[ABO] Ái Hậu Dư Sinh

Chương 17



17

Hạ Chính Anh ban đầu muốn làm một bữa tiệc nhỏ, con cháu và bằng hữu cùng ngồi chung bàn, đơn giản ăn một bữa cơm là tốt rồi. Nhưng con người ta đã sống đến tuổi này, ở vị trí này, tiệc mừng thọ nhất định không thể là sự kiện nhỏ.

Bất cứ lúc nào có thời gian rảnh, Hạ Liên Chử đều nhận được điện thoại dò hỏi việc hắn có về tham dự không. Đây cũng không phải chuyện khiến Hạ Liên Chử phiền lòng nhất.

Ngày ấy tới bệnh viện, không biết là ai đã chụp được một bên gò má của Thư Ly, mặc dù chỉ là một góc mặt, nhưng sau khi bức ảnh được đăng lên mạng vẫn có người nhận ra Thư Ly.

Thân phận Thư Ly vẫn là bí mật đối với người ngoài, nhưng trong mắt đám người thuộc vòng tròn quyền thế này, trên thế giới căn bản không có bí mật gì có thể che giấu mãi mãi.

Một vị tướng quân muốn giới thiệu con gái omega của mình cho Hạ Liên Chử, vì muốn tăng cao tỷ lệ thành công đã liên tục đề cập vấn đề này với Hạ Liên Chử, không hề che giấu sự khinh thường đối với thân phận của Thư Ly.

Một omega không đủ tư cách, là bình thuốc mà ông nội hắn độc chiếm, thân phận thấp kém đáng xấu hổ, và Hạ Liên Chử không nên bị nhiễm bẩn, nếu hiện tại lỡ có nhiễm phải, thì vui đùa một chút cũng không sao, dù sao hôn nhân là một vụ kinh doanh có lời, vì vậy phải nghiêm túc lên kế hoạch, không thể để bản thân chịu lỗ được.

Mặt Hạ Liên Chử cứng đờ, hoàn toàn không muốn tiếp tục nghe vị tướng quân này giải thích nhiều như vậy, liền trực tiếp thẳng thắn ngắt lời, xoay người bỏ đi, trên đường về nhà đã cùng Chung Tấn mắng lão già đó đến máu chó đầy đầu, mắng xong sau vẫn chưa hết giận, ngực, cổ họng như bị người bóp nghẹn, ngộp đến đau đớn, nhưng về đến nhà vẫn giả vờ như ngày thường, mỉm cười ôm lấy Thư Ly hôn hôn.

Thư Ly là người tinh tế và nhạy cảm, cho dù Hạ Liên Chử có ý định che giấu, y vẫn nhận ra tâm tình hắn không tốt.

"Làm sao vậy?" Thư Ly giơ tay xoa xoa mi tâm giúp Hạ Liên Chử, "Tâm trạng không vui?"

"Anh biểu hiện rõ đến vậy hả?" Hạ Liên Chử cúi đầu hôn nhẹ lên môi Thư Ly.

Hắn không tức giận vì bản thân chịu thiệt, hắn là cảm thấy oan ức thay Thư Ly.

"Rất rõ ràng." Thư Ly cười nói.

Hạ Liên Chử tất nhiên sẽ không nói cho Thư Ly biết những lời nói khó nghe của vị tướng quân nọ, không việc gì phải khiến Thư Ly mất hứng vì một người ngoài. Ngừng một chút, Hạ Liên Chử mới chậm rãi nói: "Ông nội muốn tổ chức tiệc mừng thọ, thứ năm tuần này."

Hạ Liên Chử được nhận về Hạ gia đã mười hai năm, năm năm đầu hắn mượn cớ bận việc học tại học viện quân sự, chưa bao giờ trở về Hạ gia, năm thứ bảy hắn theo quân đoàn 34 đóng quân ở bên ngoài đế tinh, đương nhiên cũng sẽ không quay về, nghiêm túc mà nói, tuy thân phận là cháu trai được công nhận, nhưng hắn chưa bao giờ chính thức có mặt tại tiệc mừng thọ của Hạ Chính Anh, cũng khó trách lần này Hạ Yến Lễ lại tự mình gọi điện thoại cho hắn.

Nụ cười trên môi Thư Ly nhàn nhạt: "Anh muốn đi không?"

