bước. Sau đó, anh ta cởi tây trang của mình ra khoác lên người Hồ Thiên Long. Áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của Worle, Hồ Thiên Long nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, xoay người sang chỗ khác không muốn cho anh ta thấy biểu tình bối rối của mình. Lại không biết rằng bộ dáng xấu hổ của hắn phản chiếu trên cửa thủy tinh không giấu được chút nào. Hắn luống cuống tay chân muốn cởi chiếc áo khoác kia ra.
Mặt Hồ Thiên Long đỏ lên, cuống quýt nhìn bốn phía. Hẹn hò cái khỉ gì ?! Nếu để cho người khác nghe được không phải hiểu lầm sao ? Tên ngoại quốc kia mặt dày thì không nói, nhưng sự trong sạch của mình không muốn bị hủy ! May mắn bê n cạnh ngoại trừ một nhân viên đứng ở góc thì không có người khác để ý.
cậu thử xem, không thử sao biết có được hay không?
Hồ Thiên Long bán tín bán nghi, đang muốn hỏi lại, di động lại vang lên. Hắn tiếp điện thoại.
“Thân ái, nhớ tôi không?”
Hai mắt Hồ Thiên Long trừng trừng, âm thanh này, ngữ điệu này làm người ta căm ghét….
“Walker Fei?! Sao anh biết số di động của tôi?”
“Ha ha, ngạc nhiên không? Hồ Sưu tiên sinh nói cho tôi biết.”
Ông bố phản đồ!
“Anh cho ông ta lợi lộc gì?”
Đừng nói như vậy, chúng ta là đối tác hợp tác, cần tăng cường phương thức liên lạc, ông ấy nói cho tôi biết cách liên lạc với cậu là bình thường.”
Bên kia Hồ Thiên Long không nói gì, căn bản không tin, bố hắn hắn còn không rõ sao? Có tiền là hai mắt sáng lên, đến đứa con cũng bị mưa dầm thấm đất, từ bé đã yêu tiền. Tuy rằng là nhà mở công ty nhưng một chút lợi nhỏ cũng không bỏ.
Worle ở bên kia khẽ cười một tiếng: “Được rồi, tôi đổi tin tức với ông ấy, nói với ông ấy đêm nay Vương tổng hẹn tổng tài của Hoàn Mỹ – Uyển Mỹ phu nhân đi ăn cơm.”
Đệch! Ông già này, nhiều năm như thế mà tà tâm còn chưa chết? Con gái người ta cũng lớn thế rồi.
“Nhắc đến ăn cơm, tôi chân thành mời Hồ quản lý trưa ngày mai đi ăn cơm với tôi.”
Hồ Thiên Long từ chối theo phản xạ có điều kiện: “Không rảnh!”
“Vậy à… vậy tôi mang chuyện cậu thầm mến cô Chu Tiên nói với cô ấy thì sao?”
“Sao đến chuyện này anh cũng biết…” Hồ Thiên Long tức giận, dựa vào hiểu biết của mình chắc lại là ông già kia nói với người ngoài rồi. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, tương kế tựu kế, thử nghiệm biện pháp countd1009 nói một chút, vậy nên đáp: “Được, đúng là vinh hạnh của tôi, mai gặp ở cửa hàng Kim Ký.” Nói xong không cho anh cơ hội trả lời, ngắt máy luôn.
Worle cũng ngắt máy, nhìn sông lớn ngoài cửa sổ, trên mặt lộ vẻ cười đắc ý.