[ABO] Thức Thời

Chương 17: Quy luật tự nhiên



Lúc mẹ Thời Niên gọi tới Thời Niên đang dọn hành lý, cậu phải về trường, việc học lại chậm trễ nữa cậu sợ học bổng cũng lấy không được.

Nhà ở Giang Châu đều là tấc đất tấc vàng, cậu quét tước xong thì chuẩn bị ủy thác cho người môi giới, nếu cho thuê thì còn có một khoản tiền thuê nhà.

Khương Hoán nói muốn đưa cậu tới nhà ga, cậu từ chối, cậu kêu Khương Hoán học hành đàng hoàng đừng xin nghỉ vì cậu, không đáng.

Khương Hoán rất không vui, hắn ở trước mặt Thời Niên luôn là bộ dáng không vui này, hắn nói có đáng hay không đương nhiên không phải do cậu định đoạt.

Thời Niên nhún vai, nói vậy thì tùy cậu.

Cậu không để ý Khương Hoán tự về nhà dọn đồ.

Nhà cậu vẫn luôn nho nhỏ, lộn xộn, mẹ Thời Niên không giỏi việc nhà, ba Thời Niên không có thời gian, chỉ còn lại Thời Niên cũng không hơn ba mẹ được bao nhiêu, cho nên đồ đạc trong nhà đều là trái một kiện phải một kiện, có vài thứ Thời Niên từng gặp qua, có vài thứ Thời Niên chưa thấy.

Ví như album trước mắt.

Thật cũ kỹ nhét trong một góc đầy tro bụi.

Thời Niên dùng tay tùy tiện lau rồi mở ra.

Trang thứ nhất là hình hồi trẻ của ba đã qua đời và mẹ đã biến mất.

Mẹ quấn một cái khăn voan lưu hành lúc đó, lúc khoa học kỹ thuật chưa phát triển còn chưa phát minh vòng cổ khoá điện tử, cho nên O rất dễ bị A ác ý đánh dấu, rất nhiều O sẽ đeo vòng cổ bình thường bên ngoài lại quấn thêm khăn voan hoặc là khăn quàng cổ, tức là mỹ quan cũng có thêm một tầng bảo hộ.

Đặc biệt là O đã kết hôn với B giống mẹ, kỳ thật họ cũng chưa bị chân chính đánh dấu, cho nên họ mãi luôn cần bảo vệ tốt tuyến thể của mình.

Ngẫm lại cũng rất đáng thương.

Cho nên Thời Niên vẫn cảm thấy mọi người không bằng hãy dựa theo quy luật tự nhiên, AO ở bên nhau, BB ở bên nhau là được, như vậy tốt cho mình, tốt cho bạn đời, tốt cho tất cả mọi người, sau khi lú đầu nhất thời vì tình yêu thì còn lại chỉ là vô tận phiền não.

Ví như ba mẹ của mình, chỉ xem hình thôi cũng biết trước kia họ yêu nhau cỡ nào, hai người dựa vào nhau gần như vậy, cười ngọt như vậy.

Lật ra những trang sau, bắt đầu xuất hiện mình lúc nhỏ, giống như mỗi một khoảnh khắc đáng kỷ niệm đều có hình ảnh chứng minh, đủ thấy vào thời kỳ đầu hôn nhân họ đối với con cái cũng chú ý yêu thích.

Sau đó hình ảnh bắt đầu ít đi, Thời Niên đều nhớ không rõ đã bao lâu mình không chụp hình rồi, điện thoại của cậu thậm chí đến hình tự sướng cũng rất ít, cậu luôn cảm thấy chụp hình là một chuyện không ý nghĩa, bởi vì cuộc sống của cậu không có bất cứ cái gì đáng để kỷ niệm.

Khi lật đến trang cuối cùng, điện thoại của Thời Niên vang lên.

Cậu nhìn tên trên màn hình, cảm thấy như đã mấy đời.

Thời Niên vẫn nghe máy, giọng nói quen thuộc của mẹ vang lên, mẹ nói bảo bối, con có khỏe không?