Hạ Liên Chử vừa mới nhíu mày, một bàn tay liền đặt lên trán giúp hắn xoa xoa mi tâm, vừa định rút về, Hạ Liên Chử liền mỉm cười nhào về phía trước hôn lên lòng bàn tay Thư Ly.

"Ban đầu anh định không đi, bây giờ nghĩ lại, hay là đi một lần vậy."

Thư Ly rũ mắt, che giấu cảm xúc: "Đi, dù sao..."

Vẫn nói không được. Rõ ràng không phí chút sức lực nào đã hoàn thành nhiệm vụ Hạ Yến Lễ giao cho, nhưng Thư Ly không hề cảm thấy thoải mái, trái lại càng lúc càng nặng nề.

Hạ Liên Chử dịu dàng nhìn y thật lâu, hỏi: "Em có muốn đi cùng anh không?"

Khóe miệng Thư Ly khẽ giật, kéo ra một vệt ý cười: "Anh muốn em đi?"

Hạ Liên Chử gật đầu.

Thư Ly thuận theo nói: "Được."

Hạ Chính Anh có thể được coi là nguyên nhân khởi đầu cho vận mệnh bi thảm của Thư Ly, nhưng kỳ thực y cũng không có cảm xúc gì đối với Hạ Chính Anh. Ý nghĩa của việc không có cảm xúc chính là không oán hận.

Khi đau khổ, con người ta luôn muốn tìm một chỗ dựa tinh thần, yêu cũng được, hận cũng tốt. Khi đó y hận, hận Quý gia đã tìm được mình, hận Hạ Yến Lễ đứng một bên dùng ánh mắt lạnh lùng thưởng thức y bị nỗi thống khổ dằn vặt, cũng hận Hạ Chính Anh tại sao phải cần đến tin tức tố của mình.

Nhưng đến một ngày, khi Thư Ly biết được thân phận thực sự của Ninh Dực, khi y nhìn thấy Hạ Chính Anh ngồi trên xe lăn ôm trong lồng ngực bức ảnh người vợ omega đã qua đời từ lâu, trong lòng y đối ông lão này liền ít đi một phần oán hận.

Nhưng vẫn không thể tha thứ, y chỉ có thể bỏ qua làm như không có gì.

Tin tức về việc Thư Ly sẽ đến bị chậm trễ, Hạ Liên Chử vẫn chưa xuất hiện, nên Hạ Yến Lễ cho rằng đêm nay đứa em trai này sẽ không tới.

Một đám khách mời trong đại sảnh đều đang chờ gã đến chào hỏi, Hạ Yến Lễ che miệng cười lạnh, quay người đi vào khách sáo chào hỏi khách mời, chuẩn bị khai tiệc.

Thời điểm sắp bắt đầu tuyên bố khai mạc, Hạ Liên Chử nắm tay Thư Ly đến trình diện, một thân quân phục anh tuấn, một xuyên âu phục quý khí, một soái một mỹ, rất xứng đôi.

Hạ Liên Chử thoải mái đi lên sân khấu, chân thành chúc thọ Hạ Chính Anh, cũng phải phép hai tay dâng lên phần quà hắn dụng tâm chuẩn bị. Sau đó chuyển đề tài, hướng tất cả khách nhân đang ngồi phía dưới nghiêm túc trịnh trọng giới thiệu "Thư Ly -- vị hôn thê của tôi, người tôi muốn kết hôn và ký hiệu, người sẽ cùng tôi trọn đời bên nhau, người tôi yêu."

Đa phần những người được mời tới đều biết tác dụng trước đây của Thư Ly ở Hạ gia, trong lúc nhất thời tất cả đều bàn tán xôn xao.

Chỉ có Hạ Chính Anh, người đang ngồi ở vị trí chủ vị Hạ gia sắc mặt hờ hững, bên cạnh là Hạ Yến Lễ khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười, cũng không coi sự việc đang xảy ra là chuyện gì quá quan trọng.

Người biết được thân phận của Thư Ly đều âm thầm xem thường y, tất cả đều cho rằng Hạ Liên Chử đối tốt với Thư Ly chỉ là đang vui đùa một chút, nhưng Hạ Liên Chử hắn nhất định phải trịnh trọng đứng trước mặt mọi người tuyên bố rằng, hắn yêu Thư Ly, tình cảm hắn dành cho Thư Ly không phải là trò đùa nhất thời, hắn là đang nghiêm túc xây dựng cuộc sống của hai người.

