[ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Chương 57: Pheromone của Alpha khác



Nghê Trừng cố ý theo sát Quý Trình Chu cả một ngày dài, trên người dính không ít pheromone của cậu ta. Giang Dực rất mẫn cảm, cậu vừa ngồi xuống ghế, hắn rất nhanh đã cảm nhận được pheromone của một Alpha khác.

Giang Dực tức đến đỏ mắt, tay hắn nắm chặt vô lăng như muốn trút cơn giận lên vật vô tri vô giác này. Hắn nghiến răng, mới sáng nay khi cả hai rời khỏi nhà, cơ thể cậu còn tràn đầy hương pheromone của hắn, giờ đây lại nồng nặc pheromone của tên khác.

Đôi môi mỏng bạc của hắn mím lại thành một đường thẳng, như thể đang ẩn nhẫn sự tức giận vô hạn. Giang Dực ngả ngớn nghiêng đầu, cố ý dùng nhan sắc điển trai của mình để dụ dỗ thiếu niên kế bên.

“Bảo bối, có nhớ tôi không?”

Hiện tại cả hai đã là người yêu nhau, nhưng khi Quý Trình Chu nghe hắn hỏi một cách trực tiếp như vậy cũng không tránh khỏi ngượng ngùng, cậu đỏ mặt lí nhí đáp.

“Ừm… Có nhớ…”

Lời nói ngọt ngào của cậu không dễ gì xoa dịu cơn giận của hắn, gương mặt điển trai lạnh lùng không cảm xúc. Hắn vươn tay, dùng ngón trỏ chỉ vào môi mình, nhàn nhạt dụ hoặc thiếu niên bước vào bẫy rập.

“Ngoan lắm! Hôn tôi một cái!”

Quý Trình Chu mím môi lại, ngập ngừng liếc trộm đôi môi mỏng, bộ dạng ngượng ngùng đó thật khiến Alpha đắc ý. Cậu rắm rối suy nghĩ, dù sao lời vừa nãy cũng đủ cậu xấu hổ rồi, thêm lần này chắc cũng chẳng sao đâu!

Omega nhỏ nghĩ nghĩ suy suy hồi lâu, cuối cùng cũng đi đến kết luận cuối cùng. Cậu rướn người, dùng đôi môi ngọt ngào dán lên, kĩ thuật vụng về nhưng ngọn lửa trong người hắn lại được khơi dậy một cách nóng bỏng.

Giang Dực phấn kích đáp lại, đầu lưỡi lấp vươn ra khỏi khoang miệng trực tiếp tấn công, liếm mút không ngừng. Cơ thể nhỏ nhắn lập tức rùng mình, Quý Trình Chu nhíu mày, không chần chừ cắn lên môi hắn một cái.

Giang Dực bị đau, nhưng vẻ mặt vẫn rất đỗi bình thản, duy chỉ có ánh mắt là tối đen như mực. Hắn mân mê chiếc răng nanh trắng sáng của cậu, nhếch miệng cười đến đáng sợ.

“Bảo bối, lại học ở đâu thói hư rồi? Ngoan, gọi một tiếng chồng nghe thử, tôi liền tha cho em. Nếu không… miệng trên hư, phải phạt miệng dưới…”

Giọng nói của hắn khàn khàn cám dỗ, điệu bộ không mấy vui vẻ, bàn tay quen đường quen nẻo bóp mạnh mông cậu một cái. Quý Trình Chu ấm ức trừng mắt, khuôn mặt của cậu đỏ đến nỗi nhỏ ra máu, môi nhỏ chu ra.

“Quá đáng… cậu ăn hiếp tớ! Chỉ nói là hôn thôi mà, đâu có nói là dùng lưỡi… Tớ ứ gọi đấy!!”

Biểu cảm trên mặt của hắn dần trở nên dữ dằn, nhất thời dọa sợ Quý Trình Chu, khiến cậu thật muốn thu hồi lại những lời vừa nãy. Giang Dực vươn tay nhéo cằm cậu, giọng nói giận dữ như vợ nhỏ bắt gian chồng ngoại tình.

“Tôi ăn hiếp em? Người em toàn pheromone của Alpha khác, tôi chưa ‘dạy dỗ’ lại em đã là quá mức nhân từ rồi…”

Quý Trình Chu kêu lên một tiếng, thử ngửi quần áo trên người mình, xác thực là có mùi hương của một Alpha khác. Còn đang muốn ngửi kĩ hơn nhưng Giang Dực đã nhanh chóng ngăn lại động tác của cậu, cả giận cau mày.

“Em còn dám ngửi mùi của thằng khác ngay trước mặt tôi?”

Chưa đến vài giây, không gian nhỏ hẹp trong xe đã tràn ngập hương rượu Pinot Noir, kích thích ham muốn dục vọng của Omega. Khuôn mặt Quý Trình Chu đỏ ửng bất thường, muốn lấy tay che mũi nhưng lại bị hắn nắm chặt.

“Bảo bối, em đang chê pheromone của tôi?”

Thiếu niên muốn kêu oan, nhưng hắn đã bị cơn giận làm mất lí trí, không cho cậu cơ hội ngụy biện. Quý Trình Chu ủy khuất lắc đầu, cặp mắt nai ngập tràn nước mắt, liếm nhẹ vào tay hắn như đang lấy lòng.

“Không phải… tớ không có chê pheromone của cậu… Chỉ là ngửi nhiều cơ thể sẽ có phản ứng… Hức, tớ là đồ xấu xa…”

Giang Dực cảm thấy mình làm hơi quá, đau lòng lau đi những giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. Hắn nhéo cằm cậu, pheromone tỏa ra càng nồng đậm hơn.

“Ngoan, cứ ngửi thỏa thích, không cần phải nhịn… đợi về đến nhà tôi thỏa mãn em…”

Cặp mắt nai ngây thơ chớp chớp, sao nghe giống như cậu dục cầu bất mãn nên chủ động dụ dỗ hắn cầu hoan vậy?? Quý Trình Chu cảm thấy cúc hoa phía dưới có nguy cơ gặp nguy hiểm, không để tâm pheromone của đối phương mê hoặc ra sao, nằng nặc giải thích.

“Cái đó, cậu hiểu lầm gì rồi… thực sự không cần đâu. Chúng ta đi ăn đi, tớ đói quá…”

Giang Dực nhếch môi, tất nhiên cũng nhận ra kế dương đông kích tây của cậu. Chiếc xe đỗ trước cổng trường hồi lâu cũng nổ máy, khuôn mặt hắn xám xịt, lạnh lẽo liếc nam sinh tóc vàng qua gương xe, ánh nhìn của cả hai tóe ra tia lửa giận dữ.