Thời Niên thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Xưng hô xa lạ như vậy, nếu không phải từ miệng mẹ ruột nói ra, cậu thậm chí sẽ cho là trào phúng ác ý.

"Con rất khỏe." Thời Niên nói, nhưng mà ba con không khoẻ lắm.

"Chuyện của ba con mẹ đã biết..."

"À." Thật sự nghe được chuyện của ba từ trong miệng của mẹ, hốc mắt của Thời Niên vẫn nhịn không được có chút ê ẩm, cậu ép chính mình bình tĩnh lại, nghe mẹ bên kia điện thoại lải nhải kể khi mình nghe thấy tin này khiếp sợ cỡ nào khổ sở cỡ nào khó có thể tiếp thu cỡ nào.

Nhưng mấy cái này lại có ích lợi gì đâu, bây giờ nói cái gì đều chậm.

"Xin lỗi mẹ không kịp trở về, bởi vì mẹ ở, ở nơi khá xa, cho nên hai ngày nay mẹ mới biết được tin, mẹ muốn gọi cho con trước, nhưng... nhưng mẹ cũng cần một chút thời gian tiêu hóa..."

Hiểu, đều hiểu hết, ai mà không phải là con người đâu? Đều đến có tình cảm điều tiết của mình có phải hay không? Thời Niên thức thời như vậy, cậu làm sao có ý kiến có suy nghĩ có cảm xúc chứ?

"Mẹ muốn gặp con một lần, con có ở nhà không? Lát nữa mẹ có thể qua đó chứ?"

Thời Niên nói: "Có thể."

Trên chứng nhận bất động sản còn có tên của mẹ, mẹ đương nhiên có thể trở về.

Mẹ Thời Niên tới rất nhanh, xem ra là ở nơi cách nơi này không xa, Thời Niên đã hai năm chưa gặp bà, bà không già, thậm chí trông còn trẻ hơn một ít.

"Thời Niên, con nhớ mẹ không?"

Thời Niên không nói chuyện.

"Con trách mẹ phải không?"

Thời Niên vẫn không nói chuyện.

"Haiz." Mẹ Thời Niên thở dài, bà ngồi vào bàn bên cạnh, sau đó phát hiện album Thời Niên đặt trên bàn.

Mẹ cầm lấy album lật lật, nước mắt rơi xuống, mẹ khóc nói bà rất nhớ Thời Niên, sau khi bà ly hôn tinh tế nghĩ đi nghĩ lại, bà cảm thấy mình có lỗi với Thời Niên, bà vì cuộc sống của mình không như ý, mà dồn oán khí lên người Thời Niên.

"Mẹ cũng không biết mẹ làm sao, mẹ không khống chế được chính mình." Mẹ Thời Niên che mặt khóc tình ý chân thành, bả vai run run.

Thời Niên đứng bên cạnh đều phải cảm động, cậu nghĩ người bị hại là cậu đây bây giờ có phải nên ôm mẹ cùng nhau khóc rống rồi sau đó nói "Mẹ ơi con không trách mẹ" không đây?

Nhưng mà khó lắm, Thời Niên làm không được, hơn nữa lý do của người lớn thật nhiều, trách cuộc sống, trách xã hội, nhưng không trách chính mình.

Tuy nhiên Thời Niên vẫn săn sóc đưa khăn giấy, mẹ dùng khăn giấy lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng, mẹ nói: "Thời Niên, hôm nay đến đây, là mẹ muốn tới đón con đi."

"Cái gì?" Cuối cùng Thời Niên cho ra một chút phản ứng, cậu không hiểu mẹ đang nói cái gì.

"Mẹ chuẩn bị ra nước ngoài sinh sống..." Mẹ Thời Niên nhẹ giọng nói, "Mẹ muốn đưa con đi cùng, ông ngoại bà ngoại con hiện tại cũng ở nước ngoài, ông bà cũng muốn gặp con."