Hôn nhân của hắn không phải một cuộc buôn bán trao đổi, và người duy nhất hắn muốn cùng trải qua một đời là Thư Ly.

Hạ Liên Chử không quản dưới đài khán giả bàn tán như thế nào, sau khi nói xong hắn liền xuống đài, nắm tay Thư Ly đi tới trước mặt Hạ Chính Anh, trên mặt Hạ Liên Chử mang theo nụ cười vui vẻ, giới thiệu: "Ông nội, mặc dù ông biết cậu ấy rồi, nhưng cháu vẫn cảm thấy mình nên chính thức giới thiệu với ngài một lần nữa."

"Đây là Thư Ly, là omega cháu nhận định."

Đôi mắt vẩn đục của Hạ Chính Anh đảo qua Thư Ly đứng bên cạnh, rất nhanh liền trở về trên người Hạ Liên Chử. Hạ Liên Chử vẫn cười, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

Xoang mũi Hạ Chính Anh tràn ra một tiếng "Ừ" không rõ ràng, biểu thị ông đã biết, cũng không nói thêm điều gì, cũng không biết là ông chấp thuận hay phản đối, hoặc là đã nhìn rõ đứa cháu này lông cánh đầy đủ, không ngăn được hắn, chỉ có thể thuận theo hắn.

So với Hạ Chính Anh gương mặt không có chút cảm xúc, nụ cười trên mặt Hạ Yến Lễ chân thành hơn nhiều, có thể nhận ra nụ cười này của gã không có quá nhiều ý tốt.

"Em trai, chúc mừng em ôm được mỹ nhân về nhà." Hạ Yến Lễ hướng hắn nâng ly.

Hạ Liên Chử cũng nâng ly, ly thủy tinh va chạm phát ra âm thanh lanh lảnh, Hạ Liên Chử đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Cho dù hắn chán ghét Hạ Yến Lễ, nhưng phần chúc phúc này hắn vẫn sẽ nhận lấy.

Hạ Liên Chử và Thư Ly, hắn và y xứng đáng giá được tất cả mọi người chúc phúc.

Hạ Yến Lễ cùng Thư Ly nâng ly: "Chúc mừng cậu đưa tay rẽ mây thấy trăng sáng*."

("守得云开见月明" - Thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt. Có nghĩa là nếu cứ chờ đợi, cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng mà bấy lâu nay bị mây che đi ở phía sau. Câu này nói về sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, chỉ cần có niềm tin và sự nỗ lực, thì chắc chắn tất cả sẽ được đền đáp.)

Thư Ly đối mặt Hạ Yến Lễ thời điểm ánh mắt chạm nhau có chút né tránh, nụ cười cũng miễn cưỡng, y cùng Hạ Yến Lễ cụng ly, ý cười trên mặt Hạ Yến Lễ càng nhiều.

Giữa buổi tiệc, sức khỏe Hạ Chính Anh không ổn, liền lên lầu nghỉ ngơi trước. Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, người hầu dọn bớt bàn đi, trong sảnh chỉ còn đặt vài món ăn nhẹ, ban nhạc tấu vang khúc dạo đầu, bữa tiệc khiêu vũ chính thức bắt đầu.

Hạ Liên Chử cùng Thư Ly khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên trong đêm nay.

Trên sàn khiêu vũ chỉ có hai người họ, những người khác vây xung quanh, đủ loại ánh mắt đều dán trên người bọn họ, nhưng Hạ Liên Chử và Thư Ly đều không quan tâm.

Một khúc nhạc kết thúc, đôi tình nhân xuống sân khấu, Thư Ly muốn vào phòng vệ sinh một lát, Hạ Liên Chử liền trốn lên trên sân thượng hút thuốc.

Hút được một nửa, phía sau bỗng có tiếng động.

Hạ Liên Chử tưởng Thư Ly quay về, vội vàng đem nửa điếu thuốc còn lại dập tắt, nhanh chóng đem tàn thuốc giấu đi, đây là muốn hủy thi diệt tích.

Hạ Yến Lễ khẽ cười khi nhìn thấy một loạt động tác của Hạ Liên Chử, Hạ Liên Chử nghe thấy lập tức dừng lại, quay người cau mày nhìn thẳng gã.

Hạ Yến Lễ chán ghét hắn, hắn cũng không thích Hạ Yến Lễ, hai người bọn họ không vừa mắt nhau, cũng không biết Hạ Yến Lễ lúc này tới tìm hắn là vì duyên cớ gì.

