[ABO] Mỹ Thụ Bị Đánh Dấu

Chương 5



Vương tổng sợ hãi, lập tức rút tay về, lúng túng chà chà, cố gắng tỏ vẻ thật thà cười nói: "Đúng đúng đúng, Ngôn tổng nói rất đúng, nói rất đúng."

Cuối cùng Ngôn Đỉnh vẫn mang Thẩm Thượng đi, gió lạnh bên ngoài thổi lên mặt, thổi bay men say của Ngôn Đỉnh, anh cõng Thẩm Thượng, tâm huyết dâng trào mà nghĩ đến chuyện lãng mạn, giống như là cõng một người đàn ông say, đi bộ về nhà là một chuyện rất tình thú.

Thẩm Thượng úp sấp trên lưng Ngôn Đỉnh, đầu cong cong dựa vào vai anh, trong hơi thở đều là mùi nước hoa nhàn nhạt của Ngôn Đỉnh, còn có mùi khói rượu từ trong phòng.

"..."Thẩm Thượng mấp máy hai cánh môi, hàm hồ mà nói: "Lần này, tôi ngoan không?"

Ngôn Đỉnh không nghe rõ mấy lời Thẩm Thượng nói đằng trước, chỉ nghe thấy câu phía sau: "Ngoan ở đâu?"

"Ha..." Thẩm Thượng đưa tay về phía trước, ôm cổ Ngôn Đỉnh, cọ xát khuôn mặt: "Tôi không chạy trốn, không tùy hứng, không làm anh bẽ mặt, tôi thật sự...ngoan không ít..."

"Còn có mặt mũi nói." Ngôn Đỉnh vỗ vỗ Thẩm Thượng: "Nếu như vừa rồi tôi không ngăn lại, cậu định để cho tên rùa đen kia được hời hay là dẫn cậu đi thuê phòng?"Nhớ đến dáng vẻ uống thả cửa vừa rồi của cậu, trong lòng Ngôn Đỉnh lại có chút vui vẻ không nói ra được.

Là vì Thẩm Thượng không muốn bị Vương tổng chấm mút mà tức giận?

Cũng đúng, mặc dù Thẩm Thượng chỉ là một con chim hoàng yến, đó cũng là chim hoàng yến của một mình Ngôn Đỉnh anh, không có chủ nhân nào không hy vọng trong lòng sủng vật của mình chỉ toàn là một mình mình.

"Anh thì sao? Anh sẽ đồng ý sao?" Ngôn Đỉnh cũng bội phục Thẩm Thượng trong trạng thái say khướt còn có thể suy nghĩ rõ ràng mà hỏi lại mình như vậy.

"Nghĩ hay lắm." Ngôn Đỉnh ước chừng Thẩm Thượng, để cậu dùng tư thế thoải mái hơn dựa vào mình: "Đồ của ông đây, trừ phi ông không cần nữa, nếu không thì ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm."

Kể cả Hứa Hạo, trong lòng anh yên lặng tăng thêm câu này, nhưng mà anh vì sao lại để ý quan hệ giữa Hứa Hạo và Thẩm Thượng như vậy? Thẩm Thượng không phải là tự Hứa Hạo đưa cho anh sao?

Gặp quỷ rồi!

"Thật tốt." Thẩm Thượng an tâm ngủ, chỉ có dựa vào gần như vậy, mới có thể nghe được tiếng tim đập của anh, rất quen thuộc, rất yên tâm, rất cảm động, đây là tiếng tim đập thuộc về Hà Hiên: "Hà Hiên..."

Ngôn Đỉnh tạm thời đặt người ở cửa, sau khi thay giày xong định mang người về phòng ngủ, cúi người xuống chợt nghe thấy một cái tên: "Cậu nói cái gì?"

Thẩm Thượng giống như bừng tỉnh khỏi ác mộng, rồi đột nhiên mở to mắt, con mắt mờ mịt sũng nước nhìn Ngôn Đỉnh, sau đó giống như là kinh hãi, giật lui về sau, lưng dựa vào vách tường, không thể lui được nữa.

Trong đầu cậu cố gắng nhớ đến chuyện vừa rồi, cậu uống rượu say, có làm ra chuyện khác người hay không? Có nói chuyện gì không nên nói hay không? Hình như cậu có một giấc mơ ngăn ngủi, mơ thấy Hà Hiên.

"Cậu có ý gì?" Ngôn Đỉnh nhíu mày, anh chán ghét ánh mắt Thẩm Thượng nhìn anh lúc này, giống như anh là người xấu không thể tha thứ được, có sự cẩn thận và cảnh khác, xa lạ cùng với lo sợ, cho nên là? Thiệt cho anh tự xưng là một người chủ nhân tốt, nuôi nhiều năm như vậy vẫn không vứt cậu ta đi.

Thẩm Thượng tự biết thất thố, vuốt vuốt huyệt thái dương căng đau, lần nữa tỉnh lại: "Thật xin lỗi."

"Chậc." Sự vui vẻ trên đường trở về của Ngôn Đỉnh lúc này hoàn toàn không còn bóng dáng.

Lại là thật xin lỗi, lại là thật xin lỗi! Mấy năm qua, Ngôn Đỉnh không nghe được cái gì khác, anh cảm thấy con người Thẩm Thượng thanh lãnh nhạt nhẽo này đào tim móc phổi với anh là thật, che giấu anh cũng là thật, bọn họ chung chăn chung gối, vành tai tóc mai chạm nhau, thân mật hơn bất kỳ ai.

Mấy năm đầu, Ngôn Đỉnh không đọc được tình yêu từ trong mắt Thẩm Thượng, cách đồng tử trong suốt như lưu ly đó, giống như là nhìn thấy một người khác, anh không thể không tò mò, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Thẩm Thượng cũng chỉ là sủng vật mà anh nuôi, sủng vật mà, không đáng để tìm hiểu nhiều như vậy.

Nhưng mà dần dần, anh phát hiện ánh mắt Thẩm Thượng nhìn anh càng lúc càng phức tạp, phức tạp giống như là một vò rượu nguyên chất, càng thưởng thức càng đau đầu.

Lúc này Thẩm Thượng lại một lần nữa dùng ánh mắt nói không rõ nhìn anh, kích ra sự bực bội không thể ngăn cản được dâng lên từ đáy lòng Ngôn Đỉnh, lập tức thô bạo giữ lấy cằm dưới Thẩm Thượng nói: "Thật xin lỗi dùng miệng nói là đủ sao?"