Trong trí nhớ của Thời Niên ông ngoại bà ngoại là tồn tại rỗng, cậu chưa bao giờ gặp họ, thậm chí rất ít khi nghe mẹ nhắc tới họ, ngẫu nhiên bị nhắc đến cũng là khi mẹ và ba khắc khẩu, mỗi lần đều chỉ nói mấy câu như nhau, chính là lúc trước mẹ vì ba mới đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bây giờ lại sống như thế này.

"Nếu ra nước ngoài cũng có thể cung cấp cho con giáo dục tốt hơn, bây giờ chuyên ngành con đang học, mẹ cũng tra rồi, hình như phải ra nước ngoài du học mới tương đối có đường ra, con có thể trực tiếp ra nước ngoài học tập, ông ngoại bà ngoại sẽ giúp con liên hệ trường tốt."

"Con không đi." Thời Niên không chút do dự từ chối, tuy rằng dựa theo tính toán ban đầu của cậu, du học nước ngoài cũng là một lựa chọn không tồi, chỉ là không có tiền mà thôi.

Nhưng đây không có nghĩa là cậu muốn rời xa mảnh đất này, rời xa quê nhà, rời xa gia đình nhỏ này.

Nếu thi đậu với năng lực của chính mình, Thời Niên muốn đi.

Nếu do kinh tế của ba mẹ nâng đỡ, Thời Niên cũng muốn đi.

Nhưng là mẹ đề nghị, trong mắt cậu, loại nào đều không phải.

"Mẹ cảm thấy con nên suy xét."

Mẹ Thời Niên mặc sườn xám cách tân, búi tóc bóng loáng, cổ nhỏ dài, làn da trắng nõn, mẹ vẫn xinh đẹp lộng lòng người như trong hình, năm tháng tăng thêm cho bà chỉ là thành thục phong vận.

"Con thật sự không đi, con còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi, hơn nữa thành tích của con ở trường rất tốt, con không muốn từ bỏ." Thời Niên bình tĩnh trả lời, "Tạm thời con không có ý định ra nước ngoài, cảm ơn mẹ cho con cơ hội này, nhưng bây giờ con thật sự không muốn ra nước ngoài."

"Được thôi." Mẹ Thời Niên rất dễ tiếp nhận kết quả này, "Thời Niên, trước khi đến đây mẹ đã đoán được con sẽ không đồng ý rồi, nói thật, con rất giống ba con, tính cách gì đó, cả hai đều rất lý tưởng hóa, thích tranh những chuyện râu ria vô vị, cứ mãi như thế, con

sẽ giống ba con chịu khổ trong xã hội này."

"Mẹ đừng nói tới ba con nữa." Thời Niên rút album từ trong tay mẹ, "Ông ấy đều đã chết rồi, mẹ không cần phải nói ông ấy nên làm thế nào nữa, còn như con, mẹ cũng không cần quá lo lắng, con sẽ tự lo cho mình, con quen rồi."

Mẹ Thời Niên ngồi ở đó, tuy rằng hốc mắt bà vẫn đỏ, nhưng sắc mặt lạnh không ít, bà ngồi yên một lát, bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Xem ra con vẫn trách mẹ, mẹ đều biết, mấy ngày nữa mẹ đi rồi, nếu con không đi với mẹ, mẹ để lại căn nhà này cho con, sang tên cho con, mẹ ở nước ngoài thu xếp xong sẽ lập tức liên hệ cho con, mẹ luôn hoan nghênh con đến."

"Vâng."

Vì thế trước khi Thời Niên rời Giang Châu đã có được căn nhà thuộc về mình, cậu có thể yên tâm cho thuê, mỗi tháng lấy một khoản tiền thuê, mẹ cậu cũng có thể yên tâm ra ngoài biên giới, trong lòng không cần có gánh nặng nữa.

Xem đi, đây là đỏ tiền đỏ cả tình.

Thậm chí Thời Niên còn ra sân bay tiễn mẹ, khi cậu phất tay tạm biệt mẹ, cậu mới nhớ ra, vì sao cậu cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không giống trước kia.

Không phải cách ăn mặc, không phải thần thái, càng không phải gương mặt.

Là cổ bà.

Bà không đeo vòng cổ.

Cái gáy bóng loáng của bà, có vết thương đánh dấu.