Hạ Liên Chử biểu tình nhàn nhạt, cũng không có ý định mở lời chào hỏi Hạ Yến Lễ.

Gã cũng không giận, trực tiếp đi tới, đứng thẳng trước mặt Hạ Liên Chử, hỏi: "Cậu rất yêu cậu ta?"

Hạ Liên Chử nhìn Hạ Yến Lễ, nhưng không trả lời, như thể câu nói của gã vừa nãy chỉ là những lời vô nghĩa.

Hạ Yến Lễ đành tự mình nói: "Thư Ly cũng coi như là do tôi nhìn mà lớn lên, lúc cậu ta được Quý gia tìm thấy chỉ mới cao như vầy thôi."

Tay Hạ Yến Lễ ước chừng một chút: "Cơ thể cậu ta trong tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ suốt một thời gian dài, gầy như mèo vậy, cổ họng cũng bị thương, sau này được an bài làm phẫu thuật, may là khôi phục rất tốt."

Hạ Liên Chử càng nghe lông mày cau lại càng chặt.

Hạ Yến Lễ thở dài: "Chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy."

"Anh còn chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì..." Hạ Liên Chử nghe không nổi nữa, hắn chán ghét Hạ Yến Lễ nói về Thư Ly bằng giọng điệu giễu cợt này.

Gã không xứng!

"Cậu có biết, " Hạ Yến Lễ lên tiếng đánh gãy lời nói của Hạ Liên Chử, "Cậu ta bị Quý gia đưa tới đây vào thời điểm nào không?"

"Ý anh là gì?"

Hạ Yến Lễ quan sát biểu tình của Hạ Liên Chử, ý cười càng sâu.

"Cậu ta bị đưa tới Hạ gia năm mười bảy tuổi."

"Anh nói với tôi những chuyện này để làm gì?" Hạ Liên Chử nhíu mày.

"Nghe không hiểu?" Hạ Yến Lễ thở dài, "Tôi tra được cậu ta từng sống ở tinh cầu A-618, nói cách khác cậu ta chính là cái người cậu luôn tìm kiếm suốt bao năm qua, đúng chứ?"

Trước đây gã quả thực không quá để tâm đến Thư Ly, cũng không sai người đi điều tra quá khứ của y, về sau gã biết được thái độ của Hạ Liên Chử đối với Thư Ly không giống bình thường, vì vậy gã bắt đầu lưu tâm tới sự khác thường này, phái người điều tra thân thế Thư Ly thật kỹ càng, sự thật là đã giúp cho gã tra ra không ít thứ tốt.

Hạ Yến Lễ nhìn Hạ Liên Chử thật lâu. Muốn biết sau khi nghe những lời này của gã, khuôn mặt này sẽ bày ra biểu tình gì, thật sự khiến gã rất mong chờ a.

So với đồ vật phụ thân khi qua đời đã để lại riêng cho tên tạp chủng này, gã càng muốn nhìn thấy Hạ Liên Chử đau đớn dằn vặt, tốt nhất là đau đến không muốn sống nữa!

"Anh đến cùng là muốn nói cái quái gì?!" Hạ Liên Chử nhìn gương mặt người đối diện giống mình đến bảy tám phần, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Hạ Yến Lễ khẽ cười một tiếng: "Cậu ta là phần quà Quý gia tặng cho ông nội, bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

"Bảy năm trước, chính là vào năm cậu được điều tới quân đoàn 34, tiệc mừng thọ của ông nội, có nói gì cậu cũng không chịu trở về, năm ấy khuyên cậu thế nào đều thành vô ích."

Hạ Yến Lễ thưởng thức sắc mặt Hạ Liên Chử dần trở nên cứng ngắc, nụ cười nơi khóe miệng không ngừng giương lên.

"Chính là vào năm đó, Thư Ly bị coi như một món quà đưa đến nhà chúng ta, tặng cho ông nội."

Tầm mắt Hạ Yến Lễ lướt qua Hạ Liên Chử, liếc nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt như tờ giấy đang đứng phía sau.

"Hạ Liên Chử, ngày ấy nếu cậu đừng cố chấp tự cho là đúng, có chết cũng không chịu trở về, có lẽ cậu ta đã không phải khổ sở nhiều năm như vậy."

- ----------------------------